Sư Sĩ Truyền Thuyết

Chương 503: Bền bỉ (1)




Khi đoạn ghi hình này truyền về hành tinh Ca Sâm Đặc, hành tinh Ca Sâm Đặc triệt để bùng nổ. Hành tinh Ca Sâm Đặc từ mấy ngày trước thì đã bắt đầu có người di tản, nhưng vẫn có không ít người lòng ôm ảo tưởng, còn bình dân cũng khó mà tìm thấy tàu vũ trụ nguyện ý chở bọn họ trong khoảng thời gian ngắn. Cho nên dẫn tới việc có lượng lớn bình dân ở lại chỗ này.



Mỗi một thành thị đều hỗn loạn, trên đường phố khắp nơi là quang giáp bỏ trốn bay loạn, chốc chốc có quang giáp tông vào nhau, hình thành từng đám lửa một trên bầu trời. Trên mặt đất cũng là đám đông hoảng loạn, bọn họ túi lớn túi nhỏ, dẫn theo con cái, trên mặt bọn họ viết đầy sự khủng bố và tuyệt vọng.



Khu thông hành của mỗi thành thị cũng hỗn loạn giống như thế, tàu vũ trụ đỗ ở chỗ này liều mạng muốn lập tức bay lên, còn đám đông tụ tập phía dưới tàu vũ trụ lại liều mạng muốn trèo lên tàu vũ trụ. Tiếng chửi mắng, tiếng khóc than, tiếng cầu xin… hòa lẫn vào nhau, thành thị phồn hoa ngày trước bây giờ đã thành địa ngục nhân gian.



Hệ thống chỉ huy điều độ của thông hành khu đã hoàn toàn tê liệt, không có chỉ huy, mấy tàu vũ trụ đó chỉ có cưỡng chế mình bay lên.



Đột nhiên, hai tàu vũ trụ ở trên không tông vào nhau, phần đuôi động cơ của một tàu vũ trụ trong đó bị va chạm nghiêm trọng, còn mạn trái của tàu vũ trụ còn lại bị rớt ra nửa bên.



Hai tàu vũ trụ lập tức mất đi cân bằng, xoay trên không trung, ý đồ khống chế cân bằng.



Nhưng nỗ lực của bọn họ là vô ích.



Hai tàu vũ trụ giống như uống rượu say vậy, lảo đảo rơi từ trên cao chín trăm mét, đập nặng nề vào khu thông hành đã tụ tập đầy người và tàu vũ trụ.



Oành oành. Hai tiếng nổ lớn vang lên, hai ngọn lửa khổng lồ không gì sánh được kèm theo vô số mảnh vỡ, bắn ra xung quanh.



Hai tàu vũ trụ rơi xuống giống như ngòi dẫn nổ của thùng thuốc nổ, khu thông hành liền trở thành thùng thuốc nổ nhét đầy thuốc nổ, oành cái nổ tung.



Một tàu rồi lại một tàu vũ trụ bị ảnh hưởng, chúng giống như bom, nổ tung từng cái một.



Đám đông dồn đống tới mức gần như đi cũng không đi được xung quanh chúng gặp phải đả kích có tính hủy diệt. Bọn họ thậm chí không kịp kêu lên thì đã bị ngọn lửa có nhiệt độ siêu cao nuốt chửng. Còn những người đứng cách tàu vũ trụ hơi xa một chút cũng không hề thoát khỏi vận hạn, mảnh vỡ nóng rực với vận tốc cao xuyên qua thân thể bọn họ, đánh nát đầu bọn họ.



Người bị thương giãy giụa trong vũng máu, kêu thảm thiết, rên rỉ, phóng tầm mắt nhìn, trong cả khu thông hành, không có người hoàn chỉnh có thể đứng dậy.



Kiệt thần bí, suy đoán của hắn cuối cùng đã được chứng thực một cách triệt để vào ngày hôm nay, nhưng ông trời lại không cho những người do dự hoặc không tin này chút cơ hội nào. Hiện thực tàn khốc mà dứt khoát.



Trừ số ít những người bỏ chạy, những người khác đều vì lựa chọn của bọn họ mà trả giá, chính là tính mạng của bọn họ.





Không khác biệt gì dự đoán của Kiệt, Xích vĩ thú ba giờ sau đã đổ bộ lên hành tinh Ca Sâm Đặc, bọn chúng hoàn toàn tụ họp, sau đó, lại trải qua hai giờ, bọn chúng đã hoàn toàn khóa chặt khu vực phụ cận hành tinh Ca Sâm Đặc.



Giờ đây, Hôi cốc đã bị chia cắt thành hai phần sờ sờ.



Những người bị Xích vĩ thú vây lấy lần này đã quắn đít lên. Tin tức này sau khi được xác nhận, vô số tàu vũ trụ vốn dĩ đang bay về phía hành tinh Ca Sâm Đặc lập tức chuyển hướng về phía vành đai toái tinh tử vong, mang theo một tia hy vọng sống sót, bay về phía địa điểm bước nhảy không gian trong truyền thuyết đó. Bọn họ lúc này đây, đã không còn lựa chọn khác.



Những người may mắn chạy thoát, còn có những người ở phương xa chăm chú nhìn sự kiện lần này lại làm chứng cho sự hoành không xuất thế của một nhân vật thiên tài. Nếu như nói tính chân thật của trận thắng lợi mà Kiệt thu được lúc trước vẫn đáng để cân nhắc, vậy thì lần này, không còn ai hoài nghi năng lực của hắn.



Danh vọng của Kiệt cũng vì vậy mà đạt tới một độ cao mới. Vô số vinh dự, vô số tán thưởng, vô số sùng bái, tăng thêm cho hắn vô số vầng sáng thần bí.




Mà Kiệt thần bí cũng trở nên càng lúc càng cao thâm khó dò, trong lòng người bình thường, hắn là đại danh từ của không thể chiến thắng, hắn cũng trở thành một điểm hy vọng cuối cùng.



Mọi người đều mong chờ, mong chờ vị cường giả có thể mang lại cho bọn họ thắng lợi lại một lần nữa xuất hiện. Vô số người đang cầu chúc, cầu chúc hắn có thể thành công xuyên qua vành đai toái tinh tử vong. Đã có không ít người tình nguyện bắt đầu tiến về hành tinh U Linh, bọn họ hy vọng có thể gia nhập hạm đội thần kỳ này, bọn họ tin tưởng, Kiệt thần kỳ nhất định sẽ thu được thắng lợi một lần nữa.



Tuy Diệp Trùng ra lệnh tăng tốc xuyên qua khu vực không ổn định này, nhưng do mật độ nham thạch trôi nổi quá cao, tốc độ của bọn họ vẫn chậm chạp dị thường.



Thương vong của nhân viên xảy ra liên tục, nhưng trừ lúc ban đầu, không còn xuất hiện thương vong với quy mô lớn.



Nhưng Diệp Trùng không dám có chút sơ sẩy nào, bởi vì thời gian đã tiến vào ngày thứ ba. Đây là ngày cuối cùng bọn họ ở vành đai toái tinh tử vong, cũng là ngày quan trọng nhất.



Từ cự ly mà xét, bọn họ cách địa điểm bước nhảy không gian đó cực kỳ gần, chỉ có một ngàn tám trăm km. Bình thường, với khoảng cách này bọn họ chỉ cần bay một giờ, nhưng hiện giờ lại phải bay mười hai giờ.



Bọn họ cuối cùng đã xuyên qua khu vực không ổn định đó, nhưng theo sự tiến tới không ngừng, áp lực của hạm đội cũng càng lúc càng lớn. Bất đắc dĩ, Diệp Trùng cũng mang một ngàn ba trăm sư sĩ còn lại bỏ hết vào trong công việc hộ vệ. Có sự gia nhập của lực lượng này, tình huống có chút cải thiện, nhưng sau khi trải qua năm giờ, tình huống liền bắt đầu khẩn trương.



Trên tay Diệp Trùng đã không còn lực lượng khác.



Lộ trình bảy giờ còn lại, bọn họ chỉ có thể cắn răng chống đỡ. Lộ trình tiếp theo sẽ là lộ trình khó khăn nhất, nguy hiểm nhất trong ba ngày này.




Vì giảm thiểu phạm vi chịu công kích, trận hình hạm đội gần như bị co rút tới cực độ. Nhưng chính như thế, đối với cục diện không có sự giúp đỡ gì quá lớn.



Quang giáp vây xung quanh tàu vũ trụ đã có không ít thể hiện ra trạng thái mệt mỏi, với lại, đã bắt đầu xuất hiện thương vong. Trước lúc này, quang giáp chưa từng xuất hiện thương vong. Thực ra áp lực của bọn họ không ngừng tăng lên, cuối cùng đã đột phá điểm tới hạn, thương vong bắt đầu xuất hiện.



Điều này vừa xuất hiện, càng làm sắc mặt Diệp Trùng khó coi thêm vài phần.



Nham thạch đầy trời giống như mưa đánh về phía hạm đội, trong ba phút, năm mươi cái quang giáp bị tông thành bột vụn. Cũng khó trách sắc mặt Diệp Trùng lại trở nên khó coi như vậy, nếu như cứ theo tốc độ này, chỉ cần hai tiếng rưỡi thì có thể tiêu hao toàn bộ tất cả quang giáp.



Mà đây là điều Diệp Trùng không thể chấp nhận.



Nhưng vào lúc này, bất cứ thủ đoạn gì đều đã không có tác dụng, thứ bây giờ có thể dựa vào chỉ có sự bền bỉ của tất cả thuyền viên.



Diệp Trùng quyết định tự mình xuất kích, trong đầu hắn không có chút khái niệm người bề trên không thể xung phong hãm trận gì đó.



Niềm tin của hắn là bất cứ chút nỗ lực nào đều sẽ đẩy bọn họ tiến gần tới thắng lợi thêm một bước.



Cho nên hắn đã xuất kích!



Cả hạm đội, trừ mấy người đếm trên đầu ngón tay như Tây Thanh và Tu từng nhìn thấy Diệp Trùng tác chiến ra, những người khác chưa từng thấy Kiệt đại nhân chiến đấu. Mà ngay cả mấy người Tây Thanh và Tu cũng chưa từng thấy qua Diệp Trùng điều khiển quang giáp chiến đấu. Trong ý thức của bọn họ, Kiệt đại nhân là người chỉ huy, hắn sở trường mưu lược hơn.




Không ai biết, vị Kiệt đại nhân này của bọn họ, thật ra thứ sở trường nhất lại không hề là mưu lược, mà là chiến đấu!



Khi Kiệt đại nhân quyết định tự mình xuất kích, toàn bộ thuyền viên tàu Hashgel đều ngạc nhiên ngớ cả người, bọn họ không thể tin được nhìn đầu lãnh của bọn họ.



Diệp Trùng không cho bọn họ cơ hội mở miệng ngăn cản, chỉ để lại cho bọn họ một bóng lưng kiên quyết.



Khi tin tức Kiệt đại nhân tự mình xuất kích thông qua kênh liên lạc truyền tới tai sư sĩ đang cực khổ chống đỡ ở bên ngoài, tất cả mọi người đều cho là mình nghe lầm.




Mà khi Hàm gia của Diệp Trùng bay ra từ cửa thông đạo số một của tàu Hashgel, trong kênh liên lạc bỗng vang lên tiếng hoan hô vang trời, mệt mỏi trên người mỗi người giống như thoáng cái mất sạch, bọn họ tràn đầy sức mạnh, nhiệt huyết của bọn họ sôi trào!



Diệp Trùng không hề biết sự xuất hiện của mình mang lại sự biến hóa kỳ diệu thế nào đối với sĩ khí. Trên thực tế, hắn vẫn luôn cho rằng, mình tuy đã có tiến bộ khá lớn, nhưng cách một người chỉ huy chân chính vẫn còn một khoảng cách không nhỏ.



Diệp Trùng chỉ hy vọng một chút lực lượng này của mình có thể tranh thủ chút sinh cơ cho bọn họ, chỉ vậy mà thôi.



Hàm gia mỹ lệ trong mưa đá đầy trời trong bầu trời tối đen nhảy lên vũ điệu tuyệt diệu, thân hình ưu mỹ của nó, động tác giản khiết mà tinh xác đến cực điểm, tốc độ siêu cấp, vẻ đẹp tràn đầy sức mạnh và máy móc.



Tất cả sư sĩ kinh ngạc phát hiện, thực lực Kiệt đại nhân vượt xa bọn họ. Vô luận mưa nham thạch có lớn hơn lao bổ vào quang giáp của Kiệt đại nhân, cái quang giáp giống như tinh linh đó của y thường có thể nhẹ nhàng tránh thoát, hoặc là sử dụng vũ khí của mình làm nó biến mất tiêu.



Một số nham thạch không lớn cũng thành vũ khí của Kiệt đại nhân, y lợi dụng xung kích của quang giáp làm cho nham thạch thay đổi quỹ tích, tông vào một khối nham thạch khác đang vèo vèo lao về phía mình.



Phong phạm cử trọng nhược khinh, thong thả khoan thai của Kiệt đại nhân ảnh hưởng bất cả sư sĩ, trong kênh liên lạc lại một lần nữa vang lên tiếng hoan hô vang trời, tinh thần tất cả thuyền viên vì vậy mà phấn chấn.



Mà lúc này, xuất hiện không hề chỉ có một cái quang giáp của Kiệt đại nhân, bên cạnh Kiệt đại nhân, có một cái quang giáp màu xanh trắng cụt tay, tay phải của nó nắm một cây súng bắn tỉa Falcao, cây súng bắn tỉa không hề coi là xuất sắc này ở trên tay hắn lại phát huy uy lực kinh người.



Biểu hiện của sư sĩ không biết tên này vượt xa sự bình tĩnh của người bình thường, mỗi phát của hắn đều không bị hụt, phối hợp giữa bắn tỉa tầm xa nhắm chính xác và hỏa lực che phủ phạm vi lớn, kỹ xảo quang giáp viễn chiến ở trên tay hắn giống như ảo thuật làm người ta rối cả mắt.



Mà phối hợp giữa hắn và Kiệt đại nhân càng không có kẽ hở, mỗi lần phối hợp đều tuyệt diệu vô cùng. Đổi hướng, hoán vị giống như quỷ mị của Kiệt đại nhân và kỹ thuật bắn quỷ thần khó dò của cái quang giáp cụt tay đó phối hợp tăng sức mạnh cho nhau. Nham thạch đầy trời làm người ta chật vật vô bì đó ở trước mặt bọn họ lại không gây được sóng gió gì, từng tia sáng màu lam to nhỏ khác nhau giống như hoa tươi nở rộ, còn Hàm gia xinh xắn lại giống như tinh linh nhảy múa trên hoa tươi.



Không ai biết sư sĩ ngồi trong quang giáp cụt tay này là thần thánh phương nào, giống như không biết Kiệt đại nhân là một sư sĩ siêu cấp vậy. Chỉ có mấy thuyền viên gia nhập sớm nhất đó mới ẩn ước suy đoán sư sĩ cái quang giáp cụt tay này có phải là vị thủ lĩnh khác chưa từng lộ mặt đó.



Thương ở trong giờ phút nguy nan vẫn nhịn không được mà ra tay.



Phản hồi và góp ý:



Nơi mọi người góp gió tạo bão đây: