Suốt cả đêm đó, Lạc Hy gần như không ngủ, chỉ lạnh lẽo nhìn ra ngoài ô cửa sổ, vô thức mạc ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, Lạc Hy nặng nề mang tình thần suy sụp đến công ty. Thím Trương vừa sáng nhìn cô như vậy không khỏi phiền lòng. Phu nhân mới đi được một tháng mà trong nhà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy rồi! Sợ rằng nếu không thông báo với bà thì thiếu gia và thiếu phu nhân sẽ sớm ngày ly biệt. Nhưng khi bà vừa định nhấc máy gọi, Hà quản gia đã vội cản ngăn, nói rằng để họ tự giải quyết, người làm chúng ta không nên xen vào. Không biết phải làm sao, thím Trương chỉ đành thở dài. Họ thật sự sẽ hạnh phúc sao?
Cả công ty làm việc trong không khí hết sức nặng nề, ngột ngạt. Doãn Tư Thần đến sau Lạc Hy vài phút và cả hai đều mang gương mặt muộn phiền, vực dọc đến. Vô số nhân viên đã bị gọi vào phòng chủ tịch mắng một trận lôi đình. Lạc Hy biết điều này nhưng không hề để tâm. Cả đêm ôm ấp tình nhân mà đến công ty còn ra vẻ bực tức là muốn cho cô xem sao? Hay còn phải ép cô viết đơn đơn ly hôn thì anh mới vừa lòng. Lạc Hy tự chấn an tinh thần rồi tiếp tục công việc. Lúc này, một nhân viên bộ đang sợ hãi, hốt hoảng chạy đến.
"Thiếu...tổ trưởng Triệu, chủ tịch gọi cô!"
Lạc Hy có chút bất ngờ nhưng sau đó bình tĩnh lại. Hết nhân viên giờ lại muốn trút giận lên cô sao? Lạc Hy chỉnh trang lại trang phục, gương mặt trầm ổn không chút biểu cảm đi lên phòng Doãn Tư Thần.
"Doãn tổng, anh gọi tôi?"
Doãn Tư Thần hướng mắt nhìn về phía cô. Chỉ sau một ngày không gặp, trông cô đã tiểu tụy đi nhiều nhưng lại không hề để lộ ra chút cảm xúc nào, ánh mắt hờ hững nhìn anh khiến Doãn Tư Thần cảm thấy xa cách vô cùng. Điều này làm anh càng thêm khó chịu. Gương mặt ấm ức Lạc Hy dùng để đối diện với anh như hết thảy mọi thứ đều là lỗi do anh. Còn vẻ ưu nhã, thân thiết thì lại dành cho người đàn ông khác, thật sự khiến Doãn Tư Thần hoàn toàn thất vọng về cô. Nói đến đây, bản thân anh chợt cảm thấy lựa chọn Bạch Cơ Uyển ở bên là đúng, người ở bên anh 8 năm qua mới là người anh nên trân trọng. Doãn Tư Thần khẽ cau mày, lạnh giọng lên tiếng.
"Ba giờ chiều nay em cùng tôi đi gặp đối tác."
Lạc Hy có chút ngạc nhiên, tỏ vẻ khó hiểu.
"Chẳng phải mọi lần đều là tiểu A đi sao? Sao giờ lại là tôi!"
"Trách nhiệm của tổ trưởng tổ thư kí là phải làm những công việc này."\-anh dùng giọng sắc bén xen chút tức giận.
Lạc Hy đã sớm nhận ra điều này nên không muốn tranh cãi thêm. Sợ một khi làm Doãn Tư Thần tức giận thì sẽ liên lụy đến nhiều người khác. Lạc hay nhẹ giọng đáp lại.
"Vâng, tôi ra ngoài chuẩn bị."
Khi Lạc Hy vừa rời khỏi phòng, Doãn Tư Thần không kiềm chế nổi cảm xúc mà đập mạnh xuống bàn. Mặc dù đã tự nhủ rằng người mình yêu chỉ có mình Bạch Cơ Uyển nhung mỗi lần nhìn cô thân mật với người đàn ông khác hay đối xử lạnh nhạt với anh thì cảm xúc vẫn không kìm được mà tức giận, muốn điên cuồng mà chiếm lấy cảm xúc của cô, muốn tâm trí và thể xác phải hoàn toàn thuộc về riêng anh. Bất kì ai cũng không được.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Lạc Hy về phòng đã xem qua đối tượng hợp tác để nắm bắt rõ hơn về tình hình. Đây là lần đầu tiên đi gặp đối tác, tuyệt đối không được để sai sót. Vì bận rộn xem hợp đồng mà không để ý đến thời gian, thoáng một cái đã gần 3h. Lạc Hy nhanh chóng thu xếp rồi ra ngoài sảnh đợi Doãn Tư Thần. Vừa xuống tới nơi, cô đã thấy chiếc xe của anh đỗ ở trước cửa công ty. Lạc Hy lấy lại tinh thần tiến đến phía xe. Cửa kính xe từ từ hạ xuống, anh đã đợi trong xe từ lúc nào.
"Mau lên xe đi!"
Lạc Hy không nói gì, bước lên xe ngoan ngoãn ngồi yên lặng. Trên đường đi, Doãn Tư Thần khẽ liếc nhìn cô. Ánh mắt trong veo không chút dao động lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa kính. Anh ít khi thấy được dáng vẻ an ổn này của Lạc Hy, bất giác khẽ nở nụ cười.
Xe dừng lại tại một trung tâm thương mại sang trọng cao tầng. Doãn Tư Thần cùng Lạc Hy đi thẳng lên tầng cao nhất, nhân viên cung kính đưa họ đến căn phòng rộng rãi, xa hoa. Người đàn ông trung niên ăn mặc sang trọng đã đợi sẵn ở đó. Vừa nhìn thấy hai người, ông mặt mày niềm nở, cười nói nhiệt tình.
"Tư Thần đến rồi sao! Mau vào đây ngồi."
Doãn Tư Thần không hề có phản ứng gì với cách xưng hô thân thiết này, ngược lại cũng có chút thân quen.
"Bác không cần khách sáo vậy đâu!"
Nhìn hai người có vẻ thân thiết như vậy, chắc chắn phải quen biết rất lâu rồi. Lạc Hy đứng đằng sau, quan sát mọi thứ thì không khỏi suy luận.
"Cơ Uyển lần này về nhờ cháu chạm sóc tốt cho nó."
"Vâng."
Bạch Cơ Uyển!
Lạc Hy kinh ngạc khi nghe thấy cái tên này. Vội nhớ lại, hình như đối tượng lần này là Huyền Vũ. Thì ra là ba của Bạch Cơ Uyển, thải nào Doãn Tư Thần lại có biểu hiện như vậy. Hai người đàn ông cứ thế nói chuyện mà quên mất sự tồn tại của cô. Thấy bản thân ở đây thật dư thừa, Lạc Hy nhân lúc không ai để ý chốn xuống tầng một dạo chơi. Vì đây là trung tâm thương mại nên tầng một chủ yếu là các cửa hàng quần áo,túi xách hàng hiệu. Đi dạo quanh một vòng,cô không ngờ giới thượng lưu lại ăn chơi như vậy, cả cuộc sống cũng phức tạp. Không chú tâm đến phía trước, Lạc Hy đột nhiên bị trẹo chân, cả người gần như ngã về một bên. Cứ tưởng sẽ ngã uống, nào ngờ một cánh tay ấm áp to lớn vội đỡ cô lại. Thở phải nhẹ nhõm, Lạc Hy quay sang cảm ơn.
"Thật ngại quá, cảm ơn...sao lại là anh?"
Lạc Hy không ngờ lại gặp Âu Dương Hi Phàm ở đây, lại còn trong hoàn cảnh như vậy.
"Em không sao chứ?"\-anh khẽ nhíu mày hỏi han.
"Không sao, trẹo chân một chút thôi!"
Lạc Hy cố gắng đứng dậy, thoát khỏi vòng tay anh.
"Á!!"\-chân cô đau đến mức không thể đứng lên được.
"Đau lắm sao?"\-Âu Dương Hi Phàm nhìn xuống phía chân rồi khẽ nhấc bổng Lạc Hy lên để cô nằm gọn trong vòng tay mình.
"Anh...anh làm gì vậy?"\-Lạc Hy vội hét lớn.
"Im lặng, để tôi đưa em đi bôi thuốc!"
Thấy bản thân không thể đi được nữa, Lạc Hy đành để cho anh bế mình đi.
Tách...tách...
Người đàn ông thần bí đứng cách đó không xa nở nụ cười nham hiểm, nhìn tấm hình vừa mới chụp được rồi bấm dãy số gọi cho đối phương. Khi đầu dây bên kia có tín hiệu, cậu ta nhếch mép, giọng đầy mưu mô cùng toan tính.
"Bạch tiểu thư, tôi đã chụp được họ rồi!"
Trong điện thoại truyền đến giọng người phụ nữ với tiếng cười gian xảo.
"Tốt lắm! Tiếp tục theo dõi cho tôi, nhân tiện gửi ảnh qua đây luôn đi!"