Sự Ngọt Ngào Cuối Cùng

Chương 8:Đêm tân hôn(1)




Sự nhiệt tình của người làm trong nhà đã khiến Lạc Hy phần nào vơi đi sự lo lắng và nhớ nhà. Thím Trương giới thiệu cô với từng người làm trong nhà rồi quay sang nhìn cô:
"Thiếu phu nhân, tôi sẽ dẫn người lên tầng thay đồ. Thiếu gia tối nay sẽ về sớm nên chúng ta phải chuẩn bị ngay bây giờ."
"Vâng, vậy thì phiền thím rồi!"\_ Lạc Hy sách bộ váy nặng nhọc lên tầng.
Thím Trương mở cửa căn phòng lớn nhất ra, trong lòng cô không khỏi bất ngờ, nó quá đẹp, căn phòng rộng đầy đủ tiện nghi, màu vàng là chủ đạo kết hợp với màu trắng tinh khôi điểm chút đen huyền ảo làm căn phòng trở nên sang trọng quý phái, chiếc giường to lớn nằm ngay giữa phòng. Chăn và gối được may một cách tỉ mỉ tinh xảo giá phải đến vài trăm đô. Thím Trương cùng 4 nữ hầu đứng bên cạnh chiếc cửa lớn màu xám khiến Lạc Hy có chút tò mò
"Thím Trương, trước cửa đó là gì vậy ?"
"À! Đây là tủ quần áo của thiếu gia và thiếu phu nhân"
Ba mở cánh cửa ra, vừa nhìn vào đã khiến cô một phen hết hồn. Đây là tủ quần áo?Không....không thể nào... Nó là một thế giới hàng hiệu. Bên trong là các dãy quần áo, váy, áo khoác.... vô cùng rộng lớn ước tính phải đến 300m². Ánh mắt long lanh của cô làm thím Trương không khỏi bật cười.
"Thiếu phu nhân, tủ quần áo này chia làm hai tầng, tầng một là của cô còn tầng hai là của thiếu gia. Tầng một có tổng cộng 1434 bộ trang phục đủ loại, mỗi loại đều là phiên bản giới hạn trên thế giới, nó sẽ được thay đổi liên tục khi còn mẫu mới, mỗi một bộ cùng lắm là phiên bản năm ngoái còn lại sẽ là năm nay."
Bà dẫn cô đi thăm quan mọi ngóc ngách của chiếc tủ
"Tầng 1 sẽ có 4 dãy nhỏ gồm đồng hồ, trang sức, giày. Những thứ này thì cứ 8 tháng sẽ thay hết toàn bộ đồ mới. Mỗi dãy này cũng sẽ có khoảng 100 loại khác nhau."
Lạc Hy đi theo, trong lòng thầm than vãn, haizz...,sao mà anh ta giàu quá vậy, đến quần áo cx nhiều đến thế ! Rốt cuộc mình đã gả cho người như thế nào?"
"Còn đây là dãy cuối cùng, tất cả các trang phục ở đây được nhà thiết kế Kenvin nổi tiếng thế giới may riêng cho Doãn gia, nó là những bộ đồ giản dị trẻ trung chắc sẽ phù hợp với cô."
Cô đi đến mỏi cả chân mà vẫn chưa tìm được khu có đồ nào phù hợp với bản thân, đến khi thím Trương đưa cô đến dãy thứ 4, cô bỗng cảm tạ ông trời cuối cùng cũng có đồ để mặc.
"vậy làm phiền thím lấy cho cháu chiếc váy kia"\_ Cô chỉ tay vào chiếc váy màu hồng phớt nhẹ nhàng giản dị.
"Dạ vâng!"
Bốn nữ hầu giúp cô thay đồ xong, cảm thấy người vô cùng thoải mái lại buồn ngủ. Cô quay sang nói với thím Trương:
"Bây giờ cháu hơi buồn ngủ, khi nào anh ấy về thì thím gọi cháu nhé!"
"Vâng, thiếu phu nhân. Tôi xin phép ra ngoài."
Lạc Hy nằm xuống giường, ngày hôm nay quả thật vô cùng mệt mỏi cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ....
Tại văn phòng Chủ tịch tập đoàn Doãn thị
Doãn Tư Thần ký xong văn bản cuối cùng, nhìn đồng hồ đã 6h tối, anh bỗng nhớ đến cô. Nhớ đến lời hứa lúc chiều liền đưa văn bản cho tiểu A, quay sang khoác áo ra lệnh:
" Về nhà"
"Vâng!"\_ Tiểu quá cười thầm đi theo. Thiếu gia lấy thiếu phu nhân quả thật thay đổi 360 độ.
Đi thang máy chuyên rụng xuống, Doãn Tư Thần nhanh chóng bước lên xe. Nhân viên từ khắp các phòng ban vừa thấy liền thi nhau chạy ra sảnh công ty xì xào ngạc nhiên:
"Chuyện gì vậy, sao này chủ tịch về sớm thế? rất lạ à nha!"
"Đúng… Đúng, mỗi khi ít nhất cũng phải 7h chủ tịch mới về mà!"
"Ồ! Nghe nói chủ tịch đã có phu nhân rồi đó."
"Thật á! Trời ơi, ước mơ làm phu nhân tổng tài của tôi....Huhu…"
Chiếc xe dừng lại trước cửa biệt thự, anh khoan thai bước xuống, đi vào nhà. Thím Trương vừa nghe thấy tiếng xe liền chạy đến cúi người:
"Thiếu gia, người đã về!"
Doãn Tư Thần đưa áo khoác cho thím Trương , ánh mắt đảo xung quanh không thấy bóng dáng của Lạc Hy đâu, anh quay sang hỏi:
"Thiếu phu nhân đâu ?"
Bà chợt nhớ đến chưa gọi cô dậy nên ấp úng trả lời
"Dạ… Thiếu phu nhân đang ngủ ở trên tầng, để tôi lên gọi cô ấy xuống."
"Không cần, để tôi!"
Doãn Tư Thần mở cửa bước vào phòng, căn phòng yên lặng, tĩnh mịch chỉ có cô giống như một công chúa mặc váy hồng đang nằm ngủ trên giường. Anh lại gần rồi ngồi bên cạnh cô, gương mặt cô lúc ngủ vô lo vô nghĩ, hồn nhiên, thuần khiết, không vướng bụi trần khiến Doãn Tư Thần ko kìm được mà đưa tay vuốt nhẹ lên gò má hồng trắng trẻo , mịn màng. Cảm nhận được sự lạnh giá của đôi bàn tay, Lạc Hy từ từ mở mắt. Thấy anh đang ngồi ngay cạnh , theo bản năng bật dậy, túm lấy chăn lùi lại phía đầu giường.
"Anh… Anh làm gì vậy?"
"Tôi lên gọi em thức dậy"Anh thu tay lại, bình thản nói chuyện
"Anh về từ lúc nào\_ Lạc Hy chợt nhớ ra tối nay anh sẽ về sớm.
"Vừa nãy thôi… Em vào rửa mặt rồi xuống ăn cơm."