Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 138




Nhìn thấy người xuất hiện ở cửa, đội trưởng Lưu giật mình hét lên thất thanh.

Cục trưởng Ngưu mà Đội trưởng Lưu vừa gọi là do Lương Tử gọi tới, những chuyện tiếp theo đều tiến hành theo lẽ công bằng.  

Sau quá trình điều tra, sự việc đã rất rõ ràng, tên mập Tống Nguyên Hóa là người đầu tiên không chống đỡ được sự tra hỏi của cảnh sát, khai ra toàn bộ.  

Kết quả giống với phỏng đoán của Dương Bách Xuyên, chai rượu kia là tự anh em họ Tống làm vỡ, hơn nữa không phải mười vạn ba mà là một nghìn ba.  

Một vụ vu oan giá họa điển hình!  

Lão già Từ Kiện khốn khiếp cũng bị cảnh sát bắt về đồn.  

Dương Bách Xuyên cũng làm ghi chép, bị Cục trưởng Ngưu theo phép công răn dạy vài câu về vấn đề đánh người. Có mấy người Lương Tử nên tất nhiên là chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hoá không.  

Cuối cùng là vấn đề của Hoa Đầu có phần nghiêm trọng, bị gán tội danh dẫn theo mười mấy đàn em tụ tập gây rối.  

Nhưng Dương Bách Xuyên có thể nhìn ra Hoa Đầu là người của Dương Lâm, hay nói chính xác hơn là có quan hệ với nhà Dương Lâm, cho nên anh bảo Lương Tử tha cho Hoa Đầu.  

Sau khi cảnh sát rời đi, mấy người Lương Tử cũng hết hứng thú, trước khi đi còn trao đổi phương thức liên lạc với Dương Bách Xuyên. Lâm Hoan không đi, Dương Bách Xuyên giữ cô lại vì còn muốn trao đổi về chuyện phê duyệt sản phẩm vẫn chưa kịp nói.  

Ở đây còn lại Dương Lâm và Hoa Đầu. Dương Lâm xin lỗi Dương Bách Xuyên: "Xin lỗi nha người anh em, hôm nay tôi còn có việc, hôm khác tôi sẽ tạ tội với cậu." Nói xong anh ta dữ dằn trợn mắt trừng Hoa Đầu, sau đó rời đi.  

Dương Bách Xuyên chú ý thấy trước mặt Dương Lâm, Hoa Đầu khúm núm dè dặt như cháu trai. Anh không biết lai lịch thật sự của Dương Lâm, nhưng xem ra rất khủng đấy.  

Hơn nữa khi Dương Lâm sắp đi, Dương Bách Xuyên mới chú ý tới ở cửa có một một người trung niên đi theo anh ta. Người này mang lại cho Dương Bách Xuyên cảm giác rất đặc biệt, từ tư thế đi đường có thể thấy bước chân vững vàng, hẳn là người luyện võ.  

Dương Bách Xuyên cũng không còn hứng thú nán lại quán karaoke nữa. Anh gọi Cà Lăm, bạn học Tiểu Vũ và Lâm Hoan, sau đó bốn người rời khỏi đó, tìm một quán vỉa hè ăn khuya.  

Trên bàn rượu, Cà Lăm nói với Dương Bách Xuyên: "Anh... anh anh Xuyên... Hôm nay nay... cảm cảm ơn anh!"  

"Anh em với nhau, cảm ơn gì chứ!" Dương Bách Xuyên vẫn rất quan tâm đ ến Cà Lăm, có thể nói cậu ta là người bạn duy nhất mà anh quen biết trong lúc làm thêm ở quán bar.  

Anh nhìn Cà Lăm và hỏi: "Sao cậu lại ra ngoài làm thêm? Tốt nghiệp rồi không tìm việc à?"  

"Đừng đừng... đừng nhắc đến nữa, nhà em... Chẳng phải ba em nhận thầu mấy chục mẫu thuốc Đông y sao, vận may không tốt, các loại dược liệu... đều đều... hỏng rồi.  

Nhà em nợ... hơn hơn hơn chục vạn. Em tìm được việc rồi, buổi tối đi làm thêm để có thể đỡ đần gia đình thêm chút ít."  

Cà Lăm lắp bắp nói xong còn nhìn trộm Tiểu Vũ ở bên cạnh.  

Dương Bách Xuyên lập tức hiểu ra. Buổi tối Cà Lăm đến quán karaoke làm thêm, nói không chừng phân nửa nguyên nhân là vì Tiểu Vũ.  

Mấy người uống rượu trò chuyện, ban đầu Tiểu Vũ còn ngại ngùng, nhưng sau khi nhận thấy Dương Bách Xuyên và Cà Lăm nói chuyện rất thoải mái, cô ta cũng dần thả lỏng và tán gẫu cùng mọi người.