Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sử Thi Về Ấn Ký

Chương 54: Đêm trước khi điềm báo đến gần.




Chương 54: Đêm trước khi điềm báo đến gần.

...Arc 2: Hành trình trao trả di vật...

-------------------------------------

Điềm báo đã được cử đi.

Ở phía nam của lục địa Vassia, trên mảnh đất xa xôi có ba hình bóng đang bước đi.

Với chiếc áo choàng phất phơ giữa con đường mòn, một trong ba hình bóng kia chính là chàng trai sở hữu mái tóc đen tuyền Raidou.

Hai người còn lại thì cũng không xa lạ gì, bọn họ là Ruijerd và vệ thần Ulanni Meredith.

Cũng đã hơn mấy giờ trôi qua rồi, hiện tại cả ba người bọn họ vẫn còn đang dạo bước trên con đường mòn.

Xung quanh thì đã không còn là vùng thảo nguyên nữa, thay vào đó là một khu rừng xanh đầy rộng lớn.

Hành trình tiến đến bộ lạc phong lang có vẻ như là rất xa xôi, liệu rằng bọn họ có thể đến được nơi đó trong khi những sự kiện khác đang sắp sửa xảy ra.

“Ha...... Ha......” -Hơi thở dốc cùng với những giọt mồ hôi chảy dài trên khuôn mặt, Raidou đang dần trở nên mệt đi.

Lý do thì chắc hẳn cậu đã di chuyển được khá lâu trên con đường mòn, và tất nhiên là không hề dừng chân để nghỉ ngơi một giây phút nào cả.

“Ha...... Ha...... Tại sao hai người bọn họ, lại có thể duy trì lâu như thế cơ chứ.”

Raidou vừa suy nghĩ vừa cố gắng bước theo kịp hai người kia, trên tay thì đang giữ chặt chiếc túi vải đựng đồ.

Thật khó tin.. Nhưng người bạn thân của cậu và vị vệ thần hiện đang bước đi trước mắt, và trong bọn họ không có vẻ gì là mệt mỏi cả.

Nếu như cứ tiếp tục thế này, thì rất có thể Raidou sẽ gục mất.

“Ha...... Ha...... Ha....” -Hơi thở dốc càng ngày càng tệ hơn, miệng thì đã khô vì thiếu nước.

Ngước lên nhìn.. Bầu trời đã dần trở chiều, vậy có nghĩa là bọn họ đã đi được hơn mấy tiếng đồng hồ rồi.

“Khi trời tối.. Có thể ngài ấy sẽ dừng chân lại để nghỉ ngơi, mình chỉ cần kiên trì thêm vài giờ nữa thôi”

Raidou cố gắng kiên trì trong một thời gian nữa.

Dù cho có sở hữu lõi chứa từ Thời gian, nhưng như vậy cũng không thể giúp cho Raidou bớt đi sự mệt mỏi được.

Dù sao thì cậu vẫn chưa thích nghi hoàn toàn với nó, và đến đây có vẻ là giới hạn rồi chăng.

“...!!BỊCH!!...”. -Đánh rơi chiếc túi vải kèm với âm thanh ngã xuống mặt đất.

Raidou đã gục xuống mặt đất với ý thức dần mờ nhạt đi.

Người bạn thân của cậu và vị vệ thần liền ngước lại nhìn xem, bọn họ đã kinh ngạc khi thấy được cảnh tượng ở trước mắt mình.

“GRA!!.. Rai.. Raidou!!!.”

Người phản ứng dữ dội nhất có lẽ là Ruijerd.

Cậu ta đã hoảng loạn kêu gào lên và chạy đến chỗ của Raidou bằng tất cả tứ chi của mình.

Vệ thần thì khác.. Cô ấy trong rất bình tĩnh và cảm xúc không biểu hiện gì nhiều trên khuôn mặt, khác hẳn so với Ruijerd đây.

“...” -Ý thức dần mất đi.

Tất cả những gì mà Raidou nhìn thấy được trước khi ngất xỉu, chính là sự hoảng loạn của Ruijerd và khuôn mặt bình tĩnh từ vệ thần Ulanni Meredith.

Cứ thế.. Raidou kiệt sức nằm trên con đường mòn, ngất đi với sự mệt mỏi của mình.

...

Thời gian lại tiếp tục trôi qua nơi đây.

Không rõ đã bao lâu rồi.

Kể từ khi chạm trán với Zora ở bên trong cơn ác mộng của mình, Raidou đã không còn gặp lại nó nữa.

Cơn ác mộng về Yuki, dường như đã biến mất khỏi những giấc mơ của cậu.

Có vẻ đó là một điều tốt, nhưng nó đã để lại cho Raidou không ít hậu quả khi chạm trán với Zora.

Ả ta đã gây ra một sự ám ảnh mới dành riêng cho cậu đây.

“Ha!!...”

Chợt bừng tỉnh khỏi giấc mơ, Raidou theo phản xạ tự nhiên mà ôm lấy cổ họng của mình.

Ngồi dựa vào thân cây, chiếc áo choàng thì đã bị cởi ra và nó đang được sử dụng để làm thứ giữ ấm cho cơ thể cậu.

“Ha!!...... Ha!!...... Cổ họng của mình...”

Hơi thở khó khăn vì cổ họng bị giữ lại, nỗi ám ảnh do Zora gây ra đã quá chân thật đối với cậu.

Cảm giác cổ họng bị xé toạc, máu thì vương vãi khắp nơi.

Nhưng rồi.. nỗi ám ảnh đó dần tan biến khi Raidou định thần lại trở về với thực tại.

Xung quanh là một bãi đất trống nhỏ, cậu thì đang dựa vào một thân cây với áo choàng đắp lên người để giữ ấm cơ thể, kế bên thì là chiếc túi vải.

“Tỉnh dậy rồi ư...” -Một giọng nói bất ngờ phát ra, Raidou đã thấy được vị vệ thần ở trước mắt.

Cô ấy đang ngồi trên mặt đất với chiếc áo choàng che phủ toàn thân, đối diện thì chính là một lửa trại nhỏ được sử dụng để sưởi ấm.

“Ha...... Ha...... Ngài.. Vệ thần?.”

Với sắc mặt không tốt, Raidou ngước nhìn cô ấy mà lên tiếng gọi danh hiệu vệ thần của bộ lạc phong lang.

Giờ thì cậu mới để ý, rằng bầu trời đã tối đi trong màn đêm yên tĩnh này.

Có vẻ như.. Sau khi ngất xỉu vì kiệt sức, thì vệ thần hoặc chí ít là Ruijerd đã mang cậu đến đây và đặt dựa vào thân cây này.

“Sắc mặt của ngươi trong thật tồi tệ.. Vừa mới gặp ác mộng sao?..”

Vệ thần đã lên tiếng hỏi về sắc mặt tồi tệ của Raidou.

Kể từ khi ngất xỉu trên con đường mòn, cô ấy đã chứng kiến toàn bộ hành động kỳ lạ của cậu khi gặp phải nỗi ám ảnh của Zora trong cơn ác mộng.

“Vâng.. Chỉ là ác mộng thôi.” -Raidou từ từ đứng dậy và cũng không quên trả lời vị vệ thần.

Cậu liền khoác lại chiếc áo choàng của mình, cơ thể đã ấm áp hơn khi có nó che phủ toàn thân.

Nhưng lại càn ấm áp hơn khi cậu bước đến gần chỗ của vệ thần Ulanni Meredith.



Ngồi xuống trước ngọn lửa, giữ khoảng cách với vệ thần Ulanni Meredith.

Hơi ấm từ lửa trại nhỏ đã xoa dịu bớt nỗi ám ảnh do Zora gây ra, tinh thần của cậu dần trở nên tốt hơn và trở lại bình thường.

“...” -Tuy vậy.. Nỗi ám ảnh chỉ tan biến khi trở về hiện thực mà thôi, rồi cậu sẽ lại hoảng sợ khi mơ thấy cơn ác mộng đấy.

“Ừm.. Thưa ngài vệ thần.. Tôi muốn hỏi.. Chuyện là, Ruijerd đã đi đâu rồi?..”

Raidou ngước nhìn vệ thần mà lên tiếng hỏi về tung tích của Ruijerd.

Bởi vì khi bình tĩnh lại và nhìn xung quanh, cậu đã không thấy một ai ngoài vệ thần Ulanni Meredith.

“...” -Và khi đứng trước câu hỏi của cậu, vị vệ thần đã im lặng một lát vì không biết phải giải thích ra sao cho rõ ràng.

“Khi ta đang dựng trại lửa.. Bạn của ngươi đã chạy vào sâu bên trong rừng..”

Vệ thần Ulanni Meredith giải thích ngắn gọn cho Raidou hiểu, tuy không được rõ ràng cho lắm nhưng nhiêu đó cũng quá đủ tốt rồi.

“Lại nữa ư..” -Lắng nghe được lời giải thích của vị vệ thần, Raidou đã ngao ngán với những hành động quen thuộc của người bạn của mình.

Một khi đã chạy vào rừng, Ruijerd sẽ không trở lại khi bình minh lên cao.

Đến nước này thì Raidou cũng không thể làm được gì ngoài thở dài chán chường.

“Haiz.. Thật là, lần nào cậu ta cũng hành động kỳ lạ hết..”

Ngồi trước lửa trại nhỏ, ngao ngán và im lặng trước những hành động của Ruijerd.

Chàng trai Raidou và vị vệ thần Ulanni Meredith chỉ biết im lặng khi đang ngồi gần nhau.

Có thể là do vị vệ thần rất ít nói, nhưng một phần cũng do Raidou không biết phải bắt chuyện từ đâu.

“Này...” -Tất nhiên là bầu không khí im lặng không thể kéo dài mãi được, bởi vì vị vệ thần đã bắt đầu một cuộc trò chuyện nhỏ với Raidou đây:

“Chiếc túi của ngươi.. Bên trong có chứa bản đồ của vùng đất này không?.”

Cuộc trò chuyện nhỏ này bắt đầu với một câu hỏi từ cô ấy, về tấm bản đồ của vùng đất này đây.

Lục lọi lại trí nhớ của mình, chẳng mấy chốc mà Raidou đã nhớ ra là bên trong túi vải của mình có một tấm bản đồ cũ kĩ.

“Vâng.. Thật sự là có.. Nhưng tấm bản đồ.. Đã quá cũ kĩ rồi..”

Khi hiểu được là tấm bản đồ đã quá cũ kĩ, thay vì rút lại lời nói thì vị vệ thần vẫn giữ nguyên ý định ban đầu.

Cô ấy ngước nhìn Raidou với khuôn mặt bình tĩnh, lên tiếng ngỏ lời muốn xem qua tấm bản đồ kia.

“Không sao hết.. Hãy đưa tấm bản đồ cho ta đây..”

Ngay khi vị vệ thần ngỏ lời, chàng trai Raidou đã không chần chừ hay suy nghĩ nhiều thêm.

Đứng dậy.. Lại gần chiếc túi vải và mở nó ra.

Bên trong túi vải, hiện đang chứa tấm bản đồ cũ kĩ và một số bánh mì kèm với ít lương khô được bao bọc bởi một lớp vải nhỏ.

Bánh mì và lương khô, những lương thực này đều đến từ quán rượu nhỏ tại ngôi làng Erast.

Không phải tự nhiên mà cậu có được số lương thực này, chúng đều là từ vị cung thủ Kyler đưa cho.

Một hành động giúp đỡ chàng trai trẻ đang trên đường tiến đến bộ lạc phong lang tại nơi xa xôi.

“Tầm bản đồ đây.. Thưa ngài vệ thần..”

Dẹp bỏ lương thực sang một bên, Raidou lấy ra tấm bản đồ và bước đến đưa cho vị vệ thần.

Cô ấy nhận lấy tấm bản đồ.. Mở ra, im lặng ngước nhìn kỹ càng nó.

Tấm bản đồ cũ kĩ vừa dầy cộp vừa rách rưới không đầy đủ.

“Dù cho đã cũ kĩ, nhưng nó vẫn là bản đồ của vùng đất này”

“Có vẻ như, nó đã được làm ra từ hơn mươi mấy năm về trước..”

Những lời nhận xét được thốt ra, vị vệ thần đã kiểm tra qua tấm bản đồ và nhận ra được tuổi thọ của nó chỉ trong giây lát.

“Mười... Mười mấy năm ư!?.”

Raidou kinh ngạc trước tuổi thọ của tấm bản đồ, sau đó thì cảm thấy hơi thất vọng:

“Nếu như thế thì.. Tấm bản đồ vô dụng rồi ư?.”

“Không đâu..” -Raidou nghĩ rằng tấm bản đồ đã trở nên vô dụng, nhưng ngay lập tức vị vệ thần đã lên tiếng với một khuôn mặt bình tĩnh:

“Nó không hề vô dụng.. Chỉ là quá cũ kĩ mà thôi, nhưng ta vẫn có thể nhận ra được đường đi nước bước tại vùng đất này..”

Vị vệ thần ngắm nhìn tấm bản đồ kỹ càng.

Sau đó thì cô ấy chỉ tay vào một địa điểm ở bên trên tấm bản đồ.

“Nơi đây là thị trấn bù nhìn”

“Mười mấy năm về trước nó chỉ là một thị trấn nhỏ vắng vẻ mà thôi”

“Nhưng kể từ khi ngài tử tước đặt chân đến đấy thì mọi thứ đã náo nhiệt hơn...”

Địa điểm mà vị vệ thần chỉ tay vào, chính là Thị trấn bù nhìn.

Hình vẽ khắc họa về thị trân chỉ là một số ngôi nhà hệt như những lời vừa rồi của cô ấy, rằng nó vừa nhỏ vừa vắng vẻ.

“Từ thị trấn bù nhìn.. băng qua khu rừng là sẽ tiến đến một ngôi làng không tên”

“Cứ theo bước con đường mòn là sẽ tới được vùng thảo nguyên và ngôi làng Erast..”

Đứng ở phía sau vị vệ thần, lắng nghe từng lời và quan sát tấm bản đồ ở trên tay của cô ấy.

Mặc cho tấm bản đồ đã quá cũ kĩ, vị vệ thần vẫn có thể xem được đường đi nước bước hiện tại của mình.

Cô chỉ tay vào một địa điểm gần với ngôi làng Erast.. Là một con đường mòn trải dài.

“Nhìn đi.. Đây là con đường mòn mà chúng ta đang bước”

“Một con đường mòn nói dài đến những hướng khác nhau”

“Và đây, chính là nơi chúng ta sẽ ghé qua trên chuyến hành trình tiến đến bộ lạc phong lang.”



Vị vệ thần chỉ tay vào một nơi trên tấm bản đồ.

Raidou có thể nhận ra được biểu tượng của nó, là một ngôi làng.. Nhưng vẫn không rõ tên.

“Chúng ta.. Sẽ dừng chân.. Tại một ngôi làng ư?.”

Có chút thắc mắc về ngôi làng, Raidou lên tiếng hỏi vệ thần Ulanni Meredith, ngươi hiểu rõ đường đi nước bước trên tấm bản đồ.

Và không phải chờ đợi lâu, cô ấy liền lên tiếng nói với cậu rằng: “Phải.. Nó là một ngôi làng.. Nhưng giờ thì đã bị gạch tên khỏi bản đồ rồi..”

“Cái.. Cái gì!?...” -Bất ngờ trước thông tin về ngôi làng.

Raidou biết rõ việc một ngôi làng bị gạch tên sẽ dẫn đến hậu quả ra sao.

Bởi vì khi trước cậu đã được một người bạn thân giải thích về nó, không ai khác ngoài Califa Jerome.

Califa là một trong số những người sinh sống tại các ngôi làng không tên, hậu quả thì cũng đã quá rõ ràng rồi.

“Ngôi làng bị gạch tên này, từng là một nơi giao thương tấp nập qua lại”

“Nhưng kể từ khi cây cầu Deatarh được hoàn toàn, nó đã bị chính ngài bá tước gạch tên một cách thẳng thừng”

Vệ thần Ulanni Meredith nhìn chăm chú ngôi làng bị gạch tên ở trên tấm bản đồ.

Cô ấy im lặng như thể đang suy nghĩ về một vấn đề.

“Ta đã từng đặt chân đến ngôi làng này”

“Ngôi làng nằm trên một khu đồng bằng khá rộng lớn, kế bên là một con sông chảy dài từ khu rừng đến nơi xa”

“Ngôi làng này có một điều đặc biệt khiến cho ta nhớ đến”

Vị vệ thần nhớ lại những gì mà mình đã ghi nhớ được trong ký ức xưa cũ, hình ảnh rõ ràng về cây cổ thụ bên trong khu rừng.

“Gần với ngôi làng.. Sâu bên trong khu rừng, có một cái cây cổ thụ rất kỳ lạ”

“Khi lần đầu nhìn thấy nó, ta đã cảm thấy rất dễ chịu”

“Cái cây cổ thụ đấy, như thể đang xoa dịu ta, nó tỏa ra một thứ năng lượng rất khác thường”

“Không phải Aura.. Cũng không phải Mana..”

Khi lắng nghe tất cả những lời vừa rồi từ vị vệ thần, Raidou đã cứng đơ ra một chỗ.

Với khuôn mặt kinh ngạc kèm theo đó là một chút sợ hãi.

Raidou đã mường tượng ra được cây cổ thụ đấy.

Cậu đã từng thấy được nó tại khu rừng, chính xác hơn là nó đang nằm gần với ngôi làng của Califa.

“Tôi.. Tôi biết nó.. Cái cây cổ thụ kia.. Tôi đã từng thấy nó rồi..”

Raidou lên tiếng với giọng điệu chập chờn.

Nhắc đến cái cây cổ thụ đấy, Raidou lại nhớ đến khung cảnh kinh hoàng tại ngôi làng của Califa.

Xác người rải rác khắp nơi trên mặt đất, nhà cửa bị phá hủy thành đ·ống đ·ổ n·át hoang tàn.

“Phải rồi...” -Khi nhắc đến cái cây cổ thụ, Raidou chợt nhớ đến một vấn đề quan trọng đối với mình.

Một lời hứa hẹn.. Về người bạn thân đã giúp đỡ cậu khi đang gặp khó khăn và lạc lõng giữa thế giới này.

“Thưa vệ thần.. Khi ghé qua ngôi làng.. Tôi mạn phép xin ngài..”

Raidou từ từ quỳ xuống mặt đất, đối diện với vị vệ thần một người có thể cho là cao quý nhất trong chủng tộc thú nhân.

“Hãy để tôi.. Được dẫn theo một người bạn thân của mình.”

Raidou lên tiếng xin phép vị vệ thần một yêu cầu.

Rằng trên chuyến hành trình này cậu muốn dẫn theo một người bạn của mình.

Califa Jerome.. Cô ấy chắc hẳn đang gặp khó khăn, bởi vì nguồn cung cấp lương thực là thương nhân Louis đã dừng.

Thương nhân Louis.. Theo như lời kể từ vị cung thủ Kyler, thì ông ấy đ·ã c·hết đi khi vừa mới đặt chân đến lãnh thổ Dalhurst.

Giờ đây.. Raidou không còn lựa chọn nào khác ngoài dẫn theo Califa trên chuyến hành trình này, nhưng điều đó cũng cần phải có sự đồng ý từ cô ấy.

“...”

Ngước nhìn chàng trai đang quỳ trước mắt mình, vị vệ thần vẫn giữ nguyên sắc mặt bình tĩnh kèm với lạnh nhạt.

“Tùy ngươi.. Ta không có lý do để từ chối”

“Nhưng có một điều cần phải lưu ý, trên chuyến hành trình này ta không phải là người hộ tống các ngươi”

“Nếu như gặp phải nguy hiểm thì hãy tự bảo vệ bản thân mình...”

Vị vệ thần không mấy để tâm đến hành động hay lời xin phép của Raidou.

Cô ấy cũng không từ chối khi Raidou muốn dẫn thêm một người đi cùng.

Bởi vì ngay từ đầu vị vệ thần chỉ cho phép Raidou bước theo chân mình, như thế không có nghĩa là hộ tống hay bảo vệ.

Nói thẳng ra.

Dù cho có cùng hướng đi thì bọn họ vẫn chỉ là những con người xa lạ.

Thân ai thì người đấy tự lo liệu, không có sự bảo vệ nào ở đây cả.

“Vâng.. Tôi hiểu rồi.. Thành thật cảm ơn ngài..”

Hiểu được những gì mà vị vệ thần đang nói, Raidou đã dừng lại hành động quỳ dưới đất.

Nhưng kể cả vậy cậu vẫn thốt ra những lời cảm ơn đến vị vệ thần, mặc dù nó không cần thiết cho lắm.

“...”

Lắng nghe được lời cảm ơn, nhưng lại không có sự phản hồi, vị vệ thần chỉ im lặng ngồi một chỗ và xem tấm bản đồ.

Raidou cũng chẳng muốn làm phiền.. Cậu ngồi xuống trước lửa trại nhỏ, ngắm nhìn ngọn lửa rực rỡ trước mắt.

Bầu không khí trở nên yên tĩnh.

Đêm hôm nay, không một tiếng ồn ào, chẳng có âm thanh khó chịu hay thú dữ gào rú.

Cả hai người ngồi trước lửa trại nhỏ, chờ đợi thời gian trôi qua từng giây từng phút.



-------------------------------------

Trong khi cả hai đang nghỉ ngơi, thì một sự kiện nhỏ lại sắp sửa được diễn ra tại một nơi xa.

“Quát!!.. Quát!!..”

Lũ quạ đen đậu trên cành cây.

Tại khu vực có những đám mây hình xoáy che phủ đi ánh sáng từ mặt trời, một nơi mà c·ái c·hết luôn hiện hữu.

Khu rừng c·hết.. Nơi mà Zora hiện đang ngự trị.

Khu rừng c·hết này, từ trước đến nay đã là một nơi bị c·ách l·y với những vùng đất khác.

Đây là một nơi chưa được con người khám phá và ghi chép lại.

Chính vì thế mà nhiều nơi đã đưa ra những yêu cầu liên quan đến khu rừng với mức phần thưởng cao đến khó tin.

Những yêu cầu đấy đa số nhiều là từ Công hội mạo hiểm giả và những Hội quán lớn ở nhiều nơi khác.

Yêu cầu và phần thưởng lớn đến hậu hĩnh, cũng đồng nghĩa với việc nhiệm vụ cực kỳ nguy hiểm đến mức đe dọa đến tính mạng.

Kể cả vậy, vẫn có những mạo hiểm giả với cấp độ cao nhận chúng.

Và kết cục khi đặt chân vào khu rừng này, đa số đều không thể quay trở lại.

Bởi vì tất cả đều đã bị g·iết c·hết bởi những thứ kỳ dị từ khu rừng c·hết, và những kẻ xử tử dưới trướng của Zora.

Tại rìa của khu rừng, xác người treo cổ trên những cành cây khô héo, lũ quạ thì lại đang cố gắng xé từng mảnh thịt để bù đắp cho cơn đói.

Phía bên ngoài khu rừng c·hết, tại một khu vực khác biệt với nó, có một doanh trại được dựng lên từ những mạo hiểm giả.

“KHÔNG!!.. TRÁNH XA TA RA, TÊN QUÁI VẬT!!..”

Tiếng gào thét phát ra từ bên trong doanh trại, xác người ngổn ngang trên mặt đất với những vết cắt trí mạng.

Lần theo tiếng gào thét, đến với một người đàn ông mặc giáp sắt và vác theo kiếm bên hông.

Khuôn mặt anh ta sợ hãi và cố gắng để chạy trốn, trên cơ thể là những vết cắt đến từ một thứ v·ũ k·hí sắc bén.

Máu đang chảy dài xuống mặt đất, cố gắng để lê lết khỏi doanh trại.

Khi người đàn ông chưa đi được nữa bước.

Đã có một sợi dây thừng đột ngột xuất hiện từ bên trong bóng tối, nó len lỏi qua những xác c·hết và tiến thẳng đến người đàn ông.

Dây thừng liền xiết chặt chân của người đàn ông, liền ngã xuống mặt đất, nằm kế những xác c·hết.

Với anh mắt hoảng sợ khi bị tóm được, người đàn ông ngước lại nhìn vào trong bóng tối.

“CRACK!!... CRACK!!...” -Tiếng xương hàm v·a c·hạm với nhau.

Một hình bóng cao lêu nghêu xuất hiện với cái lưng gù.

Mái tóc dài đen tuyền rối bù chứa lũ bọ và chấy, cái hàm bị rách toạc được băng bó lại để che đi nửa dưới cháy đen.

Với bộ móng vuốt dài và sắc bén được nối liền đến tận bên trong xương thịt.

Kẻ xử tử với hình thức treo cổ.. Begi'nous.

Hắn ta đang xử tử những kẻ liều lĩnh đến gần với khu rừng c·hết, nơi mà chủ nhân Zora ngự trị.

“TÊN QUÁI VẬT, NHÀ NGƯƠI RỐT CUỘC LÀ THỨ GÌ CƠ CHỨ!!!.”

“CRACK!!.. CRACK!!..”

Người đàn ông mặc giáp hoảng sợ kêu lên với Begi'nous.

Đáp lại chẳng có gì ngoài tiếng xương hàm v·a c·hạm với nhau, kèm với đó là ánh mắt đỏ thẫm như máu từ một kẻ xử tử.

Hoảng loạn.. Sợ hãi.. Run rẩy..

Khi nhìn thấy tất cả những điều đó từ người đàn ông mặc giáp, kẻ xử tử Begi'nous đã cảm thấy rất thích thú.

Những sợi dây thừng lại xuất hiện từ bên trong bóng tối, chúng tiến đến và trói chặt người đàn ông kia, treo anh ta lên cao giữa không trung.

“KHÔNG!!.. LÀM ƠN!!.. HÃY THA CHO T...

Giọng nói gào thét từ người đàn ông bị ngắt quãng đi, vì cổ họng đã bị xiết chặt bởi một sợi dây thừng.

Ánh mắt tuyệt vọng, cơ thể thì bị khống chế bởi những sợi dây thừng.

Người đàn ông cố gắng vùng vẫy trong khi kẻ xử tử đang bước đến gần.

Bộ móng vuốt kia đã sẵn sàng lấy đi mạng sống của người đàn ông, kẻ xử tử bước nhanh hơn.

Begi'nous.. Hắn bước từng bước, để rồi tăng tốc lao thẳng đến phía trước.

“KENGGG!!!...”. -Bộ móng vuốt kép mạnh lại thành một mũi khoan, lao thẳng đến xuyên thủng da thịt.

Từng lớp da, từng mảnh thịt và những bộ phận bên trong bụng người đàn ông, chúng đều bị xé toạc và vương vãi khắp nơi trên mặt đất.

Máu chảy dài xuống, nhuộm đỏ xung quanh, khiến cho nơi đây càng đáng sợ hơn.

Sau khi g·iết c·hết người đàn ông, bộ móng vuốt dài được thu lại, những sợi dây thừng cũng đã biến mất giữa hư vô.

Ngước nhìn bộ móng vuốt được nhuộm đỏ bởi máu, kẻ xử tử Begi'nous nở rộ một nụ cười quái dị với cái hàm bị rách toạc.

Bộ móng vuốt của hắn, máu còn dính trên đấy đang từ từ tan biến hết, như thể tất cả đang bị hấp thụ.

Khi này, v·ết t·hương từ cổ họng do chủ nhân Zora gây ra đang được hồi phục dần, không hề để lại sẹo.

Kẻ xử tử Begi'nous.

Với cổ họng được nối liền và hồi phục nhờ máu từ những người đã bị xử tử.

Hắn ta giờ đây đã có thể nói chuyện.

Và từ đầu tiên chính là một cái tên.

Mục tiêu của hắn ta, nhiệm vụ mà chủ nhân Zora đã giao cho.

“CRACK!!.. RAIDOUUUU!!..”

“TA SẼ TÓM ĐƯỢC NGƯƠI.. VÀ TRAO CHO CHỦ NHÂN!!..”

...Kết thúc...