Đường Uyển Niệm bực tức, cô không nghĩ mình bây giờ đến cốc trà sữa cũng khó uống đến vậy, vốn dĩ tính trong năm nay cô sẽ lập gia đình cùng bạn trai, cùng nhau xây dựng hạnh phúc. Nhưng cuối cùng mọi thứ đã tận vỡ, giờ cô cũng đã kết hôn có chồng, nhưng chúng chỉ ở trên danh nghĩa, có lẽ chỉ một mình cô là thương thâm anh yêu anh.
Bất giác Đường Uyển Niệm cũng đi bộ khá nhiều, thời gian cũng đã đến giờ hẹn với bố mẹ chồng. Cô quay trở về biệt thự, đây là lần đầu tiên ăn cơm cùng bố mẹ ngày tết nên cô khá chú trọng vào cách ăn mặc. Đường Uyển Niệm cũng không ngờ bố mẹ lại chuẩn bị cho cô cả người đưa đón.
Ngồi trong xe nhìn ra bên ngoài, cảnh vật được nhìn thấy một cách nhanh chóng. Những màu sắc xen kẽ vào nhau tạo nên một sự hài hòa cho cả thành phố.
Đứng trước một nhà hàng sang trọng ở trung tâm thành phố, Đường Uyển Niệm cũng không tin sẽ có ngày bản thân được bước vào.
Vừa thấy cô nhân viên rất phấn khởi, họ bước tới chào đón cô rất nhiệt tình. Cô nghĩ đó chủ là sự đối đãi dành cho khách ở nhà hàng 5 sao.
“Xin chào quý khách!"
“Dạ vâng, tôi có hẹn với bố mẹ ở đây, nhưng họ không nói tôi chỗ ngồi!" Cô ấp úng nói với nhân viên, ánh mắt đảo xung quanh để nhìn xem bố mẹ chồng ngồi đầu.
“Dạ vâng, chúng tôi đã biết được người hẹn với quý khách, hãy đi theo tôi!"
Đường Uyển Niệm nghi ngờ mà đi theo nhân viên vào thẳng phòng VIP sang trọng. Căn phòng được trang trí rất đẹp, Đường Uyển Niệm ngơ ngác nhìn căn phòng được bày đủ màu sắc đền, cô không hiểu tại sao nhà hàng này lại bày nhiều thứ trong phòng đến vậy.
“Bố mẹ đâu?"
Đường Uyển Niệm chờ một lúc không thấy bố mẹ nên đã lấy điện thoại ra gọi.
“Con dâu, gọi mẹ có gì không?"
“Dạ? Bố mẹ ngồi ở đâu thế? Sao con vào phòng rồi mà không thấy?"
“Bố mẹ đang ở hội đèn Hoa Đăng ở thành phố X, sao đấy con!’
Đường Uyển Niệm có chút ngơ, bố mẹ đang ở Thành phố X vậy ai là người hẹn cô tới đây?
“Bố mẹ không phải hẹn con ăn tối sao?"
“Bố mẹ đâu có?"
“Vậy bố mẹ đi chơi vui vẻ nha, con cúp máy đây?"
Đường Uyển Niệm sau khi cúp máy, cô đứng phắt dậy để về nhà hỏi lại quản gia Ngô tại sao lại bảo cô bố mẹ chồng muốn ăn tối cùng. Khi vừa nhấc hông khỏi ghế, ánh đèn trong phòng liền vụt tắt, tiếp đó là tiếng nhạc du dương.
“Này, sao mấy người lại tắt điện rồi? Tối tôi không thấy gì hết!"
Trước mắt cô tối om lại nhưng chỉ trong chống lát trước mắt một ánh sáng lấp lánh bước vào. Đường Uyển Niệm nhìn thẳng vào phía cửa, một thân hình lịch lãm trên tay ôm một bó hoa được cài cả dây nháy bước vào, đưa thẳng đến trước mắt cô.
“Tặng em, tết Hoa đăng vui vẻ!" Giọng nói ấm áp và trầm ấp vang lên quen thuộc.
“Là a sao Mạc Tử Thần!" Đường Uyển Niệm giọng hỏi nhỏ
“Là chồng em đây!"
Ánh đèn được bật lên tiếng nhạc cũng đã kết thúc, Đường Uyển Niệm nhìn thẳng vào người trước mặt, ánh mắt vội quét một đường trên người anh.
Thần thánh ơi, đây là nam nhân nào vậy?
Đẹp trai như tranh vẽ luôn!
Cô suýt xoa khuôn mặt điển trai cùng thân hình vạng vỡ đẹp đó.
“Sao anh lại ở đây? Không phải anh đang họp sao?"
Lúc sáng trước khi tạm biệt nhau anh có bảo là buổi tối có cuộc họp quan trọng không thể về, nên cô cũng ninh ninh anh đang họp.
“Cuộc họp sao có thể quan trọng bằng gặp em được!"
Đường Uyển Niệm giờ mới nhận ra bản thân bị lừa, người muốn dùng bữa với cô muốn tạo bất ngờ là Mạc Tử Thần không phải là bố mẹ chồng. Cô có chút tức giận, gương mặt để lộ ra sự cau có. Mạc Tử Thần nhìn thấy vợ mình có vẻ giận, anh vội tiến đến an ủi.
“Em đừng giận anh mà, em mà giận là anh không biết ở với ai đấy!"
Mạc Tử Thần thơm nhẹ vào má cô nhưng Đường Uyển Niệm vẫn không để ý, anh đành phải tiếp tục xin lỗi.
“ Được rồi mà, anh biết lỗi rồi mà vợ, anh có quà cho vợ nữa đấy!"
“Em không còn là con nít, tết Hoa đăng không cần quà!"
“Sao thế được, trong mắt anh em lúc nào cũng là trẻ con, nên những ngày này phải được nhận quà!"
Mạc Tử Thần lấy từ trong áo vest ra một hộp nhỏ, là hộp đựng trang sức. Anh lấy sợi dây chuyền ra đeo vào cổ cho cô, Đường Uyển Niệm bị bất ngờ khi anh đeo vòng cổ cho mình, cô vội vàng rờ vào mặt dây chuyền và nhìn rõ chất liệu của chúng.
Là một sợi dây chuyền kim cương sao?
Đó là một dây chuyền kim cương cùng bạch kim, được đính xen kẽ cùng những viên hổng ngọc nhỏ, chính giữa dây là một viên hồng ngọc to.
“Anh, nó quá đắt em không nhận đâu!"
Đường Uyển Niệm vội đưa tay muốn gỡ nó ra, nhưng bàn tay to lớn của anh đã nắm chặt lấy tay cô.
“Em không có gì mà phải lo lắng, bởi giờ em là vợ anh nên phải hưởng những thứ vốn thuộc về em, cả về tiền mà Mạc thị có tất cả mọi thứ chúng đều xứng đáng với em!"
“Nhưng…!’
“Không nhưng gì hết, chỉ cần em hết giận anh là được!’
Đường Uyển Niệm sao có thể dám giận anh thêm, chỉ có điều giữa cô và anh chỉ là quan hệ hôn nhân hợp đồng, có trên danh nghĩa được pháp luật công nhận, nhưng hai người vẫn giữ khoảng cách.