Sự Thiên Vị Độc Nhất

Chương 28: Say rượu làm nũng




Edit:Nhang – Beta: Hann



Chu Tự Bắc ngẩn ngơ ba giây, sau đó mới phản ứng được là Nam Chi đang mời mình, hơn nữa là mời đến nhà của cô.



Nhìn ý cười nhàn nhạt trên mặt Nam Chi, Chu Tự Bắc thầm xin lỗi vì những ý tưởng kiều diễm trong lòng…



Nhưng cái mà Chu Tự Bắc không biết là bây giờ Nam Chi lo lắng và hồi hộp hơn bất kỳ ai hết. Tuy thoáng nhìn thấy vẻ mặt cô vẫn rất bình tĩnh nhưng tâm trạng lại rối tinh rối mù cả lên rồi, sợ Chu Tự Bắc sẽ từ chối mình.



Thấy anh mãi chưa trả lời, tâm tình của Nam Chi như rơi xuống tận đáy. Cô mím chặt môi nói: “Không được ạ…Vậy…”



“Tất nhiên là được.” Chu Tự Bắc vội vàng trả lời. Nói xong lại cảm thấy hình như mình hơi gấp quá rồi nên giả vờ ho nhẹ để che giấu, nói: “Hôm nay tôi cũng không có việc gì, khá rảnh rỗi.”



Trong lòng Nam Chi cũng thả lỏng, đáy mắt cũng ẩn chứa vui vẻ, cô cười nói: “Vậy được, tôi về chuẩn bị trước một chút, chờ tới lúc anh tan làm thì có thể qua luôn.”



Nói xong những lời này, Nam Chi cũng không đợi Chu Tự Bắc phản ứng mà trực tiếp xoay người rời khỏi văn phòng. Bởi vì cô đã không khống chế nổi trái tim đang nhảy lên liên hồi của mình mất rồi.



Nam Chi bình tĩnh đi thẳng một mạch, chờ tới khi vào thang máy mới che kín mặt, nhân tiện bình ổn hô hấp lại. Sau khi ra khỏi thang máy, Nam Chi trực tiếp gọi cho Trang Khả Khả, bây giờ cô rất cần người khác giúp đỡ.



“Chị hẹn Chu tổng tới nhà chị ăn cơm?” Trang Khả Khả vừa thấy Nam Chi tới liền kinh ngạc nói.



Nam Chi đưa tay ý bảo cô ấy nhỏ giọng xuống chút. Tuy quả thật có hơi lớn gan chút nhưng bây giờ hẹn cô cũng đã hẹn rồi, dù gì cũng phải để lại ấn tượng tốt mới được.



“Nhưng em cũng biết chị chẳng có tài nấu nướng gì mà. Vậy nên muốn hỏi em có cách nào khiến chị trông giỏi nấu nướng không?”



Dù sao cô cũng đã nghe quá một câu nói: Nếu muốn nắm giữ trái tim một người đàn ông thì trước tiên phải chinh phục dạ dày của họ.



Trang Khả Khả đánh giá Nam Chi từ trên xuống dưới một lần, sau đó tấm tắc hai tiếng: “Chị Nam Chi với tài nấu nướng kiếp này không có duyên đâu, vẫn nên tìm biện pháp khác đi.”



Nam Chi: “…”



Tuy cô cũng biết sự thật này nhưng nói ra lời này cũng quá đả kích người khác rồi đấy nhỉ?







Tại siêu thị.



Nam Chi mang khẩu trang đội mũ, đang mua nguyên liệu nấu ăn với Trang Khả Khả.



“Chị nhất định phải làm lẩu sao?” Nam Chi vẫn có hơi ngờ vực một chút, trai đơn gái chiếc lại ở nhà ăn lẩu cũng hơi lạ.



Trang Khả Khả giúp Nam Chi chọn nguyên liệu, sau đó tặng Nam Chi một ánh mắt ghét bỏ: “Mấy cái món khó kia chị cũng có làm được đâu. So với việc mua ở ngoài về rồi bị lộ tẩy thì ăn lẩu có phải hay hơn không, đã vậy còn có thể kéo gần khoảng cách.”





Trang Khả Khả đưa Nam Chi tới khu lựa nước lẩu. Bởi vì biết Nam Chi có thể ăn cay nên đã chọn này nước sốt lẩu có vị siêu cấp cay.



Nhưng Nam Chi vừa thấy thế thì lấy ngay nước sốt ra khỏi xe đẩy hàng rồi đặt lại vị trí cũ, dưới ánh mắt tò mò của Trang Khả Khả, cô giải thích nói: “Anh ấy không ăn cay quá được, hay mình chọn lẩu cà chua đi.”



“Ăn lẩu mà không ăn cay thì còn gì là cảm thụ nữa.” Trang Khả Khả lắc đầu: “Chị quyết định chiều theo ăn lẩu cà chua thật à? Hay là dùng lẩu hai ngăn đi.”



Nam Chi suy nghĩ, cảm thấy đây cũng là một cách tốt: “Được đó, nhưng mà vậy thì phải mua luôn loại nồi hai ngăn.”



“Được, vậy bây giờ chúng ta đi chọn nồi lẩu.”



Nam Chi đi theo Trang Khả Khả,nhưng khi đi ngang qua quầy trưng bia, rượu thì dừng bước.



Cô biết bản thân không thể uống rượu nhưng cũng lén để hai lon bia dưới đống nguyên liệu, để đến lúc đó có thứ giúp tăng dũng khí.




Lúc trả tiền, Nam Chi lén dùng thân mình để che giấu tung tích của hai lon bia để không cho Trang Khả Khả thấy, nói chung là làm việc không chê vào đâu được.



Khi về đến nhà, Nam Chi nhân lúc Trang Khả Khả chuẩn bị nguyên liệu, lén đem hai lon bia giấu đi chỗ khác.



Vẫn còn rất lâu nữa mới đến thời gian hẹn nên Trang Khả Khả giúp Nam Chi xử lý nguyên liệu để nấu.



Nhưng nghĩ tới hai người họ phải ở một mình, Trang Khả Khả lại càng lo lắng, cứ như mẹ hiền dặn dò con thơ: “Trong nhà không có rượu đúng không? Chị ngàn lần vạn lần cũng không được uống rượu nhé, nếu không tới lúc đó rất dễ xảy ra chuyện luôn đó.”



Trong lòng Nam Chi lộp bộp nhảy dựng, trên mặt thì vẫn đang cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh: “Đương nhiên, chị làm gì dám mua bia rượu gì đâu.”



“Buổi tối cố gắng biểu hiện tốt nha, tranh thủ bắt lấy Chu tổng!” Trang Khả Khả cổ vũ nhưng sau đó là thở dài nói: “Nhưng mà cách mấy ngày nữa là chị Nam Chi vào đoàn rồi, tới lúc đó cũng không gặp Chu tổng được nữa.”



Tuy rằng Nam Chi cảm thấy hơi tiếc nuối nhưng vẫn muốn nghiêm túc làm việc: “Không sao cả, quay xong là có thể gặp rồi.”







Còn chưa tới thời gian hẹn, tiếng chuông của điện thoại Nam Chi đã rung lên rồi, cô vẫy vẫy nước trên tay sau đó nhấc máy.



“Được, bây giờ tôi xuống đón anh!”



Cúp điện thoại, Nam Chi cười tủm tỉm cởi tạp dề, nhìn Trang Khả Khả nói: “Anh ấy tới rồi, chị đi đón anh ấy!”



Trang Khả Khả bước tới trước một bước, sau đó ngăn Nam Chi lại, nói: “Dù sao em cũng phải đi rồi, chị chỉ đường cho Chu tổng là được rồi. Chị Nam Chi mau mau dọn lại cái bàn đi đã, nhìn lộn xộn dã man.”



Nam Chi thấy Trang Khả Khả nói đúng, sau khi tiễn cô ấy tới cửa rồi nói cảm ơn thì Nam Chi liền vội vàng dọn dẹp cái bàn. Đặt lẩu ở chính giữa, bày nguyên liệu nấu ăn ở xung quanh. Nước lẩu đã được nấu rồi, đợi Chu Tự Bắc tới là có thể ăn được luôn.




Cô vừa chuẩn bị xong, chuông cửa cũng vang lên.



Nam Chi ra nhìn mắt mèo trước rồi mới mở cửa ra.



Chu Tự Bắc đang đứng ngoài cửa, gương mặt rất vui vẻ. Đồ anh mặc cũng không còn là bộ tây trang nghiêm chỉnh như ở công ty nữa mà là một chiếc áo khoác đen dài, trông thoải mái hơn nhiều.



Đôi mắt Nam Chi sáng rực, nghiêng người để anh bước vào: “Tôi đang làm lẩu, anh tới vừa đúng lúc đấy.”



Vóc người Chu Tự Bắc thon dài, đứng trước cửa liền khiến huyền quan đã nhỏ nay còn nhỏ hơn nhiều.



Nam Chi vội vàng tìm dép lê cho Chu Tự Bắc. Đây là đôi dép của bố cô lúc trước ở đây hay mang. Với cả phụ nữ ở nhà một mình cũng nên để hờ một đôi dép nam.



“Đây là dép ba tôi hay mang lúc ở đây, anh xem xem có vừa chân không.” Cô giải thích một câu, lúc nãy đi siêu thị đáng lẽ phải mua đôi mới.



Chu Tự Bắc thay giày, sau đó cúi đầu nhìn thoáng qua, anh cười nói: “Rất vừa chân, không ngờ chân tôi với chân chú cũng không khác nhau mấy.”



Trong lòng Nam Chi nhẹ thở phào một hơi. Sau đó cô dẫn anh tới phòng khách, thoáng nhìn qua tay mới thấy anh mang cái gì đó: “Anh mang theo gì thế?”



“Rượu vang đỏ.” Chu Tự Bắc nâng tay lên cho cô xem, sau đó lại nhìn nồi lẩu đang ngút khói rồi cong môi cười: “Chẳng qua là không nghĩ em sẽ làm lẩu.”



“…” Nam Chi ngượng ngùng cười, lẩu phối với rượu vang đỏ này có hơi ngoài dự đoán rồi.



“Cứ để đó trước vậy.” Nam Chi nhận rượu vang sau đó để trên bàn trà, nhân tiện chỉ vào sofa nói: “Áo khoác có thể cởi ra đặt ở đó, tôi thấy hình như lẩu sôi rồi, đúng lúc có thể cho đồ ăn vào.”



Chu Tự Bắc rửa tay, sau đó ngồi xuống đối diện Nam Chi. Nhìn nồi lẩu Nam Chi chuẩn bị là nồi hai ngăn thì có hơi nhướng mày nói: “Xem ra em vẫn xem nhẹ tôi?”



Nam Chi bất đắc dĩ, cô phát hiện Chu Tự Bắc rất cố chấp với việc hơn thua ở mảng ăn cay.




“Hôm nay tôi cũng muốn ăn thanh đạm chút nên mới chọn lẩu hai ngăn, không phải xem nhẹ anh đâu.” Nam Chi giải thích, nhân tiện cũng an ủi luôn.



Nam Chi nhìn vẻ mặt Chu Tự Bắc, sau đó mới an tâm được chút, ít nhất bước đầu tiên vẫn chưa làm gì sai.







Tuy là mời Chu Tự Bắc đến ăn nhưng cuối cùng lại trở thành Chu Tự Bắc giúp bỏ đồ ăn vào, Nam Chi cứ như biến thành người “được nhận ân huệ” vậy.



Nhìn đồ ăn trong chén được Chu Tự Bắc gắp cho, cũng thành cái núi nhỏ được luôn rồi, Nam Chi vội vàng kêu anh ngừng lại: “Anh cũng tự ăn đi, trong chén tôi có quá trời đồ rồi.”



Anh thu tay lại, nhìn gương mặt bị khói hun đến đỏ bừng của Nam Chi, lại vờ như vô tình hỏi: “Hôm bữa em đi ăn món gì với Ngụy Tu Nhiên thế?”




Nam Chi nhớ lại nhưng lại chẳng nhớ ra cụ thể đã ăn món gì: “Ăn ở nhà hàng Trung Quốc, hương vị cũng được nhưng còn cụ thể là món gì thì tôi không nhớ nổi.”



Tâm tình Chu Tự Bắc tự nhiên cũng vui vẻ hơn hẳn, anh cong mắt nói: “Vậy thì không cần nhớ nữa.”



Nam Chi nhìn qua phía anh, lúc này áo len cũng bị xắn lên để lộ ra một mảng cánh tay trắng nõn nhưng lại rất có lực, đàn ông thường xuyên luyện tập mới có được trạng thái thế này.



Sắc mặt cô nóng lên, không biết là do nóng hay do bị hun khói.



“Anh…” Nam Chi rũ mắt xuống, khó khăn mới phun ra được một chữ. Vậy mà lời tới bên miệng rồi lại nói thế nào cũng không ra.



Chu Tự Bắc lúc này cũng bình thản đánh giá nhà Nam Chi. Anh cũng nhìn ra được Nam Chi đã tỉ mỉ trang trí nó, mỗi chỗ đều lộ ra sở thích của Nam Chi. Anh cẩn thận ghi nhớ cứ như muốn viết ra hết thảy đồ đạc trong nhà.



Nam Chi gác đũa xuống, đứng dậy: “Anh muốn uống bia không? Vừa hay tôi có mua hai lon, tuy lẩu không hợp với rượu vang đỏ nhưng với bia thì khá ổn đấy!”



Chu Tự Bắc ngẩn ra, nhìn Nam Chi lấy hai lon bia từ dưới ngăn tủ ra cứ như thể lấy cái bảo vật gì ra để khoe với anh vậy. Thấy thế anh lại không khỏi mỉm cười.



“Anh lái xe tới nhỉ?” Nam Chi đem bia tới, sau đó mới nghĩ tới vấn đề này, trong lúc nhất thời cũng có hơi do dự.



“Không sao đâu, tôi có thể tìm người lái hộ.” Chu Tự Bắc cười, nhận lấy hai lon bia trong tay cô, sau đó dễ dàng dùng một tay mở ra: “Nhưng mà, em có thể uống sao?”



Nam Chi nhìn chằm chằm tư thế dùng một tay mở bia của Chu Tự Bắc, đẹp trai muốn chết, chỉ tùy tiện trả lời câu hỏi của anh: “Cũng được.”



Nam Chi học theo động tác của Chu Tự Bắc nhấp một ngụm bia, sau đó liền nhíu mày. Từ trước đến giờ cô chẳng thể nào thích ứng được cái hương men này. Nhưng để tiếp thêm can đảm, cô liều mạng!



Uống được một nửa, Nam Chi liền cảm thấy đầu óc quay cuồng, cứ xoay mòng mòng không ngừng.



Chờ lúc cô xoa trán tỉnh lại thì đã phát hiện mình đang ngủ trên giường trong phòng ngủ. Trên tủ đầu giường của cô có để lại một giấy nhắn của Chu Tự Bắc.



[Tôi có mua thuốc giải rượu, lúc tỉnh lại nhớ uống nhé.]



Nam Chi:???!!!



Rốt cuộc hôm qua để xảy ra chuyện gì? Nam Chi lờ mờ cầm tờ giấy ghi chú.



Đột nhiên trong não cô hiện ra một đoạn ký ức ngắn. Lúc đó cô ôm Chu Tự Bắc không buông tay, còn làm nũng: “Muốn ôm một cái.”



Nam Chi: “…”



Đó chắc chắn không phải là cô mà!!!