Sư Phụ Con Yêu Người

Chương 17




Yêu Giới.

"Ngươi muốn phối hợp"

"Đúng thế! Ta đem yêu hồ đó về cho ngươi, ngươi giao dược thủy yêu cho ta"

Hắn đưa mắt nhìn nữ nhân trước mắt rồi phá lên cười giễu cợt cho đến khi phải ôm ngực vì đau đớn mới thôi.

"Khụ!..khụ! Một chân nhân như ngươi mà giờ phải bị đài đọa của thất tình lục dục à"

"Ngươi không chịu thì miễn nói nữa"( giọng lạnh tanh)

"Thành giao"(hắn nhướng mày)

====================

Hai ngày qua ta và sư phụ cứ ở miết trong linh ôn tuyền, có vẻ đã ổn nên sư phụ kêu ta mặc lại y phục, nhưng từ lúc đó tới nữa ngày sau sư phụ vẫn cứ ngồi thiền, mới đầu ta còn im lặng ngồi kế bên người, sau đó lại đi tới đi lui xong rồi lại ngồi xuống lấy tay vẽ vu vơ trên đất..

"Tương Nhi"

Ta bật dậy theo tiếng gọi của người.

"Sư phụ không sao chứ ạ"(giọng ta đầy lo lắng)

"Ừm.."(người chỉ nhàn nhã buông một câu)

Ta nhìn người rồi lại nhìn phía sau hai cái đuôi giọng ta yếu xìu.

"Sư phụ sao tai và đuôi con vẫn còn thế này?"

"Không sao đâu một thời gian nữa nó sẽ tự biến mất thôi, nhưng có lẻ chúng phải ở lại đây một khoản ngắn thời gian để nàng đến đây ngâm mình"( vừa nói tay người vừa vương lên sờ lên lỗ tai ta)

kết giới được mở ra thì bọn ta đã thấy trưởng môn sư huynh cùng một số đệ tử khác, họ cũng kinh ngạc như ta, nhưng vẫn theo tôn sư trọng đạo họ liền cuối bái người.

"Sư phụ (sư thúc, sư thúc tổ)"

"Sao con lại biết mà đến đây?"

"Sư phụ là do tình cờ đồ nhi đi ngang qua phát hiện mùi yêu khí nồng nặc lại bị kết giới ngăn lại nên đồ nhi ở lại xem thử, không ngờ lại là sư phụ"

Người gật đầu giải thích.

"Ừ..do Tương Nhi bị thương, ta đem nàng ấy đến đây trị liệu"

Theo lời nói trưởng môn sư huynh đưa mắt nhìn ta..

"Hèn chi mùi yêu khí trên người muội

ấy lại nồng nặc như vậy"

"Sư phụ là do ai làm?"

"Tử Dao.."(buông một câu lạnh lùng)

Mặt trưởng môn sư huynh tỏ vẻ hoang mang, sư phụ lại tiếp:

"Ta sẽ từ từ kể con nghe, bọn ta sẽ ở lại đây thêm một thời gian để trị thương cho Tương Nhi"

"Dạ..sư phụ"

===================

Bọn ta đã trở về viện của sư phụ cũng được mấy ngày rồi nhưng ta lại không thấy bóng dáng nhị sư huynh đâu cả, khi hỏi thì được biết huynh ấy đã bế quan nên chắc sẽ rất lâu mới gặp được huynh ấy, đang ngồi thẩn thờ dưới tán tử đằng thì một giọng nữ quen thuộc lại vang lên.

"Sư cô con đem bánh mật người thích ăn đến đây ạ"

Đệ tử này tên Linh Châu, mới vào Thiên Trì chưa lâu ta cũng mới quen mấy ngày trước thôi, nhưng con bé có vẻ hoạt bát có lẻ vì thích ta nên nó ngày nào cũng chạy đến đây.

"Con không học mà cứ chạy đến đây mãi thế"(miệng đã đầy bánh)

Con bé tủm tỉm ngồi xuống thuận tay rót một ly trà cho ta.

"Con không phải lười đâu ạ nhưng con thích đến đây với người"

"Con giống ta hồi xưa quá, lúc trước ta cũng không chú tâm vào tu luyện lắm mà cứ hay chạy đến đây tìm sư phụ"

Con bé tỏ vẻ phấn khởi, mắt đã sáng lên.

"Hi..hi..Thật sao ạ!"

"Ừ.."

"Sư cô..sư thúc tổ đâu ạ?"(vừa nói con bé vừa giáo giác nhìn)

"Sư phụ..ở bên trong"

Dứt câu người đã đi ra thấy người con bé hí hửng cung kính.

"Sư thúc tổ"

"Ừ.."

Đến ngồi đối diện ta tay người đưa lên lau những mẫu bánh dính trên miệng giọng đầy yêu chìu..

"Xem nàng kìa cứ như con nít vậy"

Ta hơi xấu hổ liếc nhìn Linh Châu thật ta còn thua cả con bé nữa tuy nhìn bề ngoài thì cả hai đồng tuổi nhau nhưng ta lớn hơn con bé hơn 200 tuổi lận.

"Sư thúc tổ người dùng thử không ạ"(con bé vội đưa dĩa bánh lên cung kính mời)

Ta thấy sư phụ có vẻ không muốn ăn sợ con bé buồn nên cầm lấy một miếng đưa vào miệng người.

"Sư phụ..rất ngon đấy"

Người cũng cắn một miếng nhỏ rồi gật đầu.

"Ừ..không tệ"

Con bé hí hửng miệng tươi như hoa nở nhìn có vẻ rất hài lòng mãng nguyện, mắt nó cứ nhìn chằm chằm sư phụ tỏa vẻ rất ngưỡng mộ người, ta cũng không chú ý lắm vì ta quên mất đây là ánh mắt ngày xưa của ta khi mỏi lần chạy đến đây vòi vĩnh người.

"Ngươi còn có chuyện gì không?"(nhìn Linh Châu sư phụ chợt hỏi như muốn đuổi khách)

Con bé lắc đầu mặt có vẻ ủ rủ một tý..

"Dạ..không ạ"

Nhìn tội quá mỏi lần con bé đến chưa lâu là người lại đuổi khách ta nắm tay áo người lay lay giọng như nài nỉ.

"Sư phụ! Con bé thích ở lại chơi với con"

"Nàng muốn nó như nàng ngày xưa à, vừa lười vừa ham ngủ cũng may nàng có tư chất nếu không thì làm trò cười cho hậu bối rồi"(vừa nói người vừa điểm nhẹ vào trán ta)

Ta hơi đỏ mặt, có cần người phải nói trắng ra hết vậy không chớ, con bé có vẻ hiểu chuyện hơn ta nên đã cung kính lui trước.

"Vậy con đi về trước ạ!"

Khi con bé đi khỏi tay người lại năng mặt ta lên môi mỏng khẽ nhếch.

"Nàng thấy không, chẳng ai giống như nàng hết"

Ẹc! Sư phụ là đang chê ta sao, tai ta xụ xuống mắt cũng không dám nhìn người, giọng lí nhí..

"Sư phụ đang chê con hả!.."

"Chính vì nàng không giống ai nên ta mới bị nàng lấy đi trái tim đó"(người cười chói lọi, ôm ta vào lòng)

Gió thổi lung lai những cánh tử đằng, hoa bay đầy trời rồi đua nhau rơi xuống dưới tán cây một đôi nam nữ đang tựa vào lòng nhau miệng nở lên nụ cười đầy hạnh phúc.