Phong Nhu Sương cùng A Hoan chơi trong hoa viên nhỏ bên trong khách điếm. A Hoa là ác quỷ, cô nàng không có thực thể, cũng không thể để cô cứ bay qua bay lại được, không nói trong thành có vật trừ tà trấn ma, nếu có người được khai nhãn nhìn thấy cô cũng bị doạ sợ ngu người. Vậy nên Cố Thành Ân mua một con rối gỗ vẽ trận pháp biến nó thành vật chứa để A Hoa bám vào.
A Hoan đột nhiên cảm nhận được cái gì đó, con rối gỗ dao động phát ra tiếng lạch cạch quái dị.
Phong Nhu Sương đang kết vòng hoa đội lên đầu con rối gỗ, ngẩn đầu lên hỏi "A Hoan, làm sao vậy?"
Con rối gỗ lạch cạnh hai tiếng, Phong Nhu Sương nhìn xung quanh hỏi "Có ai đến à?"
Chưa để A Hoan trả lời cô bé đã thấy sau lưng lạnh lẽo. Phong Nhu Sương quay đầu nhìn, phía sau cô bé là một người toàn thân trùm áo choàng đen đang đứng.
Cô bé nhìn người nọ một lát rồi cười rộ lên "Là thúc!"
A Hoan giãy dụa thoát khỏi rối gỗ bay lên chắn trước mặt Phong Nhu Sương "Ngươi là ai?"
Trong tấm áo choàng hiện lên hai đốm sáng ở vị trí đôi mắt, "người nọ" bỏ qua A Hoan đang hung dữ che chở Phong Nhu Sương chỉ hướng cô bé máy móc hỏi "Mẫu thân ngươi có để lại thứ gì cho ngươi không?"
Phong Nhu Sương im lặng một lát "Thúc lại đến tìm đồ à? Là thứ gì thế?"
"Người nọ" không nói, chỉ lặp lại câu hỏi "Mẫu thân ngươi có để lại thứ gì cho ngươi không?"
Phong Nhu Sương lắc đầu "Ta không biết."
"Người nọ" im lặng như đang suy nghĩ xem lời này là thật hay giả, xong gã vươn tay ra khỏi tấm áo choàng lộ ra đoạn xương tay trắng tếu "Ngươi đi theo ta."
"Muốn đưa con bé đi đâu?"
Cố Thành Ân xuất hiện phía sau gã, một tay giữ chặt bả vai của gã, y cảm nhận được dưới tay cứng nhắc toàn là xương cùng với hàn ý thấu xương.
"Người nọ" không ngờ tới sẽ có người xuất hiện ngăn cản, gã toang vươn tay đánh đến nhưng Cố Thành Ân nhanh hơn gã rút Định Thân phù "bộp" một tiếng dán ngay xương đầu gã.
Cố Thành Ân ngồi xuống bên cạnh Phong Nhu Sương, khoanh tay quang sát bộ xương khô "Ngươi đến tìm Sương Nhi làm gì?"
Bộ xương khô im lặng, chỉ có hai đốm lửa màu xanh ở hốc mắt lập loè cháy.
Phong Nhu Sương chớp mắt nhìn Cố Thành Ân, cô bé đứng lên ghế lấy vòng hoa từ trên đầu mình nhón chân cài lên đầu y.
Cố Thành Ân đang khí thế hừng hực ra hỏi bị động tác của cô bé làm cho bật cười "Sương Nhi cứ cài đi."
Y định lấy vòng hoa xuống thì cô bé lại dỗi ôm con rối gỗ chạy sang Tạ Tước.
Cố Thành Ân đành chiều theo cô bé, đầu cài vòng hoa "tra hỏi" bộ xương khô "Sương Nhi nói trước khi Tố Liên và Phong nhị gia mất ngươi rất thường xuyên ghé thăm bọn họ?"
Bộ xương khô giả câm giả điếc.
"Ngươi vì thứ gì đó mới đến tìm Tố Liên sao? Vì thứ đó mới gϊếŧ vợ chồng bọn họ?"
Bộ xương khô hơi động khớp miệng vang lên tiếng lạch cạnh như phản kháng.
Cố Thành Ân nhướng mày "Nói chuyện đi chứ? Ta biết ngươi có thể nói chuyện."
Tạ Tước liếc nhìn bộ xương khô doạ "Gã không nói thì chặt xương nấu canh đi?"
"Chúng ta là người tu hành đừng hở ra chặt xương nấu canh chứ?! Ta nhớ thuật Sưu Hồn có thể áp dụng với quỷ tu, kí ức linh hồn chắc không biết dối gạt đâu. Chỉ là khá đau đớn á, lâu rồi ta chưa dùng Sưu Hồn thuật xảy tay một cái có khi hồn phi phách tán như chơi ấy."
Bộ xương khô tuy bị định thân nhưng vẫn không kiềm được run rẩy.
Này còn ác hơn chặt xương nấu canh có được không?!
"Nghe danh Mạc Quyết tiên tôn đã lâu bấy giờ mới có dịp diện kiến quả nhiên danh bất hư truyền."
Bộ xương khô lên tiếng nhưng lần này giọng nói phát ra không phải chất giọng khàn khàn của nam nhân vốn có mà là thanh âm du dương của nữ nhân.
Có người câu thông với y qua bộ xương khô.
Cố Thành Ân nhướng mày "Các hạ là?"
"Vũ An Lạc."
Vũ An Lạc lại nói "Thập Ngũ chỉ là một quỷ tu dưới trướng ta thôi, tiên tôn đừng làm khó hắn."
Cố Thành Ân cười hỏi "Nghe nói Vũ An Lạc cô nương chỉ chuyên tâm tu quỷ đạo không nhúng tay vào chuyện tam giới. Lần này là vì sao đây?"
Vũ An Lạc cười "Nếu An Lạc nói bản thân không dính dáng đến việc này tiên tôn có tin không?"
"Nói nghe thử xem."
"Tố Liên vốn là môn hạ dưới trướng của An Lạc, năm đó xuất môn có mang theo một món đồ. Nhiều năm nay An Lạc vẫn luôn phái Thập Ngũ đến tìm nàng chỉ là muốn lấy lại đồ vật của mình thôi."
Cố Thành Ân nhướng mày "Làm sao ta tin ngươi được đây?"
Bên kia im lặng một lát rồi nói "Nếu tiên tôn không tin có thể đến tệ phủ của An Lạc một chuyến, tiên tôn muốn hỏi gì ta cũng có thể đáp. Chỉ là nếu tiên tôn xác định chuyện này không liên quan đến ta thì có thể giúp ra lấy lại đồ của mình không?"
Cố Thành Ân nhìn qua Phong Nhu Sương "Đồ vật của ngươi hay của Tố Liên ta không biết, cũng không có quyền quyết định."
"Như này thì khó khăn rồi."
"Có thể nói cho ta biết đồ vật đó là thứ gì không?"
Vũ An Lạc im lặng một lát mới trả lời "Chiêu Hồn phiến."
Chiêu Hồn phiến? Trùng hợp như vậy?
"Xin hỏi quý phủ của Vũ An Lạc cô nương ở đâu? Ta có chuyện cần hỏi cô, việc thu lại đồ vật của Tố Liên ta không có quyền quyết định. Nhưng nếu cô không liên quan đến chuyện này, giúp ta thì xem như Cố Thành Ân ta nợ cô một ân tình."
Vũ An Lạc bên kia im lặng như đang suy nghĩ xem trong chuyện này nàng ta được lợi bao nhiêu. Qua hồi lâu nàng ta lên tiếng "Được thôi, tệ phủ của An Lạc ngay trong thành Phù Vấn, hãy để Thập Ngũ đưa tiên tôn đi."
"Được."
Vũ An Lạc bên kia ngừng điều khiển xương khô Thập Ngũ, xương khô mở miệng, giọng nói trở về ban đầu "Tiên tôn, mời!"
Tạ Tước đứng im quan sát từ khi nảy lúc này mới nói "Sư tôn, người đến phủ của Vũ An Lạc thật sao?"
Vũ An Lạc này cũng không phải người đơn giản, kiếp trước hắn cũng từng bị nàng ta chơi một vố, bị quỷ hồn nàng ta nuôi truy đuổi suốt một thời gian dài. Tuy khi đó hắn chơi chó trước nhưng Vũ An Lạc cũng âm thầm thọc đao không phải ít.
Cố Thành Ân lấy vòng hoa trên đầu mình cài lên đầu Tạ Tước, tay còn ở trên đầu hắn vỗ nhẹ hai cái "Ngươi và Châu Bằng ở lại đây trông coi Sương Nhi và A Hoan, ta và sư thúc ngươi đến gặp Vũ An Lạc."
Tạ Tước cau mày "Nhưng..."
"Không cần lo lắng, vi sư tự biết chừng mực."
Tạ Tước hậm hực bĩu môi, ai thèm lo lắng cho y chứ?! Chỉ là... chỉ là dù y có chết cũng phải chết trong tay hắn!
Ừ! Đúng là thế đó!
Cố Thành Ân thấy vẻ mặt hắn khó coi thì phì cười "Ngoan ngoãn đợi ta về."
Phong Nhu Sương đứng ở giữa hai mỗ nam nhân nghiêng cái đầu nhỏ nhìn hai người, đột nhiên cô bé có cảm giác hai người họ giống như cha mẹ nó vậy.
Ờ, diễn khá giống một đôi vợ chồng rồi đấy.
.
Phủ Vũ An Lạc nằm trong một con phố khá vắng vẻ trong thành Phù Vấn. Con phố này không có cửa hàng hay quán ăn, tửu lâu chỉ có những căn nhà nối tiếp nhau. Ở con phố vắng lặng thiếu hơi người như vậy An Lạc phủ nằm chễnh chệ ngay cuối phố, là căn nhà to nhất cũng âm u nhất phố.
Trước phủ An Lạc không đặt sư tử đá như những phủ khác mà đặt hai cây cờ xí, trước đại môn treo hai đèn lồng màu đỏ, trên đại môn bằng gỗ sơn đỏ thẫm còn vẽ đồ đằng kì quái màu vàng kim.
Xương khô Thập Ngũ quấn áo choàng kín mít giơ tay đẩy cửa, đại môn như không khoá nhẹ nhàng bị đẩy ra. Gã thập phần thân sĩ đứng nép qua một bên giơ cái tay toàn xương là xương ra "Mời!"
Bên trong phủ ngược lại không âm trầm như ngoài phố nhưng như cũ vẫn không có bóng người.
Thập Ngũ dẫn Cố Thành Ân và Cố Lâm Thanh vào sâu trong phủ. Bọn họ đi qua hành làng gấp khúc, Cố Thành Ân tinh mắt thấy cây cối trong hoa viên so với bên ngoài xanh tươi hơn rất nhiều. Bây giờ tiết trời đã cuối thu nhưng cây cỏ cứ như xuân về.
Cố Thành Ân lấy làm lạ nhưng cũng không hỏi nhiều.
Thập Ngũ dẫn hai người đi một hồi cua cua quẹo quẹo, đoạn đường này thỉnh thoảng còn nhìn thấy hai ba người ăn mặc kín mít y như Thập Ngũ, đoán chừng sau tấm áo choàng cũng không dễ nhìn gì cho cam.
Bọn họ dừng lại bên hồ thủy tạ, trong lương đình che màn lụa mơ hồ nhìn thấy đã có người đợi sẵn. Thập Ngũ không đi theo bọn họ nữa, gã đứng ở khúc cầu gỗ vào lương đình ra dấu tay mời.
Lúc này màn che trong lương đình đột nhiên bị vén lên, tiếng đó nghe thấy giọng nói nữ tử nhẹ nhàng truyền ra "Hai vị tiên tôn đã đến rồi đó ư? Mời vào."
Cố Thành Ân nhìn Cố Lâm Thanh một cái rồi đi vào lương đình.
Trong lương đình, Vũ An Lạc mặc một bộ sa y màu tím trang điểm tinh xảo đang nửa nằm nửa ngồi dựa lên lan can. Nàng ta thấy hai người tiến vào đình liền ngồi thẳng dậy.
Cố Thành Ân lặng lẽ quan sát nàng ta một chút "An Lạc cô nương, nghe danh đã lâu."
Vũ An Lạc che miệng cười, nàng ta đứng dậy, một bộ dạng kiều mị thước tha đi đến bên bàn đá trong đình "Được tiên tôn biết đến là vinh hạnh của An Lạc."
Nói đoạn nàng ta quay qua hai thị nữ trong đình phân phó "Mang trà và điểm tâm cho hai vị tiên tôn."
Cố Thành Ân nhìn qua hai thị nữ liền giật mình.
Hai thị nữ bộ dạng rất xinh xắn, chỉ là đôi mắt vô thần, cử chỉ cũng cứng nhắc, dùng khuôn mặt được trang điểm tinh xảo cũng không che được tử khí trên mình. Bọn họ đều không phải người.
Không đúng, An Lạc phủ ngoài trừ Vũ An Lạc ra đều không phải người.
Hai thị nữ rót trà cho Cố Thành Ân và Cố Lâm Thanh, hai người nhìn nhau một cái, không ai dám uống ly trà này.
Vũ An Lạc che miệng cười "Hai vị cảnh giác thế? An Lạc cũng không có gan hãm hại hai vị ngay tại phủ của mình."
Cố Thành Ân không nói nhảm với nàng ta, trực tiếp vào vấn đề "Tố Liên và cô nương có quan hệ gì?"
Vũ An Lạc vờ vịt khiển trách "Ôi, vừa mới tới nơi đã bắt đầu tra hỏi ngay!"
Tuy nói là vậy như nàng ta cũng phối hợp trả lời "Tố Liên là đồ đệ của An Lạc."
Nhắc đến chuyện này Vũ An Lạc lại giận "Mấy năm trước nó vì tên nhóc họ Phong kia mà đoạn tuyệt quan hệ với ta! Không chỉ vậy! Nó chạy còn mang cả bảo bối Chiêu Hồn phiến của ta chạy trốn!"
Cố Lâm Thanh hỏi "Ta nhớ trước kia ngươi không ở Phù Vấn thành."
"Đúng nha! Nhưng ta là tán tu, đâu có môn phái giữ chân, tùy tiện kiếm một chỗ cắm cọc là được!"
Vũ An Lạc chậc lưỡi "Vốn ta không cam tâm đồ đệ bảo bối của ta bị con heo họ Phong kia nhổ mất mới theo Tiểu Liên Liên lại đây, ai biết Phù Vấn thành địa thế lại có lợi cho việc tu hành của ta như vậy?! Ta liền mua một phủ đệ ở thôi, dù sao giá thành cũng rất rẻ!"
Cố Thành Ân nghe nàng ta một hồi gọi Tố Liên và Phong nhị gia bộ dạng còn lớn hơn nàng ta rất nhiều là nhóc con không khỏi cảm thấy buồn cười.
Lời của Vũ An Lạc cũng không biết bao nhiêu phần thật bao nhiêu phần giả.
Cố Thành Ân hỏi "Cô nương có biết nữ nhi của Tố Liên từng mắc bệnh nặng không?"
Vũ An Lạc cười "Phong Nhu Sương nào chỉ mắc bệnh nặng? Không phải con bé còn phải nhờ tới Hồi Sinh trận mới sống lại đấy sao?"
Cố Thành Ân nhướng mày "Cô biết?"
"Không chỉ biết, hôm đó nghe Thập Ngũ báo lại ta còn đến xem." Vũ An Lạc cau mày liễu "Tiểu Liên Liên còn dùng Chiêu Hồn phiến của ta bày trận!"
"Cô nương có thể nói cho ta biết trận pháp khi ấy được khởi động như thế nào không?"
Vũ An Lạc nhìn Cố Thành Ân một cái, không biết suy nghĩ cái gì mà cười "Tám loại tà vật, Chiêu Hồn phiến, Thiết Huyết Kiếm, đá Thiên Ma, ba ngọn Ác Hồn đăng mỗi ngọn gồm bốn mươi chín ác linh, một nhánh Cửu Âm hoả, một ác quỷ trăm tuổi đã được luyện hoá."
Cố Thành Ân và Cố Lâm Thanh rơi vào trầm mặc.
Thiết Huyết kiếm và đá Thiên Ma... hai thứ này không phải ở Huyền Nguyệt thành chỗ Ma Quân sao? Vì sao lại xuất hiện ở đây?
Vũ An Lạc cười nói "Ta biết hai vị tiên tôn nghĩ cái gì, ta cũng lấy làm lạ vì sao Tiểu Liên Liên lại quen biết với Huyền Nguyệt Thành."
Cố Thành Ân thở dài, sao chuyện này càng ngày càng rắc rối hơn rồi?!
Cố Lâm Thanh đột nhiên bắt được điểm đáng ngờ "Ngươi nhiều năm nay luôn nhìn một nhà Tố Liên, chuyện Tố Liên gặp nạn ngươi không biết gì sao?"
Vũ An Lạc nhúng vai "Ta cũng không thể thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm Tiểu Liên Liên mà?!"
Cố Thành Ân cau mày "Sao đó vì sao cô không đoạt lại Chiêu Hồn phiến?"
Sau khi trận thành Tố Liên ắt cũng tiêu hao sức lực, việc lấy lại một lá cờ không phải rất dễ dàng sao?
Vũ An Lạc im lặng không nói gì.
"An Lạc cô nương, mong cô phối hợp."
Vũ An Lạc cười "Ta luôn phối hợp mà, ta đâu có câu nào nói dối đâu?!"
Nàng ta không nói dối, nàng ta chỉ không nói đầy đủ thôi!
Cố Thành Ân đột nhiên nhớ đến Vũ An Lạc nhờ y lấy lại Chiêu Hồn phiến, đột nhiên suy nghĩ đến một khả năng. Có lẽ Vũ An Lạc đã sớm biết Chiêu Hồn phiến không còn ở trong tay Tố Liên đi?!
"Chiêu Hồn phiến đang ở đâu?"
Vũ An Lạc chớp mắt cười "Ta không biết, có lẽ ở chỗ Tố Liên đi? Vậy nên ta mới nhờ tiên tôn giúp ta vật về chủ củ đấy."
Cố Thành Ân cười nhạt "Chứ không phải đang ở trong tay Ma Quân hả?"
Vũ An Lạc im lặng.
Nàng ta bật cười nháy mắt một cái "Tiểu tiên tôn thật thông minh nha, vừa thông minh vừa tốt tính, đâu giống với lời đồn đại bên ngoài đâu."
Cố Thành Ân nhàn nhạt nói "Phiền An Lạc cô nương đem tất cả mọi chuyện cô biết nói cho ta, nếu không ta cũng không dám chắc ta và lời đồn có giống hay không đâu. Cô nương yên tâm, ta trước giờ đều không nói lí lẽ không cần nói ta thân là người tu đạo lại làm như thế."
Vũ An Lạc phì cười, nàng ta chống một tay lên má chậc lưỡi nói "Trăm nghe không bằng mắt thấy mà."
"Quả thật An Lạc có biết một chút chuyện nhưng đổi lại tiên tôn giúp ta mang Chiêu Hồn phiến về nhé? Trước kia Chiêu Hồn phiến mãi ở chỗ Tiểu Liên Liên ta không lấy về là giữa chúng ta có một chút chuyện, hiện tại nó đã mất, cũng đã dùng Chiêu Hồn phiến rồi nên vật phải về chủ cũ thôi."
Vũ An Lạc kiềm không được phàn nàn "Tên Trần Ngạo Lang kia mạnh lắm, ta không đánh lại hắn nên bị cướp đồ cũng chẳng dám lên tiếng. Ngược lại tiên tôn tu vi cao như vậy, giúp An Lạc một lần đi nha?"
Cố Thành Ân cảm thấy hơi phiền phức, xoay qua xoay lại chuyện này dính đến Ma Quân Trần Ngạo Lang rồi. Tên Ma Quân tu vi so với hàng nguyên bản chính là bất phân thắng bại, đổi lại là y... không biết có bị đánh chết không nữa.
Y quay sang nhìn Cố Lâm Thanh hỏi ý kiến.
Cố Lâm Thanh suy nghĩ một lát rồi gật đầu "Bọn ta sẽ cố hết sức."
Vũ An Lạc cười "Vậy An Lạc đa tạ hai vị tiên tôn trước!"