Sư Sĩ Truyền Thuyết

Chương 161: Mộc phi




Căn phòng to như thế của Diệp Trùng giờ đây lại cực kỳ hoành tráng, vô số thuốc thử đủ loại màu sắc ở trong vô số bình thuốc thử ngâm tẩm các loại vật liệu xương, được sắp xếp chỉnh tề, dưới ánh đèn chiếu sáng, nơi này như là 1 thế giới thủy tinh.



Trong gian phòng còn có rất nhiều máy móc chính xác cao chuyên dùng của điều bồi sư, điều này cũng làm căn phòng của Diệp Trùng càng giống 1 phòng thí nghiệm hơn.



Diệp Trùng cẩn thận quan sát tình hình vật liệu xương trong các bình thuốc thử, hôm này chính là ngày cuối cùng nghiệm thu mấy vật liệu xương này, rốt cuộc có thể có bao nhiêu nhóm vật liệu xương có giá trị thực dụng, trong lòng Diệp Trùng cũng không chắc, chỉ có thể nghe theo ý trời thôi.



Lần lượt lấy vật liệu xương từ trong bình thuốc thử ra, hầu hết vật liệu xương đều có sự thay đổi vô cùng rõ ràng, hoàn toàn không giống khi bỏ vào, đây chính là tác dụng của ngâm tẩm.



Chỗ này rốt cuộc có mấy loại dùng được chứ? Diệp Trùng không thể không thử nghiệm từng cái một.



Đại sư Phàm phiền não ngồi trước bàn, ông ta vừa nhận được mệnh lệnh của trưởng lão, nội dung mệnh lệnh là phải làm cho vị Cốt tượng sư trẻ tuổi đó không thể qua được kiểm tra cấp 5. Loại việc này mỗi năm đều có, đại sư Phàm ngược lại không hề kinh ngạc. Muốn làm vị Cốt tượng sư trẻ tuổi này không qua được kiểm tra cấp 5 có rất nhiều phương pháp, dễ nhất chính là giở trò trên đề thi, chỉ cần đề thi là những vấn đề siêu khó đó, về căn bản, khả năng đối phương có thể qua được bằng 0.



Mà mấy trò này, nếu như trước kiểm tra cấp 5, vậy thì tuyệt không có lý nào thất thủ. Bởi vì kiểm tra cấp 4 trước kiểm tra cấp 5, chỉ có 1 vị đại sư quyết định người xin kiểm tra có thể qua được hay không, hắn chỉ cần để mấy đại sư nghe lời đó phụ trách kiểm tra Diệp Trùng, vậy thì vạn vô nhất thất rồi. Kiểm tra cấp 5 lại là do tổng cộng 7 vị đại sư cùng đưa ra đánh giá, trong 7 vị đại sư, trừ mình ra, vẫn còn 1 vị đại sư chịu hắn không chế, nhưng cho dù là như vậy, cũng chỉ có 2 vị. Với hạn ngạch 7 người, căn bản không cách nào có tác dụng quyết định. Một khi như vậy, kết quả hoàn toàn không chịu sự khống chế của hắn.



Thời gian mà mệnh lệnh trưởng lão cho mình là sau kiểm tra cấp 4 của Diệp Trùng. Điều này làm đại sư Phàm không khỏi cực kỳ đau đầu. Đại sư Tiêu phụ trách Diệp Trùng trước giờ không chịu phục tùng mình, tính khí cực kỳ nóng nảy. Mấy đại sư này, không ai không là người cực có chủ trương, căn bản là không chịu bị người khác quấy nhiễu, ảnh hưởng tới phán đoán của mình. Với lại, một khi liên quan tới chuyên ngành, không ai không có thái độ vô cùng nghiêm túc, 1 chính là 1, 2 chính là 2, trong mắt không có chút sạn.



Đại sư Phàm hiểu rất rõ. Nếu như không phải Tông sở vì khống chế cái gọi là kiểm tra cấp 5, hắn cũng không trở thành đại sư. Với trình độ thật sự của hắn mà xét, hắn vẫn còn khoảng cách tương đối với đại sư, là người có trình độ thấp nhất trong số các đại sư. Điều này cũng thường làm hắn ở vào vị trí vô cùng xấu hổ, các đại sư khác cũng vì thế mà có hơi xem thường hắn, có ý tránh xa.



Hắn thậm chí ngay cả đại sư trong Tông sở cũng ảnh hưởng không được. Người có thể thành đại sư, phần lớn tâm tư đơn thuần, một lòng đặt vào chuyên môn, đối với mấy thủ đoạn nhìn không thấy ánh sáng này vẫn luôn vô cùng phản cảm và coi thường. Ngược lại, cảm tình giữa những đại sư bọn họ lại vô cùng tốt, rất nhiều lúc đại sư Phàm cảm giác mình bị bọn họ cô lập. Sau này, trong 1 lần vô tình, hắn nắm được chỗ khó của 1 vị đại sư, một phen uy hiếp dụ dỗ mới làm cho hắn khống chế được vị đại sư này. Nhưng, rất nhanh, người khác liền phát giác ra sự khác lạ, đại sư Phàm đau khổ phát hiện, lần này là 2 người bọn họ bị cô lập. Hơn nữa mấy đại sư này đều là khách quý của Tông sở. Hắn không những không thể có chút hành vi địch ý nào, thậm chí còn phải bảo vệ bọn họ khi bọn họ nguy hiểm, điều này thế nào lại không làm đại sư Phàm buồn phiền muôn phần chứ.



Đột nhiên, hắn phát hiện hắn thật sự không có bất cứ biện pháp nào có thể sử dụng, chỉ có kỳ vọng thực lực bản thân Diệp Trùng không đủ, không cách nào thông qua 2 lần kiểm tra cuối cùng này, nếu không, nhiệm vụ lần này của mình chỉ có thể tuyên bố thất bại.



Tất cả chỉ có nghe theo ý trời thôi!



Tới tận trước mắt, Tông sở vẫn không thể khống chế triệt để kiểm tra cấp 5. Đây cũng là 1 trong những nguyên nhân mấy đại sư này chấp nhận chủ trì kiểm tra trước đây. Kiểm tra của Tông sở, lúc ban đầu là do 1 vị đại sư đồng ý phục vụ Tông sở đề xuất ra, sau đó lại được gần như tất cả các đại sư hưởng ứng, bọn họ cho rằng phải cho những người từ ngoài tới Quỹ hình khuyên này 1 hy vọng đi ra ngoài. Mà Tông sở ở phương diện này bị áp lực bởi mấy đại sư, ở phương diện khác cũng cho rằng chế độ này đích xác có hỗ trợ cho việc khai quật và phát hiện nhân tài, cho nên liền đáp ứng.



Đám đại sư đối với chuyên môn không có chút thái độ coi thường nào cũng trực tiếp làm cho loại kiểm tra này có độ khó siêu cao.



Phù, Diệp Trùng thở dài 1 hơi, cuối cùng có kết quả ngâm tẩm của 3 loại vật liệu xương có thể làm hắn vừa ý, nhưng điều làm hắn cảm thấy hưng phấn nhất là 1 loại vật liệu xương trong đó được gọi là xương của thú Dopodo. Không chỉ tính năng sau khi ngâm tẩm xuất sắc nhất trong 3 loại vật liệu xương, hơn nữa bản thân xương thú Dopodo chỉ là 1 loại vật liệu xương thường thấy, không giống 2 loại còn lại, đều là vật liệu hiếm thấy, điều này cũng có nghĩa là phạm vi sử dụng của nó càng lớn!




- Thương, công thức ngâm tẩm xương thú Dopodo ghi lại chưa vậy? Diệp Trùng hỏi.



- Đương nhiên, ta sẽ phạm loại sai lầm chỉ có ngươi phạm này sao? Thương trả đũa lại.



Nghe thấy lời của Thương, hai tay Diệp Trùng vừa ra sức, hai tay xoắn lại, xương thú Dopodo trong nháy mắt liền hóa thành 1 đống bột xương, từ kẽ ngón tay của Diệp Trùng rơi lả tả xuống. Diệp Trùng nghe thấy 1 loạt tiếng bước chân đang tiến gần về phía này, tiếng bước chân này Diệp Trùng hiện vô cùng quen thuộc, Vacy mỗi ngày đều phải tới, tiếng bước chân của nàng, Diệp Trùng tự nhiên quen thuộc tới không thể quen thuộc hơn.



Hai tay Diệp Trùng giũ nhẹ 1 cái, bột phấn trên tay giống như sương mù tan trong không trung, 2 tay đã sạch sẽ như ban đầu.



Vừa đúng lúc này Vacy đẩy cửa bước vào, Diệp Trùng giống như không có việc gì xoay người lại, trong lòng lại chấn động mạnh!



Tại sao lại ra thêm 1 người?



Sự cảnh giác trong lòng Diệp Trùng lập tức nâng lên mức cao nhất, vừa rồi hắn rõ ràng chỉ nghe thấy tiếng bước chân của 1 mình Vacy, vậy mà hiện giờ lại vào 2 người, có thể thấy tiếng bước chân của người còn lại đã thoát khỏi phạm vi nắm bắt của hắn! Ở hành tinh rác, thính lực của đôi tai Diệp Trùng đã cực kỳ nhạy cảm, sau khi tập luyện minh tức, tuy rằng về mặt tôi luyện tinh thần nhìn không thấy hiệu quả gì, nhưng hắn trong lúc vô tình lại phát hiện thính lực của mình trở nên càng thêm nhạy cảm so với lúc trước!




Đây là người đầu tiên hắn gặp phải mà trong cự ly gần như vậy lại không hề nghe thấy bất cứ tiếng bước chân nào!



Nhìn người đàn ông tóc dài bên cạnh Vacy đó, vẻ mặt Diệp Trùng bình tĩnh như thường, trong lòng lại khác nào dậy lên sóng to gió lớn!



Gã đàn ông thật đáng sợ!



Toàn thân đối phương cực kỳ cân bằng, nhìn không ra có cơ bắp khỏe mạnh nào, nhưng Diệp Trùng không hề vì vậy mà có chút xem nhẹ hắn. Từ tư liệu mà hắn biết, trong thuật thừa sĩ của Tông sở, chỉ có mấy học viên chẳng ra gì đó mới có cơ nhục phồng lên, càng là cao thủ, thể hình càng nhìn không ra có gì đặc biệt. Mà ánh mắt của gã này ôn hòa, hờ hững, Diệp Trùng đã xác định, tu dưỡng tinh thần của gã trước mặt này đã đạt tới trình độ khá cao, không phải thứ minh tức cũng chẳng ra gì như mình có thể so sánh được. Hơn nữa Diệp Trùng gần như cảm giác không được hô hấp của hắn, nếu như không phải ánh mắt nhìn thấy người trước mắt này chính là đang ở trước mặt mình, Diệp Trùng tuyệt đối không cảm giác được trước mặt vẫn có 1 người đàn ông tồn tại!



Tông sở tùy tiện chọn 1 người ra cũng lợi hại như vậy? Đây cũng quá khủng bố rồi!



- Diệp tử, cẩn thận, người này rất lợi hại! Thương hình như cũng cảm giác được người đàn ông trước mặt này không đơn giản.



Vacy cười nói với Diệp Trùng: "Diệp tiên sinh, kết quả thí nghiệm của ngài thế nào rồi? Có gì đột phá không? Ừ, đúng rồi, chút nữa quên giới thiệu 2 người a!" Vacy tinh nghịch lè lè lưỡi, sau đó lại nói tiếp: "Đây là Mộc Phi đại nhân, anh ta sẽ thay ta làm người hướng dẫn của ngài, ài, thật là rất muốn cùng ngài học hỏi a, nhưng ta có nhiệm vụ khác, đành phải để Mộc Phi đại nhân làm người hướng dẫn của ngài, hy vọng ngài và anh ta có thể hợp tác vui vẻ!"




Trong lòng Diệp Trùng đánh thót 1 cái, hắn làm người hướng dẫn của mình, vậy cũng tức là sau này mỗi ngày hắn đều phải ở bên cạnh mình? Đại nhân? Hình như địa vị người đàn ông này không thấp nha! Vẻ mặt Diệp Trùng không đổi, chỉ là lạnh nhạt 'ừ!' một tiếng, gật đầu với Mộc Phi.



Mộc Phi khẽ cười: "Rất vui phục vụ ngài, nghe nói ngài ở phương diện vật liệu xương có tài năng làm người ta kinh ngạc, vẫn xin ngài chỉ giáo thêm a!" Bản thân gương mặt của Mộc Phi khá thanh tú, nho nhã, không thô kệch giống gương mặt đàn ông bình thường, nụ cười này lại lộ ra vài phần lẳng lơ khác thường, lập tức làm Vacy bên cạnh lộ ra dáng vẻ say đắm.



- Không có gì. Diệp Trùng ra vẻ không để ý phẩy phẩy tay.



Vacy chú ý 2 miếng xương trên tay Diệp Trùng, vẻ mặt tò mò hỏi: "Diệp tiên sinh, đây chính là vật thí nghiệm thành công của ngài sao?"



- À, chỉ có 2 loại miễn cưỡng tạm được! Diệp Trùng làm ra vẻ tiếc nuối.



Vacy vội vàng an ủi Diệp Trùng: "Không có gì đâu, ngay cả như vậy Diệp tiên sinh cũng là có đột phát kinh người a!"



Mộc Phi bên cạnh đột nhiên đến gần: "Đây là xương của La vựng viên và Bỉ tề dực điểu nhỉ!"



Chẳng lẽ hắn cũng rất tinh thông về phương diện vật liệu xương? Trong lòng Diệp Trùng lại nhịn không được nhảy lên, trên mặt cố ý lạnh lùng liếc nhìn Mộc Phi, sau đó dùng 1 loại nhạt nhẽo lại có chút ngạc nhiên hỏi: "Mộc tiên sinh cũng có nghiên cứu với vật liệu xương?"



Mộc Phi khiêm tốn cười: "Ta nào hiểu gì vật liệu xương, chỉ là lúc trước có tiếp xúc qua với 2 loại sinh vật biến dị này!"



Trong lòng Diệp Trùng lại nhịn không được nhảy lên, 2 loại sinh vật này hắn biết, La vựng viên còn tốt, nhưng Bỉ tề dực điểu lại hung hãn vô cùng, lực công kích cực mạnh, hơn nữa trước giờ ra vào có đôi, nanh vuốt của chúng sắc bén vô cùng, có thể phá hoại vỏ giáp của quang giáp thông thường, động tác của chúng cực kỳ linh hoạt, tính tình giảo hoạt, cực khó đối phó! Tên Mộc Phi này nói từng tiếp xúc qua với chúng, Diệp Trùng không tin 2 bên sẽ có "giao lưu" thân thiện gì. Như vậy xem ra, thực lực của Mộc Phi nhất định khá cường hãn!



Tông sở phái hắn tới bên cạnh mình là có ý gì? Diệp Trùng không khỏi hoài nghi.



Nhưng, Diệp Trùng rất nhanh liền tập trung tinh thần vào kiểm tra của mình, bất kể thế nào, thông qua kiểm tra trước mới là mục tiêu quan trọng nhất trước mặt. Điều làm Diệp Trùng không thoải mái là, Mộc Phi gần như không rời khỏi mình nửa bước, hơn nữa bất luận mình làm cái gì, hắn đều ở 1 bên hứng thú quan sát, điều này cũng làm Diệp Trùng vô cùng hoài nghi.



Nhưng thời gian đã không đủ, Diệp Trùng cũng không rãnh chú ý tới Mộc Phi ở bên cạnh, bắt đầu toàn lực chế tạo động cơ toàn cốt quang giáp. Diệp Trùng vốn cẩn thận vẫn ghi nhớ, đại sư Tiêu đã nói bất luận loại hình động cơ nào, Diệp Trùng liền chọn 1 loại động cơ đơn giản nhất: động cơ của Hắc điểu, cũng tức là động cơ quang giáp Hắc điểu mà Diệp Trùng vô cùng quen thuộc.



Nhưng cho dù là như vậy, cũng phí rất nhiều sức lực của Diệp Trùng, dù sao thứ này cũng là lần đầu chế tạo, hắn cũng không có kinh nghiệm. Nhưng điều đáng mừng là Diệp Trùng cuối cùng cũng hoàn thành cái toàn cốt động cơ đầu tiên trên đời này trong thời gian quy định!