Chương 63: Đêm của nỗi sợ quá khứ.
...Arc 2: Hành trình trao trả di vật...
-------------------------------------
“LỘC!!... CỘC!!...”.
“LỘC!!.. CỘC!!...”.
Tiếng xe ngựa chạy trên con đường mòn ở phía xa, xung quanh là những hàng cây xanh.
Hiện tại thì nhóm của Raidou đã tiến vào địa phận của một khu rừng rồng lớn ở phía nam nơi đây.
Nếu như không nhầm lẫn, thì ở sâu bên trong khu rừng này chính là nơi mà Raidou gặp gỡ được người bạn của mình Ruijerd.
“Gra...”
“Rui.. Ruijerd!?.”
Hệt như ngày trước, khi đi xe ngựa tiến đến thị trấn bù nhìn Ruijerd lại khiến cho tất cả mọi người phải lo lắng.
Ruijerd đang cảm thấy chóng mặt và dường như cậu ta sắp sửa nôn ra tới nơi rồi.
“GRAH!!?.”
“Chờ đã Ruijerd!!.. Đừng có nôn tại đây!!..”
Ruijerd bịt miệng lại cố gắng để ngăn chặn cơn n·ôn m·ửa tại chỗ của mình.
Không để cho mọi thứ trở nên tồi tệ, Raidou nhanh chóng giữ người bạn của mình và lên tiếng kêu gọi người lái xe ngựa:
“Ông Barlow!!.. Anh Carnell!!.. Làm ơn hãy đừng xe ngựa lại!!.”
Hai người lái xe ngựa là Carnell và ông Barlow đã lập tức giảm tốc độ của ngựa lại.
Tuy hai ông cháu bọn họ không rõ điều gì khiến cho Raidou lớn tiếng kêu gọi dừng xe đột ngột như thế, nhưng trong có vẻ khá là nghiêm trọng.
Và ngay sau khi chiếc xe ngựa dừng lại đột ngột giữa con đường mòn, Raidou đã không chần chừ kéo Ruijerd xuống khỏi đó.
“...!!!ỌE!!!...”
Cảnh tượng sau đó khiến cho những người ở trên xe ngựa chứng kiến phải né tránh đi.
Ruijerd đã gục ngã xuống mặt đất, và cậu ta nôn ra rất nhiều thứ kinh khủng khiến cho cả Raidou cũng phải quay mặt qua chỗ khác.
Nhưng thật may vì cảnh tượng n·ôn m·ửa không kéo dài lâu, khi kết thúc Ruijerd như thể đã trở nên yếu dần.
Điều đó bắt buộc Raidou phải giúp đỡ Ruijerd, bằng cách bế dậy khỏi mặt đất và dìu dắt cậu ta lên lại chiếc xe ngựa.
“Raidou.. Trong cậu ta tệ quá, liệu có ổn không nếu tiếp tục đi xe ngựa thế này?.”
Khi dìu dắt Ruijerd đến nơi leo lên xe ngựa, Califa đã tỏ vẻ lo lắng khi ngước nhìn vào khuôn mặt của cậu ta.
Nhưng vì không muốn đình trệ hay dừng lại chuyến đi này, nên là Raidou liền lên tiếng trấn an Califa và tất cả những người khác:
“Sẽ không sao đâu.. Chuyện này.. Chỉ xảy ra vài lần thôi.”
Sau khi nói xong những lời đó, Raidou đã leo lên xe ngựa trước và rồi đưa tay xuống để kéo người bạn Ruijerd lên.
Sử dụng sức lực của mình, Raidou đã kéo Ruijerd lên toa xe, và rồi cả hai đã vào lại chỗ ngồi của mình.
Raidou ngồi bên trong, kế bên là Ruijerd hiện đang ở gần nơi leo xuống khỏi toa xe ngựa.
Ngay từ đầu, việc để cho Ruijerd ngồi gần nơi leo xuống là vì Raidou biết rằng chuyện tồi tệ này sẽ lại xảy ra.
“Ôi trời.. Cậu ta bị say xe ngựa có phải không, ta cũng đã từng gặp qua một vài người như thế rồi”
“Ông à.. Nếu cậu ta bị say xe ngựa, thì chúng ta nên đi chậm lại thôi.”
“Ừm.. Cháu nói đúng.. Phải giảm tốc độ của lũ ngựa lại thôi.”
Ngồi ở phía trước nơi điều khiển ngựa, hai ông cháu Barlow và Carnell đã chú ý đến tình trạng tồi tệ của Ruijerd.
Hai ông cháu bọn họ cũng thông cảm cho tình trạng say xe ngựa của Ruijerd.
Dù sao cũng là khách hàng của bọn họ, và vì Raidou không muốn dừng lại chuyến đi dài này.
Thành ra sau đó chiếc xe ngựa đã tiếp tục chuyến đi nhưng với một tốc độ chậm hơn trước nhiều.
“Raidou.. Vậy là Ruijerd bị say xe ngựa sao?.”
“Ừm.. Tôi chỉ biết được gần đây thôi.. Đó là khi chúng tôi tiến đến.. Thị trấn bù nhìn.. Cậu ta đã nôn ra một ít.. Trên xe ngựa...”
Khi Raidou nói đến lần đầu khi mình phát hiện ra chuyện Ruijerd say xe ngựa, lúc đó là khi cả hai đang tiến đến thị trấn bù nhìn bằng xe ngựa.
Thật tồi tệ, khi đó vì hành động quá chậm trễ nên thành ra Ruijerd đã nôn ra một ít tại chỗ ngồi đối diện, nhưng cũng may là chiếc xe ngựa dưng lại được.
“Haiz.. Cậu ta lúc nào cũng vậy hết.”
Raidou thở dài khi nghĩ đến chuyện Ruijerd sắp sửa nôn ra ngay tại trên xe ngựa.
Thật sự cũng không thể trách cậu ta được, say xe ngựa là một trong những triệu chứng khó gặp kia mà.
“Ruijerd.. Hãy cố chịu đựng.. Nếu cảm thấy không ổn.. Thì hãy kêu tôi giúp..”
“Gra...”
Vứt bỏ đi những suy nghĩ ngao ngán về người bạn của mình, Raidou nhìn Ruijerd và lên tiếng nhẹ giọng nói.
Không giận dữ hay trách móc gì cả, Raidou có thể thông cảm cho tình trạng hiện tại của Ruijerd.
Từ trước đến nay, dù cho Ruijerd có quậy phá đến đâu đi chăng nữa thì Raidou vẫn luôn là người đứng ra ngăn cản những tình huống tồi tệ có thể xảy ra.
Dù cho mọi chuyện có thật sự tồi tệ, đến cùng thì cả hai vẫn tiếp tục tồn tại và sống sót cho đến hiện tại.
Raidou tự hỏi, không biết từ khi nào mà cả hai lại gắn bó với nhau như vậy nữa, có thể là do định mệnh chăng.
Khi nhìn thấy tất cả đều ổn định chỗ ngồi và tình trạng của Ruijerd đã khá hơn, người chịu trách nhiệm lái xe ngựa bây giờ là ông Barlow đã mỉm cười lên tiếng:
“Raidou.. Bạn của cháu đã ổn hơn rồi nhỉ, vậy chúng ta sẽ tiếp tục chuyến đi dài này nhé.”
Giọng nói của ông Barlow phát ra tại nơi ngồi lái xe ngựa ở phía trước, Raidou đã lắng nghe được và cũng không chần chừ mà đáp lại:
“Vâng.. Ruijerd đã ổn hơn rồi ạ.. Nên ông hãy tiếp tục.. Cho xe ngựa di chuyển..”
Mỉm cười và lên tiếng thân thiện đáp lại ông Barlow.
Sau đó thì chiếc xe ngựa đã di chuyển, tất cả bọn họ lại tiếp tục chuyến đi dài của mình.
Tiến đến phía tây, và sau đó là thung lũng gió Selio Wialey nơi bộ lạc phong lang đang ẩn cư tại đó.
...
Nhưng mà dù sao thì thời gian vẫn luôn hiện hữu xung quanh họ.
Nên là chiếc xe ngựa bắt buộc phải tìm một nơi thích hợp để nghỉ ngơi.
Bởi vì trời đã sắp sửa tối rồi, và ban đêm là khoảng thời gian rất nguy hiểm.
“Ôi trời.. Ta cứ mãi điều khiển lũ ngựa, mà quên mất thời gian xung quanh mình luôn đấy.”
“Ông à.. Ta nên dừng lại thôi, khu rừng này không có địa điểm nào trống trải cả.”
Chiếc xe ngựa vẫn đang được ông Barlow điều khiển, nó vẫn còn đang tiếp tục di chuyển.
Lý do thì khá đơn giản, để dựng trại thì cần một khu đất đủ trống trải để làm điều đó.
Nhưng thật trớ trêu thay, trên đoạn đường mòn tại khu rừng đầy rộng lớn này vẫn chưa có nơi nào được khai thác để tạo nên những khu vực trống trải dành cho những người đi qua dựng trại.
Không có một ai muốn nán lại hay nghỉ ngơi qua đêm tại khu rừng rộng lớn này cả, rõ ràng nguyên nhân chính là những thứ đến từ nơi đây.
“Đừng có dừng xe ngựa lại..”
Trong khi hai ông cháu Barlow và Carnell đang suy nghĩ về nơi dừng chân để nghỉ ngơi qua đêm thì bất ngờ đã có một giọng nói thốt lên để ngăn chặn quyết định đó của bọn họ.
Giọng nói bất ngờ đó là của một chàng trai khoảng chừng 26 tuổi, anh ta có mái tóc ngắn màu nâu vuốt lên và điểm nhấn chính là vết sẹo dọc đường tại con mắt trái.
Trang phục thì đơn giản hệt như Raidou vậy, nhưng đáng chú ý chính là vật mà anh ta đang giữ trong lòng.
Vật đó được bao bọc bởi những lớp vải, nhìn bên ngoài nó giống hệt như một thanh kiếm có lưỡi thẳng nhưng đến phần đầu thì lại cong đến một cách kỳ lạ.
Chúng ta sẽ không biết nó là gì nếu như anh ta không cởi nó khỏi lớp vải bao bọc kia.
Anh ta chính là kẻ truy đuổi cơ hội lướt ngang qua mình, Galron.
“Galron.. Cậu nói vậy là sao chứ, nếu không dừng chân để nghỉ ngơi thì lũ ngựa sẽ trở nên mệt mỏi mất.”
Barlow cảm thấy rất khó hiểu trước sự ngăn cản của Galron, vì vậy ông đã lên tiếng hỏi anh ta rõ ràng mọi chuyện.
Đáp lại thì Galron cũng không có vẻ gì là giấu giếm hay khó chịu, anh ta chỉ bình tĩnh nở một nụ cười nhẹ và lên tiếng giải thích rằng:
“Ông không nghe được tin tức về những chuyện đã xảy ra gần đây tại khu rừng này sao”
“Một số mạo hiểm giả đ·ã c·hết khi tiến vào sâu bên trong khu rừng này, bọn họ được tìm kiếm với tình trạng cơ thể bị hủy hoại hoàn toàn”
“Nghe nói là do một con quái vật lớn gây ra, nó được cho đang ẩn mình bên trong khu rừng này đấy”
“Mà.. Nếu nói về quái vật lớn, thì chắc hẳn là con Griffin trên đỉnh núi ở giữa khu rừng này rồi.”
Galron kể hết mọi thứ mà mình đã nghe ngóng được cho tất cả những người có mặt tại đây biết đến.
Sau khi lắng nghe hết những lời mà Galron kể, một số người đã tỏ vẻ kinh ngạc và lo sợ về con quái vật lớn kia.
Dù cho chỉ là một tin tức xuất hiện gần đây và không thể chứng minh rằng nó thật sự chắc chắn, nhưng mà sự đề phòng vẫn là thứ cần thiết trên chuyến đi dài lần này.
“Ôi trời.. Nếu như tin tức đó là sự thật, vậy có nghĩa chúng ta bắt buộc phải rời khỏi khu rừng này thì mới tìm kiếm được một chỗ dựng trại”
“Nhưng ta khá lo sợ, rằng lũ ngựa sẽ sớm kiệt sức trong đêm nay, dù sao thì bọn chúng cũng đã di chuyển liên tục hơn hàng giờ rồi...”
Ông Barlow lên tiếng với sự phân vân giữa việc có nên dừng lại để dựng trại qua đêm, hay là tiếp tục cho đến khi rời khỏi khu rừng này.
Nhưng thứ mà ông ấy quan tâm nhất chính là những vị khách trên chiếc xe ngựa của mình.
“Vả lại.. Nhóm của Raidou, liệu các cô cậu có muốn tiếp tục không?”
“Hay là chúng ta vẫn giữ quyết định tìm kiếm một nơi để dựng trại nghỉ ngơi qua đêm?.”
Lên tiếng hỏi rõ những vị khách của mình, ông Barlow hoàn toàn không muốn tự mình quyết định mọi chuyện.
Khách hàng vẫn là trên hết kia mà, nên thành ra phải hỏi ý kiến của bọn họ rồi mới quyết định được.
“Ông cứ tiếp tục đi ạ.. Chúng cháu sẽ không sao đâu.. Vả lại Ruijerd đã ngủ rồi..”
Giờ nhìn lại thì mới để ý, trên toa xe ngựa giờ đây chỉ còn lại một vài người tỉnh táo mà thôi.
Ruijerd đã ngủ th·iếp đi, có thể là do cậu ta quá mệt mỏi khi n·ôn m·ửa ra tất cả mọi thứ vào lúc sáng nay.
Califa và vị vệ thần thì vẫn còn đang thức giấc, dường như sự rung lắc từ chiếc xe ngựa và màn đêm bao trùm xung quanh đã khiến cho hai người bọn họ không thể chợp mắt được.
Raidou thì bắt buộc phải giữ sự tỉnh táo để canh chừng Ruijerd xảy ra chuyện hệt như vụ việc n·ôn m·ửa vào sáng nay.
Bầu không khí giờ đây rất yên ắng, chỉ có những cơn gió nhỏ thoảng qua giữa khu rừng này mà thôi.
“Ta hiểu rồi.. Nếu các cô cậu không phản đối, vậy chúng ta sẽ tiếp tục chuyến đi dài này cho đến khi rời khỏi khu rừng”
“Carnell.. Vì chúng ta không thể dựng trại để nấu ăn, nên là cháu hãy lấy cho mọi người một ít lương khô đi.”
Ông Barlow đã không còn phân vân về quyết định tiếp tục cho xe ngựa di chuyển, bởi vì tất cả mọi người trong nhóm của Raidou không phản đối hay gì cả.
Nhưng ông ấy cũng không quên kêu người cháu của mình lấy ra một ít lương khô cho tất cả mọi người, một giải pháp tạm thời giúp kiềm hãm cơn đói bụng trong đêm nay.
“Cũng may là đêm nay mặt trăng sáng, nên là chúng ta sẽ không cần sử dụng đến đuốc.”
Ánh trăng soi sáng cả đường mòn, ông Barlow đã không gặp khó khăn trong việc giảm tốc độ của lũ ngựa lại, mục đích chính là để cho người cháu của mình di chuyển vào trong toa xe.
Người cháu Carnell cũng không chần chừ, anh ta đã chui vào bên trong toa xe ngựa và rồi lục lọi những thùng gỗ có ở đó.
Tất nhiên rồi, bên trong những thùng gỗ đó chính là lương thực và dụng cụ sinh hoạt dành cho chuyến đi dài lần này.
Lục lọi một lúc, cuối cùng thì Carnell cũng đã tìm thấy được thùng gỗ chứa lương khô.
“Của tất cả mọi người đây.. Hãy ăn nó để kiềm hãm cơn đói bụng.”
Lấy ra một ít lương khô và đưa cho tất cả mọi người, ai nấy cũng nhận lấy và không có bất kỳ một hành động từ chối nào cả.
“Cảm ơn anh Carnell..”
“Đây là.. Trong giống như lương khô khi trước của cậu quá, Raidou.”
Raidou và Califa lên tiếng nói chuyện, trong khi đó thì Galron và vị vệ thần Ulanni Meredith chỉ im lặng thưởng thức lương khô của mình.
Sau khi đưa cho tất cả đầy đủ phần lương khô, Carnell cũng đã cực kỳ chu đáo khi lấy ra hai túi đựng nước bằng da.
Hai túi đựng nước đó trong khá lớn, và tất nhiên là Carnell chuẩn bị nó cho tất cả mọi người ở đây rồi.
“Cầm lấy Raidou.. Nó là túi đựng nước đấy”
“Nó chứa rất nhiều nước ở bên trong, nên hãy chia sẻ cùng với nhau để không ai chịu thiệt thòi”
“Còn ngài đây là của ngài Galron..”
Đưa cho nhóm của Raidou và Galron một túi đựng nước chỉ để họ có thể thưởng thức bữa ăn một cách tốt hơn.
Carnell thật sự chu đáo, tuy chủ là hành động nhỏ nhưng vẫn có thể gây ra chút ấn tượng với tất cả.
Raidou và Galron không từ chối, cả hai đã nhận lấy túi đựng nước của riêng họ.
Tất cả đều im lặng và thưởng thức bữa ăn trong toa xe ngựa.
Mặt trời cũng đã lặn xuống từ khi nào rồi, giờ đây chỉ còn ánh trăng soi sáng con đường mòn.
Ánh trăng sáng đấy, nó đang dẫn lối chiếc xe ngựa rời khỏi khu rừng đầy rộng lớn này.
Nhưng liệu tất cả có thể an toàn mà rời khỏi nơi này không.
Điều đó thì chỉ có thời gian mới trả lời được mà thôi.
...
Sau khi tất cả thưởng thức xong xuôi bữa ăn của mình, bầu không khí lại tiếp tục trở nên yên ắng.
Chỉ còn lại tiếng xe ngựa chạy trên con đường mòn ở khu rừng đầy rộng lớn này mà thôi.
“LỘC!!.. CỘC!!..”.
“LỘC!!.. CỘC!!..”.
Nhưng sự yên ắng và tĩnh lặng đó có thật sự là một điềm tốt.
Thật kỳ lạ khi một khu rừng lại không có âm thanh hay tiếng của một động vật nào phát ra.
Kể cả lũ cú mèo hoặc những loài chim, chúng không có ở gần nơi khu vực của chiếc xe ngựa của bọn họ.
Bởi vì một khu vực của bọn họ, đang có một điều gì đó khiến cho những động vật và loài chim không muốn đến gần.
“...!!VÈO!!...”.
“...!!PHỤP!!...”.
Và đúng thật, điều đó rõ ràng là một mối nguy hiểm dành cho khu vực này.
Một mũi tên đã xuất hiện từ trong những hàng cây, nó đã được bắn đến phía chiếc xe ngựa.
Chẳng mấy chốc mũi tên đó đã ghim xuống mặt đất ngày trước mặt của lũ ngựa, bọn chúng lập tức bị hoảng sợ khi thấy sự đe dọa bất ngờ đó.
“THÔI CHẾT!!.. LŨ NGỰA ĐANG HOẢNG LOẠN!!..”
“Ông.. Sẽ rắc rối mất, hãy mau đưa cho cháu điều khiển chúng!!.”
Trong những tình huống hoảng loạn này, Carnell đã đứng ra và điều khiển lũ ngựa thay cho người ông của mình.
Tất nhiên không thể phủ nhận, anh ta đã kiểm soát được chúng và chẳng mất bao lâu để lũ ngựa bình tĩnh lại.
Nhưng mọi chuyện càng rắc rối rồi đây, vì lũ ngựa hoảng sợ trước mũi tên kia nên thành ra chúng đã đánh thức tất cả.
Những người có mặt trên toa xe ngựa đã dồn sự chú ý đến phía trước nơi lũ ngựa hoảng sợ khi nãy.
“Đó.. Đó là!?.”
Califa dường như đã nhìn thấy điều gì đó ở phía trước, khuôn mặt của cô ấy rất nghiêm trọng và sợ hãi.
Không chỉ có mỗi Califa, những người khác cũng đã phát hiện ra.
Một mối nguy hiểm ở xung quanh, chúng rất đông và số lượng có thể lên đến 10.
Khi phát hiện ra chúng, Galron đã lập tức chui ra khỏi toa xe ngựa thông qua lối phía trước nơi điều khiển.
“Ông Barlow và cậu Carnell.. Hãy ở yên một chỗ và giữ điều khiển lũ ngựa, đừng để chúng hoảng sợ thêm nữa.”
Galron bất ngờ lên tiếng khi xuống khỏi xe ngựa, đứng tại mặt đất với sự đề phòng ở phía trước.
Vật được bao bọc bởi những lớp vải kia, anh ta đã giữ nó trong lòng cho đến thời điểm hiện tại.
Khi lớp vải kia được tháo ra và để lộ hình dáng thật sự của vật đó.
Quả nhiên như dự đoán ban đầu, nó là một thanh kiếm, nhưng có chút kỳ lạ.
Lưỡi kiếm rất thẳng cho đến khi đến phần trên thì lại cong vòng một cách kỳ lạ, nó hết như đến từ một nơi khác không tồn tại ở lục địa Vassia này.
“Quả nhiên.. Thanh kiếm Khopesh này rất khác lạ.”
Galron nhìn thanh kiếm trên tay mình, giữ chặt nó trước sự chú ý kinh ngạc của những người khác.
Và không để tất cả phải chờ đợi lâu, Galron liền vào tư thế phòng thủ và thốt lên rằng:
“Tất cả nghe đây!!.. Chúng ta đã bị bao vây rồi!!”
“Chuẩn bị đề phòng trước nguy hiểm đi, bởi vì xung quanh chúng ta chính là một bầy quái vật Goblin!!!...”
Khi những lời của Galron kết thúc, thì từ trong những hàng cây có rất nhiều hình bóng xuất hiện.
Hình bóng hệt như những đứa trẻ, nhưng lại mang nước da màu xanh lục, đôi tai nhọn và ánh mắt đáng sợ.
Bọn chúng rất đông và tất cả đều có v·ũ k·hí trên tay, một trong số đó có một con sử dụng nỏ dường như là đầu đàn của chúng
“Gob.. Goblin ư!?.”
“Raidou.. Ngươi hãy bảo vệ những người trên xe ngựa đi, ta sẽ lo liệu những con Goblin ở phía sau.”
Khi Raidou và mọi người còn đang bất ngờ trước tình huống hiện tại, vị vệ thần đã lập tức nhảy xuống khỏi xe ngựa từ lối phía sau.
Vị vệ thần biết mình nên làm gì trong tình huống này, Galron thì đang ở phía trước, thì tất nhiên ngài phải lo liệu ở phía sau.
Không cần biết chuyện gì, nhưng sự an toàn của tất cả và chuyến đi dài lần này chính là thứ mà vị vệ thần quan tâm nhất.
Sự an toàn và không bị đình trệ, chính là thứ cần thiết để đến với bộ lạc phong lang thật nhanh chóng.
Không mất thời gian để thoát khỏi sự bất ngờ, Raidou đã rút ra con dao găm Anastasia của mình.
Sự đề phòng giờ đã được đẩy cao lên mức cần thiết, Raidou chưa bao giờ gặp phải tình huống này.
Dù cho có con dao găm Anastasia ở trên tay mình, và cây nỏ của Louis ở phía sau.
nhưng vẫn có một điều gì đó khiến cho Raidou khựng lại một lúc.
Lũ Goblin kia, chúng có chút giống với hắn ta, gã quái vật đã phá hủy cả một vùng tại thị trấn bù nhìn.
“Bọn chúng.. Nước da xanh đấy”
“Giống hệt như hắn ta”
Phải.. Thứ mà Raidou đang nghĩ đến, chính là nỗi sợ còn sót lại sau sự kiện chọn lọc.
Nỗi sợ đó.. Nó xuất phát từ một gã quái vật đến từ chủng tộc Orc.
Lankak.. Kẻ sở hữu ấn ký của vị thần c·hiến t·ranh Ares.
...Kết thúc...