Sự Thiên Vị Độc Nhất

Chương 20: Đưa quà cho anh ấy




Edit: Nhang chinh – Beta: Hann



Sắc mặt Lương Tư Tư hết xanh rồi lại trắng, trắng rồi lại xanh, lớp trang điểm tinh xảo cũng trở nên khó coi trong nháy mắt.



Nam Chi nhìn chằm chằm vào biểu tình của cô ta, buồn bực ban đầu cứ như vậy mà tiêu tán.



Lúc này Lương Tư Tư cũng nhìn sang Nam Chi, cô ta nhận ra cô, dù gì cũng lên hot search lâu như vậy mà, vừa mở miệng cô ta đã chế giễu nói: “Tại sao cô có thể vào đây?”



Nam Chi còn chưa nói gì thì Chu Tự Bắc đã giành trả lời trước, ngữ khí khó nghe hơn so với Lương Tư Tư: “Cả công ty này chỉ có cô không được phép vào.”



Nhìn sắc mặt thật vất vả mới khôi phục của Lương Tư Tư lại dần dần tái xanh, Nam Chi mím môi, cố nhịn cười.



“Tôi cho chú của cô vài phần thể diện không đồng nghĩa với việc tôi cũng phải làm như vậy với cô.” Chu Tự Bắc sắc bén nói: “Công ty có thể kiếm nhiều tiền hơn so với cô, không muốn làm nữa thì có thể hủy hợp đồng. Không biết phép tắc như vậy, chắc tôi phải mời Lương tổng dạy lại cô.” ---Đọc FULL tại Truyện Full---



Anh nói một phen làm mặt Lương Tư Tư trắng bệch, cuối cùng ủ rũ rời đi.



Nam Chi nhìn bóng dáng rời đi của cô ta, ủ rũ yếu xìu, làm gì giống với khí thế kiêu ngạo lúc vừa tới. Cô nghe qua rất nhiều lời đồn đại về Lương Tư Tư ở chỗ Trang Khả Khả, tự cao tự đại, tính tình không tốt, khiến mọi người đau đầu và vân vân mây mây, tất nhiên là dáng vẻ của đại tiểu thư bị chiều hư rồi.



Nhưng giờ lại bị Chu Tự Bắc nói vài ba câu rồi đuổi đi như vậy.



Ngay tức khắc ánh mắt Nam Chi nhìn Chu Tự Bắc ngập tràn kính nể: “Nhất định anh có cách đối phó với bọn con nít “gấu”!”*



*Con nít “gấu” là ngôn ngữ mạng nhằm “xúc phạm” đám con nít ngỗ nghịch quậy phá.







Có đôi khi cô về nhà phải gặp đám trẻ con của mấy gia đình họ hàng thôi đã đau đầu muốn chết, một đám nghịch ngợm nhưng quan trọng là không thể nói nặng lời với chúng nó.



Chu Tự Bắc nhìn thoáng qua biểu tình của Nam Chi, vẻ mặt tức giận ban đầu cũng đã dịu xuống, anh khẽ cười nói: “Em bị đám con nít “gấu” đó coi thường à?”



“Hơn thế nữa.” Nam Chi thở dài: “Đám con nít gấu ấy đông lắm, dẫn tới việc tôi không muốn về nhà mỗi năm luôn ấy, hoặc là chỉ về vào giao thừa hay mùng một thôi.”



Năm nay cũng kế hoạch giống như vậy, cô sẽ cố gắng hết sức để tránh gặp mặt đám họ hàng đó. Nếu không mỗi lần đều giống như làm con khỉ trong sở thú vậy, vừa bị xem xét vừa bị chụp hình.



“Năm nay thì sao?” Chu Tự Bắc hỏi: “Mấy ngày nữa là tới Tết âm lịch rồi.”



Ngược lại Nam Chi cũng chẳng giấu giếm gì, trực tiếp trả lời: “Ngày 29 quay về nhà, mồng hai quay lại.” Cô ngừng lại, cười bổ sung thêm một câu: “Lịch trình ở nhà chắc không cần báo cáo với anh đâu nhỉ?”



Trong mắt Chu Tự Bắc phảng phất chứa ý cười: “Nhưng mà lúc em trở về phải báo cáo với tôi trước.”





s







REPORT THIS ADPRIVACY



Nam Chi ngẩn ra, ngay sau đó cười bất lực: “Anh không về nhà ăn Tết sao?”



Vẻ mặt Chu Tự Bắc hơi cứng đờ nhưng chỉ chốc lại lại trở nên lãnh đạm như thường: “Không được, việc của công ty quá nhiều.”



“Được, vậy lúc tôi trở về sẽ nói với anh một tiếng.” Trực giác của Nam Chi nghĩ Chu Tự Bắc có việc nhưng cô cũng không có hỏi thẳng, không nói chủ đề này nữa.








Những người được mời tới dạy lớp kỹ thuật diễn đều là những giáo viên nổi tiếng trong khoa diễn xuất. Nam Chi bắt đầu là một tờ giấy trắng không biết một chút gì, đi theo những giáo viên này học được rất nhiều kiến thức, vô cùng bổ ích.



Lên lớp xong, Trang Khả Khả đưa Nam Chi về nhà.



Trên xe, Nam Chi cứ nhìn gáy Trang Khả Khả, muốn nói rồi lại thôi nhưng cuối cùng cũng mở miệng hỏi: “Khả Khả, em biết bao nhiêu về Lương Tư Tư?”



“Lương Tư Tư à? Nói tới cô ta em nói một ngày một đêm cũng chưa hết chuyện.” Trang Khả Khả hừ lạnh một tiếng: “Sao vậy, chị Nam Chi gặp cô ta à?”



Nam Chi gật đầu: “Hôm nay chị đi tìm Chu tổng bàn bạc về bộ phim của đạo diễn Từ, sau đó Lương Tư Tư xông vào.” ---Đọc FULL tại Truyện Full---



Trang Khả Khả tấp xe sang một bên, quay đầu nổi giận đùng đùng nói: “Cô ta dám quấy rầy thế giới hai người của chị với Chu tổng? Chị Nam Chi, chị chờ em, sớm muộn gì em cũng diệt cô ta.”



“…” Nam Chi sửng sốt nhìn Trang Khả Khả đột nhiên phát cáu, nhưng nghe đến lời nói của cô ấy lại hơi dở khóc dở cười: “Cái gì mà thế giới hai người chứ.”



“Chị Nam Chi, em nói chị nghe, trong công ty này ai cũng ghét Lương Tư Tư cả.” Trang Khả Khả hừ một tiếng: “Cô ta còn tưởng rằng mình được chào đón lắm, ngày nào cũng muốn làm phiền Chu tổng. Anh ấy lại chướng mắt cô ta, chỉ biết ỷ vào chú của mình làm giám đốc công ty thôi.”



Nói đến Lương Tư Tư, Trang Khả Khả độc mồm nói mãi chưa xong: “Cô ta ở phim trường cũng tự cao tự đại, cái gì mà thời tiết lạnh quá không quay. Do đó mà sân bãi hay cảnh mà đoàn làm phim đã thuê xong đều uổng phí, đạo diễn với nhân viên công tác mém tí nữa tức chết. Kết quả cô ta bỏ lại một câu rồi chạy tới suối nước nóng. Nhiều việc như vậy lắm, đếm không xuể luôn.”---Đọc FULL tại Truyện Full---



Nam Chi ngẩn người, bỗng chốc thở dài: “Nguyên nhân chắc cũng là cái vị Lương tổng kia đúng không, mọi người đều không dám chọc vào Lương Tư Tư.”



“Ai nói không đúng đâu.” Trang Khả Khả chán chường thở dài: “Nếu không cô ta như vậy thì đã sớm chết ở giới giải trí cả vạn lần rồi, còn nổi cái khỉ gì chứ.”



Nam Chi nghe Trang Khả Khả nói một tràng, cũng cũng hiểu sơ sơ về Lương Tư Tư này, chính là cô công chúa được chiều tới hỏng rồi.




Không thảo luận tiếp về vấn đề này nữa, Nam Chi để cho Trang Khả Khả tiếp tục lái xe.



“Nếu mai mốt chị Nam Chi muốn ở một mình bên cạnh Chu tổng thì nhớ kêu em, em sẽ canh cửa cho hai người, bảo đảm sẽ không để cho ai bước vào, một con muỗi cũng đừng hòng!”



Nghe những lời thật lòng của cô ấy, Nam Chi ấm áp trong lòng, sau đó mỉm cười.







Ngày 29, Nam Chi thu dọn hành lý, đem đầy đủ đồ dùng ra sân bay rồi ngồi máy bay về nhà.



Nhà cô ở thành phố Thanh Viễn, cách Định Hải một chút. Bởi vì đã gọi bố mẹ Nam từ trước nên cô cũng không lo lắng gì.



Lần này Nam Chi mới phát hiện độ nổi tiếng của mình đã tăng lên, bình thường đi máy bay không ai nhận ra cô nhưng lúc này cô đeo khẩu trang và mũ mà vẫn bị nhận ra.



Đúng là ngạc nhiên thật.



Bố mẹ Nam đã sớm chờ ở cửa sân bay, nhìn thấy bóng dáng của Nam Chi liền đi thẳng đến đón.



“Ba, mẹ.”



Ba Nam cầm hành lý cho cô và cười nói: “Chúng ta về nhà trước đi.”



Mẹ Nam nắm tay Nam Chi và đưa cô ra xe, bởi vì cả năm không gặp nên lúc này rất nhớ cô.




Lúc lên xe Nam Chi mới tháo mũ và khẩu trang xuống: “Con mém nữa là không ra đây được rồi, vậy mà lại bị người khác nhận ra.”



“Ở trên điện thoại ba thấy con cái gì mà bà mai, con làm mai giúp người khác à?” Ba Nam vừa lái xe vừa tò mò hỏi.



Nam Chi cười bất lực: “Dạ không có, tất cả đều là tin hài thôi ạ.” ---Đọc FULL tại Truyện Full---



“Bảo sao, nếu là làm mai mối thật thì Chi Chi phải tự mai mối cho mình trước chứ.” Ba Nam đắc ý mà liếc mắt nhìn mẹ Nam: “Em xem em nói sai rồi nha.”



Vẻ mặt mẹ Nam không thay đổi mà quở mắng: “Anh lo lái xe đi.”



Ba Nam bĩu môi, cuối cùng cũng không dám nói thêm gì, ngoan ngoãn lái xe.



“Con không để ý nam minh tinh nào hợp tác với con à?” Mẹ Nam ngồi ở ghế phụ phía trước, sốt ruột quay đầu lại hỏi.




Nam Chi đỡ trán: “Mẹ, con với bọn họ chỉ là đóng phim thôi, vả lại họ cũng không phải kiểu mà con thích.”



“Hôn môi cũng không phải là thật sao?” Vẻ mặt mẹ Nam nghiêm túc hỏi.



“…” Nam Chi biết rõ mình đã từng tuổi này rồi, về nhà chắc chắn sẽ bị thúc giục yêu đương nhưng chuyện này bắt đầu luôn ở trên xe hay sao?



Cô thở dài: “Vấn đề này con giải thích với hai người nhiều lần rồi mà ạ, đó là do góc quay thôi, không phải thật đâu, chỉ là thoạt nhìn rất giống mà thôi ạ.”



Tổng cộng chỉ mới diễn cảnh hôn có 3 lần, rút cuộc bị mẹ Nam hỏi mãi đến tận bây giờ, hơn nữa có giải thích như thế nào vẫn là không tin.



Mẹ Nam nghĩ ngợi rồi lắc đầu: “Mẹ thấy những nam minh tinh đều không đáng tin cậy, con đừng tìm những người như thế biết chưa.”



Nghe vậy, không biết vì cái gì mà trong đầu Nam Chi hiện lên hình dáng của Chu Tự Bắc, sau đó lại còn nghĩ rằng anh không phải là minh tinh.



“Mẹ nói mẹ làm tôm sốt cay cho con đấy, con nghe không vậy?” Mẹ Nam lớn tiếng kêu: “Sao nói xong lại thất thần rồi?”



Nam Chi lập tức hoàn hồn, sau đó xấu hổ cười một tiếng: “Nghe ạ, mẹ làm gì con cũng thích ăn hết.”



Khóe môi của mẹ Nam hơi giương lên: “Ngày mai làm một bàn thật nhiều đồ ăn chờ con, cho con ăn hết luôn.”



Nam Chi giương miệng cười: “Được ạ.” ---Đọc FULL tại Truyện Full---







Lần này Nam Chi về nhà đặc biệt yên tĩnh, không có bị nhiều người vây quanh đến nỗi lúng túng, cô đoán là mọi người đã chán rồi.



Kết quả mẹ Nam nói: “Là mẹ bảo bọn họ đừng tới đấy, khó khăn lắm gia đình mới đoàn tụ, bọn họ tới dính vào làm gì.”



Nam Chi giơ ngón tay cái đưa về phía mẹ.



Đêm 30, một nhà ba người đã lâu không quây quần một chỗ ăn cơm. Đầy cả một bàn đều là món Nam Chi thích ăn, biết là sẽ dư thịt nhưng Nam Chi vẫn quyết định ăn đến no căng luôn.



“Chi Chi à, ba thấy trên mạng người ta nói minh tinh các con đều kiếm cơm nhờ tuổi trẻ*, nếu con ở Định Hải không vui thì cứ về nhà, cũng không phải ba không nuôi nổi con.” Ba Nam uống hơi ngà ngà say, mở miệng liền nói.



*“cơm thanh xuân” ở đây đại khái theo bạn Nhang hiểu là kiếm cơm nhờ tuổi trẻ ấy (rất cảm ơn sự trợ giúp của chị KD iuu