Sư Phụ Con Yêu Người

Chương 11




(Bái đường ư!)

Từ hôm qua tới giờ lòng ta vui như mở hội, thật đã từng nghĩ đến chuyện đó nhưng khi nghe sư phụ nói thế ta không biết bày tỏ thế nào cảm xúc vui mừng và hạnh phúc ngọt ngào này..

"Nhạc Tương..mặt ngươi bị gì mà sao che mạng mãi thế?"

Tiếng một đại thẩm làm ta sực tỉnh, ta khẽ đáp:

"Ta không đẹp,mặt có một vết bớp rất xấu.."

Đại thẩm tròn mắt:

"Ta thấy đôi mắt ngươi nhìn mê hồn như thế, ta nghĩ dưới lớp mạng che đó là một nhan sắc khuynh thành mới phải..,"

Đại thẩm ấy lại tiếp:

" Vị công tử đi cùng ngươi ấy thật...như thần tiên hạ phàm vậy..ta sống đến từng tuổi này mới lần đầu gặp được một người tuấn mỹ đến thế.."

Ta thấy miệng thẩm ấy nước miếng như muốn chảy ra luôn, mà cũng đúng thôi cho dù là nam hay nữ khi đã đối diện với sư phụ thì chỉ còn biết ganh tị mà thôi, ngay cả ta cũng thế lúc nào ta cũng hỏi sư phụ sao người nhìn lại thuận mắt như thế, sư phụ chỉ mỉm cười rồi lắc đầu, ta nhìn đại thẩm hơi ngượng ngùng:

"Chúng ta sắp thành thân rồi.."

"Sau..chừng nào thế.."

"Ta còn chưa định ngày...để về bàn ý sư...à chàng xem sao..!"

"Ồ...vậy chúc mừng nhé...thôi ta phải về nhà cơm nước đây.."

Nói xong đại thẩm ấy xoay đi ta cũng đem một ít quả thảo về nhà, vừa đến ngoài cửa thì thấy trưởng thôn đã từ trong bước ra miệng tươi cười.

"Ngươi cứ yên tâm..hôn lễ của ngươi bọn ta sẽ giúp.."

Chợt thấy ta ông ấy cười sáng lạng hơn..

"Ồ..tân nương tử về rồi kìa.."

"Trưởng thôn mời người dùng quả thảo..(vừa nói tay ta vừa giơ giỏ lên)

Ông xua tay từ chối:

"Không...không..nhà ta có nhiều lắm, cô nương cứ để lại dùng,thảo mùa này ngọt lắm.."

"Thôi ta về trước đây.."

Trưởng thôn nhìn khoảng gần 60 tuổi, dáng người cao gầy, ngũ quan đoan chính nhìn rất phúc hậu, khi ông ấy rời đi ta cũng theo sư phụ vào nhà, sau một lúc rữa sạch quả thảo ta bỏ vào giỏ trúc đan, rồi đem đến đưa cho sư phụ:

"Sư phụ ăn thử xem.."

Sư phụ nhận lấy từ từ bỏ vào miệng cắn một cái..

"Ừm..ngọt lắm.."

Ta cũng hí hửng cầm một trái khác bỏ vào miệng cắn.

"A..đúng là ngọt thật..ngon thật à.."

"Ta đã lâu lắm rồi không ăn..nên cảm thấy mùi vị thật lạ"

Ta nhìn người, cũng đúng à người khi tu đạo đã học thuật cấm thực, tính ra sư phụ đã sống gần ngàn năm rồi còn gì, sống lâu thật à.

"Sao..thế?"

Ta thành thật:

"Không ạ..sư phụ sống lâu thật đấy.."

Người khựng lại nhìn ta rồi nhẻn miệng cười đầy ôn nhu:

"Nàng là đang chê ta già ư!?"

Ta vội lắc đầu lia lịa:

"Không..không phải Tương Nhi không có ý đó.."

"Cũng đúng thôi, ta sống đến bây giờ là bao lâu ta còn không biết nữa, còn nàng thì tính luôn việc phải ở địa phủ thì mới hơn 200 tuổi.."

Ta khẩn chương chồm đến sát người hơn..

"A..không phải như thế đâu sư phụ...Tương Nhi chỉ là..."

Lời chưa nói xong thì tay người đã chặn miệng ta lại..

"Ta chỉ đùa thôi mà..nhìn nàng kìa.."

Ta gấp muốn chết mà người còn trêu ta nữa, ta bặm môi, hờn dỗi:

"Sư phụ...chỉ biết trêu chọc con.."

Người kéo ta vào lòng một tay ôm một tay vuốt tóc ta, giọng đầy nhu tình:

"Chỉ cần nàng không chê ta già, luôn cần ta,thì ta sẽ mãi mãi bên nàng.."

"Có chê người già đâu...con chỉ thuận miệng thôi..sư phụ Tương Nhi yêu người"

Tay người siết chặt hơn, môi khẽ hôn lên tóc ta:

"Ừ..đời đời kiếp kiếp Lãnh Hàn cũng chỉ yêu mỗi mình Tương Nhi thôi.."