Sư Sĩ Truyền Thuyết

Chương 417: Phượng Túc chất biến




- Chúng ta hiện giờ tới hành tinh Rees De, tư cách tham dự của hai người, chúng ta đã sớm giải quyết rồi. Hì hì, lần này hành tinh Quang Hoa chúng ta phải làm cho đám đó kinh ngạc một phen. Lưu Thắng mang theo vài phần đắc ý, vài phần đùa giỡn nói với Diệp Trùng.



Diệp Trùng hưởng thụ đãi ngộ hoàn toàn khác với Phượng Túc, nhưng Phượng Túc cũng không có bất cứ sự không phục nào, thứ quyết định mọi thứ này là thực lực. Thực lực của Diệp Trùng nhận được sự khẳng định của mỗi người, trong đó bao hàm cả Phượng Túc. Người giao thủ đầu tiên với Diệp Trùng là Tarkan, lúc đó nhìn thấy mỗi người đều phát sáng hai mắt, hận không thể lập tức đấu một trận với Diệp Trùng. Nếu như là người bình thường, nhìn thấy cao thủ đông đảo như vậy mắt lộ hung quang, chỉ e lập tức sẽ sợ chết khiếp. Nhưng điều này đối với người từng ở Tang gia thôn như Diệp Trùng mà nói, đây chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ, không chút hoảng sợ.



Diệp Trùng giao thủ với bất cứ người nào, người khác đều sẽ đứng bên cạnh xem. Phải biết rằng, cơ hội giao thủ với cao thủ cực kỳ khó có, mà mấy kinh nghiệm này đối với việc đề cao thực lực bản thân trọng yếu vô cùng. Sau khi đạt tới giới giả, mỗi một bước tiến tới trước đều khó càng thêm khó, cho nên mấy người Tarkan kết bạn với nhau, chính là muốn thông qua loại phương thức này để có thể có tiến bộ.



Phượng Túc mỗi một lần nhìn thấy võ thuật của thiếu niên này đều kinh ngạc vô bì, cảm giác quen thuộc trong lòng đó cùng thêm mạnh mẽ, nhưng nàng lại làm sao cũng không nhớ được người này rốt cuộc là ai. Đối với cảm giác của mình, nàng rất có tự tin, nàng tin rằng, người này nhất định là người mình từng gặp qua, chỉ là nhất thời nghĩ không ra mà thôi.



Nhưng chỗ này chính là tinh khu tự do a, mình trước giờ chưa từng tới qua nơi này. Nơi này cũng nên không có người quen mới đúng, nhưng tại sao loại cảm giác quen thuộc này lại mạnh mẽ như vậy? Vấn đề này vẫn luôn quấn lấy nàng.



Phượng Túc cũng từng giao thủ vài lần với Diệp Trùng, nhưng lần nào cũng đều bị đánh tơi bời hoa lá. Diệp Trùng không hề nương tay, đối với Phượng Túc, hắn không hề có bao nhiêu hảo cảm. Trừ có lúc nhìn thấy nàng ta thì sẽ nghĩ tới Thương ra, cảnh giác càng nhiều hơn. Bộ lạc Hy Phượng từng có khúc mắc với mình.



Sự tăng lên của thực lực làm hắn khi nhìn thấy lại võ thuật của Phượng Túc cũng không còn cảm giác kinh ngạc lúc đầu, hắn thậm chí có thể hiểu nàng ta đi sai đường ở chỗ nào. Phải biết rằng, Diệp Trùng tuy không hề là một thuật thừa sư, nhưng người từng được Hoàng Bạch Y hun đúc như hắn, ở phương diện tri thức, lý luận thì mạnh hơn Phượng Túc quá nhiều. Sự truyền thừa ở phương diện thuật thừa sư của bộ lạc Hy Phượng hiện giờ so với năm đó đã thất lạc quá nhiều. Ở phương diện lý luận thuật thừa, Diệp Trùng đứng ở độ cao tuyệt đối.



Nhưng Diệp Trùng không lắm chuyện tới mức đem mấy thứ này nói với Phượng Túc, mà chọn thái độ yên lặng nhìn.



- Đây là đồ đạc của tiểu cô nương, để ở chỗ ngươi đi. Con người ta đểnh đoảng, sơ suất, nói không chừng lúc nào đó quăng nó đi. Lưu Thắng đưa qua một cái túi nhỏ. Tiếp xúc một khoảng thời gian, giữa Diệp Trùng và sáu người đã xây dựng một loại tình bạn kỳ quái.



- Ừm. Diệp Trùng nhận lấy cái túi nhỏ, mở ra nhìn, bên trong hiển nhiên là có một cái công tắc không gian. Tỉnh bơ như không, Diệp Trùng nhận lấy túi nhỏ. Cái công tắc không gian này đối với hắn mà nói, không hề có bao nhiêu giá trị. Quang giáp cao cấp của ba đại thế gia, cho dù sư sĩ của nó đã chết, số liệu cũng không xóa sạch. Cho nên người ngoài hoàn toàn không cách nào lấy được quang giáp cao cấp của ba đại thế gia, chủ động mang quang giáp của mình tặng người khác giống như Diệp La quả thật là ngàn năm khó gặp.



Nhưng Diệp Trùng vẫn nhận lấy cái túi nhỏ. Công tắc không gian ở trên tay mình, đối phương muốn gọi quang giáp ra thì phải xem mình có muốn hay không. Không có quang giáp, Phượng Túc chẳng qua chỉ là một con hổ không có răng nanh, không tạo nên uy hiếp với hắn. Nếu không, Diệp Trùng không dám đặt ở bên cạnh mình một sư sĩ cao cấp của bộ lạc Hy Phượng thế này.



Bầu trời sao ngoài tàu vũ trụ sâu thẳm mà mê người, trong lòng Diệp Trùng đột nhiên dâng lên một loại xung động, muốn điều khiển quang giáp bay ra khỏi tàu vũ trụ. Cảm giác điều khiển Nguyệt Phục Vương bay trong vũ trụ nhất định rất đã a.





Đoàn người Diệp Trùng hiện giờ đang ở trong một con tàu vũ trụ, chính xác mà nói, phải là một tàu vũ trụ cực kỳ cổ xưa. May mà Diệp Trùng đã có kinh nghiệm ngồi tàu một lần, đổi lại cũng không kinh ngạc như vậy. Ngược lại là Phượng Túc lần đầu tiên có thể ngồi tàu vũ trụ cổ xưa, nguyên thủy thế này, trong ánh mắt đầy sự kinh ngạc không thể che giấu.



- Lần đầu tiên ngồi tàu vũ trụ nhỉ. Lưu Thắng cười hì hì nói, một khi thân quen với hắn, hắn lập tức sẽ trở nên nhiệt tình vô bì. Sở dĩ hỏi như vậy là bởi vì đối với người của tinh khu tự do mà nói, người cả đời có thể ngồi tàu vũ trụ một lần chính là đếm trên đầu ngón tay.



Liếc nhìn tàu vũ trụ cổ xưa này, Diệp Trùng hơi có chút không biết làm sao, gật đầu: “Ừm, lần đầu tiên.”



- Hì hì, không sao, thêm bốn năm nữa, còn có cơ hội ngồi. Ngươi không biết, khi ta ngồi cái thùng sắc lớn này lần đầu tiên, làm cho ta thất điên bát đảo, về sau thì quen rồi. Nói thật, cái thứ này cũng quá chậm đi. Quá nhàm chán a! Lưu Thắng nhún nhún vai, dùng giọng điệu người từng trải nói.



Sự thoải mái của loại tàu vũ trụ này đích xác tệ vô cùng, thiết bị hỗ trợ khác cũng rất ít, nào thoải mái như ngồi Hoa hoa công tử. Diệp Trùng đồng ý gật đầu: “Ừm, đúng.” Ánh mắt lướt qua Phượng Túc đang cực khổ chống đỡ công kích như vũ bão của Sysco, trong lòng hơi kinh ngạc, tiến bộ của nàng ta cực kỳ mau chóng a.



Nghe thấy Diệp Trùng phụ họa, Lưu Thắng càng hăng hái: “Ài, không phải sao, đi đường chậm chậm thế này, nhàm chán biết bao a. Nếu như có thể mang theo một, hai người đẹp thì tốt biết bao, cũng có thể đánh tan một chút sự tích mịch của chuyến đi mà.” Lưu Thắng dáng vẻ tiếc nuối.



Sức chú ý của Diệp Trùng bị hai người đang đối chiến hấp dẫn. Biểu hiện lần này của Phượng Túc kiên quyết không giống lúc trước, một, hai lần phản công ngẫu nhiên cũng sắc bén vô bì, làm cho Sysco luống cuống tay chân.



Diệp Trùng quan chiến nhìn thấy rõ ràng, trong lòng lập tức hiểu rõ, kỹ năng đặc biệt của Phượng Túc chắc là bắt đầu thức tỉnh rồi. Lúc bắt đầu, Diệp Trùng vẫn luôn rất kỳ quái, Phượng Túc tuy cũng là một giới giả, nhưng thực lực lại yếu đến bất ngờ. Sau này, xem Phượng Túc và người khác đối chiến từng lần một, hắn mới bừng tỉnh ngộ, một là nàng ta thiếu kinh nghiệm thực chiến, hai là kỹ năng đặc biệt của nàng ta vẫn luôn chưa thức tỉnh.



Bộ lạc Hy Phượng, bộ lạc có truyền thừa thuật thừa lâu dài này, kỹ năng đặc biệt của bọn họ sẽ là cái gì chứ? Người vẫn luôn thiếu sự tò mò như Diệp Trùng lần này có vài phần hứng thú hiếm thấy.



- Ý! Lưu Thắng cũng chú ý tới dị dạng trong trận đấu.



Sysco sức lớn vô cùng, thân thể cường hãn tới mức làm người ta phải tán dương, người đứng đó giống như một ngọn núi nhỏ. Cơ nhục toàn thân giống như một cái pháo đài sắt, góc cạnh rõ ràng, trông ra cực kỳ dọa người. Tính khí của hắn nóng nảy, cách đánh cũng đầy mùi vị bạo lực. Công kích kín trời kín đất ngay cả Diệp Trùng cũng hơi cảm thấy đau đầu, kỹ xảo thuần phác, không có quá nhiều hoa hòe, dùng sức mạnh thuần túy để thắng. Ngoài ra, thể lực của hắn giống như cơ nhục của hắn, rất khủng bố, công kích liên miên không dứt, giống như cuồng phong bạo vũ, không chút kẽ hở.




Ở trước mặt thể hình cường tráng khôi ngô của hắn, Phượng Túc giống như một bé gái bảy tám tuổi trước mặt một người vạm vỡ. Một người đẹp yếu ớt trước mặt một con dã thú điên cuồng, giải thích cái gì gọi là người đẹp và dã thú.



Những thứ mọi khi Phượng Túc có thể làm trước mặt Sysco chỉ có cực khổ chống đỡ, giống như con thuyền nhỏ quay cuồng trong sóng to gió lớn. Sức lực của nàng ở trước mắt Sysco giống như con muỗi vậy, hai người hoàn toàn không phải cùng một cấp bậc.



Hôm nay Phượng Túc vẫn ở vào thế thủ, vẫn cực khổ chống đỡ, nhưng người đang ngồi không ai không phải cao thủ, sức quan sát cực kỳ sắc bén, nào lại nhìn không ra tin tức hàm chứa trong này?



Nhưng người thật sự nhìn thấy rõ ràng lại chỉ có một mình Diệp Trùng, hắn thậm chí còn rõ hơn chính bản thân Phượng Túc. Tri thức liên quan tới phương diện thuật thừa mà Hoàng Bạch Y truyền thụ cho hắn làm hắn có thể đưa ra phán đoán chính xác.



- Ừm, tinh thần dự đoán, một loại kỹ xảo cực kỳ thực dụng. Diệp Trùng nhìn biểu tình càng lúc càng thành thạo, càng lúc càng thoải mái của Phượng Túc, thầm nghĩ trong lòng.



Sự biến đổi về chất của giới giả thường chỉ trong nháy mắt, nhưng sự biến đổi về chất trong nháy mắt này cần tích lũy vô số biến đổi về lượng trước đó, không chút kỹ xảo nào.



Phượng Túc giống như một con bướm linh hoạt, nhẹ nhàng né tránh trong cuồng phong bạo vũ. Nàng giống như có thể biết trước động tác của Sysco, thường là động tác của Sysco vừa bắt đầu, nàng liền làm ra động tác né tránh.




Tình hình xem ra có chút ngụy dị, hai người trong trận giống như đôi tình nhân, đầy ăn ý, dần dần, công kích của Sysco cũng không sao chạm thêm vào góc áo của Phượng Túc. Mỗi quyền của hắn đều đánh vào không khí, loại tình huống này làm hắn buồn bực gần như muốn thổ huyết. Nhưng Phượng Túc cũng không sao tạo thành uy hiếp gì với Sysco, sức lực và tốc độ của nàng đều không đủ đánh ngã vật to lớn khổng lồ là Sysco này.



Đầu óc Diệp Trùng mau chóng vận chuyển, tìm kiếm nhược điểm của loại kỹ xảo đặc biệt này. Lời của Hoàng Bạch Y giống như một đoạn phát lại, liên tục hiện ra trong đầu hắn. Chiến đấu kịch liệt trong sân cũng không cách nào hấp dẫn thêm chút chú ý nào của hắn, hắn cúi đầu, chìm trong suy nghĩ.



Diệp Trùng suy nghĩ lần này liền là ba ngày. Trong ba ngày này, Phượng Túc phân biệt khiêu chiến với bốn người còn lại, trừ Đông Vị sau khi trải qua một phen khổ chiến đã chiến thắng Phượng Túc, ba người khác đều hòa. Đương nhiên, Guti là một điều bồi sư, không hề trong phạm vi khiêu chiến của Phượng Túc.



Một phen khiêu chiến này cũng làm nàng ta xác định địa vị của nàng trong đoàn người này, địa vị bình đẳng. Thực lực quyết định tất cả, nàng hiện giờ đã có thực lực này, tự nhiên hưởng thụ đãi ngộ đồng đẳng.




Ngày thứ tư, Phượng Túc tìm tới Diệp Trùng.



- Xin trả lại ta đồ đạc của ta. Mặt Phượng Túc như băng lạnh, nàng từ chỗ Lưu Thắng biết được, cái túi nhỏ của nàng đã tới tay thiếu niên này. Mấy ngày này do vẫn luôn ở trong phi thuyền, làn da vốn dĩ biến thành sạm đen của nàng lại trở nên trắng nõn. Dung nhan tuyệt thế bị che lấp lại một lần nữa hiện ra trước mặt mọi người từng chút một.



Diệp Trùng có chút không vui ngẩng đầu lên, bị người ta cắt ngang suy nghĩ là một việc cực kỳ không thoải mái.



Nhìn Phượng Túc ở trước mặt, Diệp Trùng có chút ngạc nhiên phát hiện khí chất của nàng ta đã xảy ra biến hóa vi diệu, trên người nàng ta hiện giờ tuôn chảy sự tự tin của cao thủ một cách nhàn nhạt.



- Xin trả lại ta đồ đạc của ta! Phượng Túc lại một lần nữa cao giọng, mi phượng hơi giật.



Diệp Trùng lạnh lùng nhìn đối phương cả nửa phút, lời nói rất nhẹ nhưng ngữ khí lại chém đinh chặt sắt: “Ta từ chối.”



Trả lại đồ đạc cho nàng ta, Diệp Trùng không phải sáu tên không hiểu chuyện đó, mang công tắc không gian trả cho một sư sĩ thực lực cao siêu mà quyết không thể coi là thân thiện thế này, loại việc này Diệp Trùng tuyệt không làm.



Sáu người còn lại nhao nhau chuyển ánh mắt sang phía bên này, trong mắt mỗi người đều đầy vẻ kinh ngạc, bọn họ nghĩ không thông tại sao Diệp Trùng lại từ chối một yêu cầu dưới cái nhìn của bọn họ hợp lý vô cùng này.



Phản hồi và góp ý:



Nơi mọi người góp gió tạo bão đây: