Ánh mắt Doãn Tư Thần kẽ liếc nhìn dáng vẻ của Lạc Hy đứng cách đó không xa, mang vài phần tà mị. Ngay sau đó liền lên tiếng.
"Hôm nay con tới đây ngoài việc chúc mừng Thượng Cung gia đoàn tụ thì cũng muốn đến để diện kiến hai người. Con biết năm xưa là do con có lỗi với Lạc Hy, có lỗi với Cảnh Nam. Nhưng xin hai người yên tâm, lần này con nhất định sẽ đem lại hạnh phúc cho cô ấy."
"Lời nói phải đi đôi với hạnh động, hạnh phúc của con gái tôi không thể đem ra làm trò đùa cho cậu được." \- Thượng Cung phu nhân tiến lên, cất giọng đanh thép.
Thượng Cung lão gia trầm lặng nhìn Doãn Tư Thần, không lâu sau đó cũng lên tiếng.
"Doãn Tư Thần, nể mặt Doãn gia, chúng tôi sẽ cho cậu thêm một cơ hội cuối. Nhưng tôi nhắc trước, nếu cậu làm tổn thương con bé thì Thượng Cung gia sau này sẽ coi Doãn gia như kẻ địch."
Ngữ khí không thể trêu đùa của ông bà Thượng Cung kiến Doãn Tư Thần có đôi phần áp lực, nhưng anh chắc chắn phải làm được. Ngữ khí liền trở nên quyết đoán cùng cứng rắn.
"Con nhất định sẽ không phụ lòng hai người."
Trong khi ba người đang nói chuyện thì có hai ánh mắt đang nhìn họ chằm chằm nhưng mỗi bên lại biểu thị cảm xúc hoàn toàn khác biệt. Thượng Cung Tư Vũ sau khi quan sát hết thảy, ánh mắt hiện lên vài phần hứng thú, nhấp một ngụm rượu vang đỏ rồi nở nụ cười nói với người bên cạnh.
"Chị, xem ra anh ta thật sự muốn làm rể của gia đình ta rồi!"
Lạc Hy nghe câu nói châm chọc của em trai mình thì không khỏi bất mãn.
"Em có phải làm lại ngứa thịt đúng không?"
"Không hề, không hề, em chỉ là nói sự thật thôi!" \- Cậu lên tiếng biện hộ.
Sự thật cái con khỉ gió. Doãn Tư Thần muốn làm rể của ba mẹ cô, điều này làm sao cô chấp nhận được. Mục đích duy nhất của cô là phải cho anh nến thử mùi vị đau khổ mà năm xưa cô phải gánh chịu. Nhưng hiện tại anh lại muốn bù đắp cho cô, cứ như vậy sợ là cô lại không kìm được mà rơi vào lưới tình của anh. Lạc Hy bực bội lấy ly rượu để trên bàn uống cạn một hơi rồi đùng đùng bỏ đi. Mọi cử chỉ và hạnh động của cô đều lọt vào mắt Doãn Tư Thần, rồi sau đó lại nhìn ánh mắt nhỏ bé phía xa nhưng lại vô cùng sắc bén.Thượng Cung Cảnh Nam và Doãn Tư Thần nhìn nhau, hai ánh mắt băng lãnh mang theo sự tính toán như hết thảy đều đã nằm trong kế hoạch của họ.
Sau bữa tiệc, Doãn Tư Thần liền đi tìm Lạc Hy. Bước đến khu vườn đầy mùi hoa oải hương, bao quanh đều là sắc đẹp mộng ảo của từng loài hoa quý giá, anh nhất thời không biết nên kiếm Lạc Hy ở chỗ nào. Tiến lên được vài bước, đôi đồng tử dừng lại trong khung cảnh trước mắt. Gần đó, bóng dáng kiều mị của Lạc Hy ngồi lên chiếc xích đu màu trắng ngọc hòa cùng vẻ đẹp đêm trắng hoàn toàn chinh phục được trái tim anh. Doãn Tư Thần phải mất vài giây mới có thể định thần, khẽ tiến gần hơn. Lạc Hy bất chợt nghe thấy tiếng động liền đứng dậy.
"Là ai?"
"Là anh..." \- Doãn Tư Thần cất giọng ôn nhu.
Lạc Hy vừa nhìn thấy Doãn Tư Thần liền tỏ ra chán ghét, ngữ khí đầy lạnh nhạt.
"Anh đến đây làm gì?"
"Anh muốn nói chuyện với em!"
"Chúng ta không có gì để nói cả!"
Câu nói của anh vừa dứt đã bị cô từ chối. Vốn không muốn ở lại đây lâu thêm, Lạc Hy ngay khi định rời đi liền sa sẫm mặt mày, thân thể chao đảo không đứng vững. Doãn Tư Thần vội đỡ lấy thân thể cô.
"Em sao thế?"
Lạc Hy cố gắng làm bản thân tỉnh táo trở lại nhưng đầu cứ choáng váng, cơ thể dần nóng lên. Anh trông thấy dáng vẻ chật vật của cô liền bế ngang Lạc Hy.
"Em say rồi, anh đưa em đi nghỉ ngơi."
Doãn Tư Thần đưa cô đến một khách sạn cao cấp sang trọng. Trong phòng nghỉ tổng thống, anh khẽ đặt Lạc Hy xuống chiếc giường lớn. Cô lúc này đã bị rượu làm thần trí mơ hồ, yếu ớt nằm trên giường. Anh vuốt ve lên gương mặt xinh đẹp của cô, giọng trầm thấp.
"Em cố gắng chút, anh đi lấy khăn lau cho em."
Vừa quay lưng rời đi, anh liền bị một bàn tay giữ lại. Tay cô vô thức nắm chặt lấy cánh tay anh, miệng nỉ non.
"Đừng đi...... đừng bỏ em mà......"
Tiếng nói mê người khiến anh không nhịn được mà ngồi kế bên cô. Trông cô lúc này giống như một đứa trẻ ba tuổi vậy. Bất chợt, Lạc Hy ngồi dậy nhìn thẳng vào mặt anh, ánh mắt mơ hồ tiến đến gần.
"Tư Thần..... là.... anh ư?.... ưm...... em nhớ anh lắm....... rất...... rất nhớ."
Nói rồi cô bạo dạn hôn lên đôi môi anh. Đôi môi anh đào chúm chím khẽ di chuyển lên từng chỗ trên môi Doãn Tư Thần một cách say mê. Doãn Tư Thần bị cả kinh trước hành động của cô. Lạc Hy! Là do em lựa chọn, lần này tôi quyết không buông em. Anh cũng thuận theo ý cô, hai thân thể quấn quýt lấy nhau, tràn ngập mê tình. Đã bao lâu rồi anh chưa cảm nhận khoái cảm cùng thân thể này. Cô nói nhớ anh! Phải, anh cũng rất nhớ cô. Nhớ đến phát điên lên mà không thể làm gì..... Lạc Hy...... anh yêu em...... yêu rất nhiều!