Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!

Chương 10




[*Tiết tháo: khí tiết vững vàng, không khuất phục, trong sạch.]

Editor: Bạch Ân Hy

Nguồn: diễn đàn .

Nhưng là Thiên Âm nhìn đến bữa tối của mình bị một vật nhỏ đoạt ăn mất, miệng dẹp ra, trừng mắt, ngay lập tức liền nổi giận.

Đáng yêu thì thế nào? Đoạt ăn gà nướng của người khác thì nó đã là cục lông không có phẩm chất, không có tiết tháo rồi!

“Tên vô lại ở đâu ra! Lại dám ăn vụng gà nướng của ta!”

Ngay tức khắc Thiên Âm bổ nhào về phía quả cầu lông, thế nhưng cục lông kia lại ném ánh mắt coi thường tới, động tác cũng không ngừng một cái, cả cơ thể biến mất vào hư không trước mắt nàng.

“Hả?” Nhất thời Thiên Âm ngu ngơ tại chỗ: “Sao lại không thấy vật nhỏ đâu nữa?”

“Khanh khách” Đột nhiên phía truyền tới âm thanh như tiếng cười con nít, Thiên Âm sợ hãi lông tơ dựng đứng lên, vừa quay đầu lại liền thấy quả bóng lông kia nhón hai chân, hai chân trước ôm phân nửa con gà nướng còn lại, vẫy vẫy giống như diễu võ dương oai, đôi mắt to tròn linh lợi cong thành hình trăng lưỡi liềm.

“Khanh khách.....”

Thiên Âm kinh hãi trừng mắt nhìn nó, bỗng hét lớn: “Chẳng lẽ ngươi là tiên thú có thể nói tiếng người trong lời của tiên sinh kể chuyện sao?!”

Dường như cục lông này bị giọng nói lớn phấn chấn làm hoảng sợ, bỗng chốc tựa như một vệt sáng chạy thoát thật xa, thật xa nhìn nàng.

Nàng cười khúc khích nhìn quả bóng lông, xoa xoa hai tay, hai mắt phát ra tia sáng sâu kín: “Tiên thú đại nhân, ngươi xem, ngươi ăn gà rừng ta vất vả bắt được, có phải là....... Nên ‘hơi’ báo đáp một chút nha? Chẳng hạn như.......” Nàng cười gian ‘hì hì’: “Truyền cho ta một tí tiên pháp thì sao?”

Phản ứng thú nhỏ đầy lông rất là nhân tính hóa, trước tiên nó sửng sốt, tiếp theo ôm bụng cười to, cả thân thể tròn vo cười lăn lộn trên mặt đất, tiếng cười như trẻ con, thanh thúy êm tai.

Bị một quả cầu lông cười nhạo, Thiên Âm không khỏi nheo mắt lại, dữ tợn nói: “Cười đã chưa?”

“Khanh khách............” Viên cầu lông vẫn cười to không dứt, mà ngay cả gà nướng vẫn bị nó ôm vào ngực cũng bị quăng sang một bên.

“Ngươi cười đủ chưa?”

Ngay lúc gần như Thiên Âm bị quả bóng lông này làm nổi giận lôi đình, đột nhiên thú nhỏ lông tròn ngừng cười, thân mình nửa đứng lên ngẩng đầu nhìn phía bầu trời, trong đôi mắt tràn ngập vẻ cảnh giác.

Thiên Âm nhìn theo ánh mắt của nó, chỉ thấy một đạo hồng quang trên bầu trời bay tới hướng của nàng nhanh như gió!

“Lại là tiên nhân hả?!”

Nàng còn sợ sệt than, nhưng bỗng dưng tiểu thú đầy lông tròn vo kia lại nhảy lên đầu vai của nàng, ê ê a a nói một tràng. Thế nhưng, nàng vẫn tự nhận là thiên thông minh, cũng khó hiểu được ngôn ngữ của thú!

Đành phải nghi hoặc nhìn quả cầu lông dính màu vàng tươi bóng loáng, hỏi: “Cục lông nhỏ, rốt cuộc thì ngươi có thể hiểu tiếng người hay không?”

“Ô!” Trong đôi mắt to đen bóng của thú nhỏ lông tròn tràn đầy vẻ ủy khuất, mắt thấy vệt sáng xa xa kia sắp tới trước mặt, móng vuốt nhỏ của nó vung lên, nhất thời Thiên Âm chỉ cảm thấy được gió mạnh phất vào mặt, đến lúc kịp phản ứng thì nàng đã không ở chỗ ban đầu kia, mà là ở trước một tòa cung điện to lớn.

Cung điện nguy nga tráng lệ, khí thế hùng vĩ, có một tiểu đồng mặc bạch sam ngồi trên thềm đá trước điện, tay đang cầm sách, bởi vì sự xuất hiện bất thình lình của nàng, nét mặt trở nên dại ra.

Bỗng dưng Thiên Âm quay đầu, khiếp sợ trừng mắt nhìn vẻ mặt thú lông nhỏ tròn tròn xấu hổ, dè dặt nắm lấy sợ tóc mình, một đôi mắt không thể tưởng nổi mở lớn: “Vừa rồi là ngươi đưa tay tới nơi này ư?”’

Thế nhưng nhìn bộ dáng tiểu thú tròn tròn đầy lông xấu hổ hận không thể dúi đầu vào sợi tóc của nàng, hiển nhiên ý định ban đầu của nó không phải là tới chỗ này. Chỉ là không biết xảy ra tình huống gì, kết quả lệch hướng khỏi mục tiêu lúc đầu.

Lúc này, nghe nàng hỏi, tiểu thú làm như không quên vừa rồi nàng cười nhạo nó không biết nói tiếng người, rất có tiết khí nghiêng đầu sang chỗ khác, mắt điếc tai ngơ!

“Ơ!” Thiên Âm bật cười, đang muốn đùa giỡn nó, tiểu đồng tử trên thềm đá sau khi kịp phản ứng thì thét chói tai, trực tiếp hôn mê bất tỉnh!

Thiên Âm và tiểu thú nhiều lông tròn xoe đồng thời nổi giận!

Bởi vì trước khi tiểu đồng tử ngất xỉu đã hét lên một tiếng, rõ ràng là: “Cứu mạng với! Kẻ quái dị đó!”