Sư Tôn Người Ổn Chứ?

Chương 23: 23: Chuyện Xưa




Bình Tứ lấy đồ chặn lại cửa động tránh gió thổi vào, gã ngồi xổm xuống đất nghịch Dạ Minh Châu của Cố Thành Ân ném cho gã nhàm chán hỏi "Hay ta kể cho các ngươi vài câu chuyện tiêu khiển nhé? Bão cát bên ngoài nhắm chừng sẽ khá lâu đấy!"

Hang động này là do Tạ Tước và Cố Thành Ân theo lời Bình Tứ đánh dấu lại phòng trường hợp gặp bão cát thì chạy về trốn. Hai người bọn họ nhìn trời quang mây tạnh tuy không nghĩ đến bản thân xui xẻo như vậy gặp bão cát ở Đại Mạc vào mùa đông nhưng vẫn phòng ngừa vạn nhất. Ai ngờ bọn họ quả thật xui xẻo! Chưa đi được bao xa đã vội chạy về núp!

Lúc ấy Bình Tứ còn cười nhạo hai người bọn họ "chưa trãi sư đời" khoát lát bản thân là kẻ sành sỏi đến khi Tạ Tước động thủ muốn bịt mồn gã lại mới yên chuyện.

Cố Thành Ân cũng tò mò việc Bình Tứ tự nhận gã là đỉnh cấp thuyết thư sinh lắm, đúng lúc này chán thật y bèn hỏi "Ngươi biết những chuyện gì? Kể nghe xem?"

Bình Tứ thấy y cuối cùng cũng phản ứng, hớn hở hỏi "Ngươi muốn nghe chuyện gì? Nữ nhi tình trường, những chiến sư trong mấy trăm năm Đại Mạc hay vận mệnh vương triều Phủ Dung?"

"?"

"Ngươi muốn kể cái gì cũng được."

Cố Thành Ân không ngờ đến con hàng này biết nhiều chuyện như vậy, trong ấn tượng y gã chỉ là kẻ tham tiền mê quyền, sau khi gặp lại thêm cái tính mồm mép leo lẻo.

Bình Tứ hắng giọng "Ngươi có biết đôi thê thê nổi tiếng nhất tu chân giới không?"

Cố Thành Ân mờ mịt nhìn gã.

Tạ Tước hiếm khi mới nhìn đến hai người nói "Nam Cung Nghịch Lan và Lương Mộng Y của Bạch Hạc Thiên Tông."

Cố Thành Ân sững sờ, thảo nào y nghe thấy quen tai thì ra là hai vị sư thúc của y.

"Nếu ngươi muốn kể chuyện tình kinh thiên động địa của hai người bọn họ thì thôi đi."

Trên dưới Thiên Tông ai mà không biết chuyện năm đó của hai vị này chứ?!

Bình Tứ nhướng mày "Ta không nói họ, điều ta muốn nói là về vị nghĩa tử của họ kìa!"

Gã nói tiếp "Gần trăm năm trước, đôi thê thê bọn họ từng nhận nuôi một đứa trẻ, đứa trẻ đó chính là đại sư huynh của Thiên Tông đời thứ năm đó! Nhưng mà bây giờ thì không phải rồi, Tông chủ Thiên Tông hiện tại đã trục xuất hắn ra khỏi tông môn rồi!"

Cố Thành Ân nhíu mày, Tông chủ Thiên Tông tại chức... vậy không phải chính là y sao? Nếu vậy đứa trẻ được nhận nuôi kia là Trạch Vân sư huynh?

Tạ Tước nghe đến đây thì hơi cau mày, vốn hắn đang ngồi ở phía cửa động thì đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Cố Thành Ân nghe gã kể chuyện.

Hai người đều không khỏi có cùng một suy nghĩ, rốt cuộc Trạch Vân kia là người thế nào?

Bình Tứ chậm rãi nói "Tu chân giới từng có một thời tâng bốc đại sư huynh Thiên Tông, nói hắn cái gì mà thiên tư trách tuyệt, kiếm cốt nghìn năm khó gặp. Có người còn bảo người nọ là con tư sinh của Minh Quang tiên tôn kia kìa!"

"Nhưng có phải đâu, ai không biết chứ ta biết rõ Minh Quang tiên tôn tuy có nhiều nữ nhân bên cạnh nhưng không có con nhé!" Bình Tứ lấy làm tự hào "Lão sư phụ ta nói đấy, cho đến khi phi thăng Minh Quang tiên tôn cũng không có con nối dõi."

"Quay lại chủ đề chính nào! Đại sư huynh Thiên Tông kia lại có một sư đệ, chính là Tông chủ tại chức. Nghe đồn hai huynh đệ bọn họ thân thiết lắm, sư huynh thì ôn nhu chiều chuộng, sư đệ thì ngoan ngoãn hiểu chuyện. Lúc bấy giờ hai sư huynh đệ bọn chính là phu quân trong mộng của nữ tu trong tu chân giới!"

"Aiz, đáng tiếc!" Bình Tứ thở dài "Năm đó Ma Quân mở ra cuộc chinh phạt mới, gã là muốn mở ra kiếp nạn để tích tụ oán niệm trong nhân giới đấy! Tiên tu biết tin liền liên hợp chống lại ma tu. Vân Hải tiên tôn của Thiên Tông đi đầu trong cuộc phản chinh phạt, cuối cùng chính ngài đã dùng sinh mệnh ngăn lại tai kiếp Ma Quân muốn mang đến."



"Vân Hải tiên tôn thân hồn đã rách nát cầm cự không được bao lâu. Đại sư huynh và sư đệ của mình lúc đấy mới xuống núi tìm Dưỡng Hồn Đăng cứu sư tôn. Năm đó, hai người bọn họ đã theo tin tức tìm đến Đại Mạc."

Bình Tứ nhìn thấy Cố Thành Ân cau mày thì hỏi "Cố huynh đài làm sao đấy?"

Y cười nhạt sợ gã nhìn ra cái gì "Chuyện này ta có nghe qua một chút rồi, không phải nói hai vị sư huynh sư đệ kia không hợp nhau sao? Theo lời ngươi nói thì không đúng lắm."

Tạ Tước quay đầu nhìn Cố Thành Ân, đây vốn dĩ là chuyện xưa của y mà, chính y còn không biết thật giả sao?

Bình Tứ cười nói "Ta vẫn chưa kể đến trọng điểm đâu, thứ ta muốn kể cho hai người nghe chính là hai sư huynh đệ bọn họ ở Đại Mạc mở ra "vực luyện ngục"."

""Vực luyện ngục" mở ra lần gần nhất chính là ở Thanh Vân đại hội Minh Quang tiên tôn dùng Thiết Huyết Kiếm chém ra khe hở. Lần đó không biết hai người bọn họ xui xẻo kiểu gì có thể mở ra bí cảnh trâu bò cỡ đó."

"Vực luyện ngục" là một bí cảnh, nó được tạo ra bởi oán niệm trời đất trong thời kì Thiên Ma loạn chiến, nó không cố định ở một nơi cũng không cố định thời gian mở ra. Trong bí cảnh không có cái gì cả chỉ có những biện pháp giày vò người ác liệt nhất. Hầu như chẳng có mấy kẻ có thể toàn mạng trở ra khỏi vực luyện ngục, song nếu có ắt sẽ trở thành cường giả.

Năm đó Minh Quang tiên tôn kẹt trong vực luyện ngục năm năm, sau khi trở ra tu vi đã tiến thăng lên hai cảnh giới.

"Năm đó hai vị sư huynh đệ bọn họ cũng thoát thân từ vực luyện ngục, chỉ là cả hai đều thoi thóp được người khác khiêng về." Bình Tứ nói "Hai người bọn họ bò ra từ vực luyện ngục đã trở thành câu chuyện lưu truyền trong Đại Mạc suốt mấy năm trời."

Bình Tứ hàm hồ nói "Năm đó vừa vặn ta cũng ở Tam Thủy thành, toà thành mở ra vực luyện ngục."

Cố Thành Ân đột nhiên cảnh giác "Ngươi... Tận mắt nhìn thấy hai sư huynh đệ bọn họ rồi?"

Bình Tứ cười ha hả "Không đâu, lúc đó ta lén lút trở về sao dám đi vây xem hai người bọn họ chứ!"

Cố Thành Ân thở phào.

Tạ Tước rơi vào trầm tư, theo như lời kể của Bình Tứ đoạn thời gian đó Cố Thành Ân vẫn chưa đổi tính. Sau khi từ vực luyện ngục trở về y bị thương nặng được người khác nâng về Thiên Tông. Lúc y tỉnh lại thì Vân Hải tiên tôn đã quy tiên, y tấn chức Tông chủ đời thứ năm Thiên Tông, tính tình cũng thay đổi.

Vậy năm đó Trạch Vân sau khi rời khỏi vực luyện ngục đã đi đâu?

Tạ Tước hỏi "Năm đó không tìm được Dưỡng Hồn Đăng sao?"

Tuy khi hắn nói đều nhìn Bình Tứ nhưng Cố Thành Ân biết hắn đang hỏi y. Hắn hẳn đã nhận ra hai sư huynh đệ kia là ai.

Bình Tứ quâng bơ trả lời "Ta không biết."

Cố Thành Ân cũng không biết.

Y không phải nguyên chủ, y không nhớ năm đó có lấy được Dưỡng Hồn Đăng không nữa. Có lẽ là không, bởi vì Vân Hải tiên tôn đã quy tiên đấy thôi.

Tạ Tước lờ mờ hiểu ra vì sao Cố Lâm Thanh và Lâm Dương không muốn y đến Đại Mạc. Y cũng biết được vì sao Trạch Vân từng là sư thúc của hắn nhưng kiếp trước chẳng ai nhắc đến.

Bình Tứ nhìn cả hai đều rơi vào trầm tư thì hơi nhướng mày, nhưng gã đã nhanh chóng hồi phục dáng vẻ bình thường "Còn muốn nghe nữa không? Đã nhắc đến Tam Thủy thành thì chúng ta kể tiếp chuyện vì sao Tam Thủy lại được đổi tên thành Tương Bình đi!"

Bình Tứ thấy hai người đều không chú tâm liền lẩm bẩm một mình "Vốn dĩ Tương Bình thành có tên là Tam Thủy, bốn mươi năm trước Vương tiểu thư cháu gái thành chủ có yêu thích một nam nhân. Trong tên nam nhân có một chữ Bình, đáng tiếc người nam nhân đã chết trận trong cuộc chinh phạt của Ma Quân. Vương tiểu thư ấy vậy mà vẫn còn nhớ nhung nam nhân ấy..."

Bình Tứ nhìn về phía vách động đối diện như nhìn về quá khứ xa xăm "Vương tiểu thư kết âm hôn cùng nam nhân ấy, khi nàng lên làm thành chủ đổi tên Tam Thủy thành Tương Bình."



.

Trận bão cát kéo dài suốt hai ngày mới kết thúc, đến rạng sáng ngày thứ ba Cố Thành Ân, Tạ Tước và Bình Tứ mới chui ra khỏi hang động tiếp tục cuộc hành trình chạy trốn của mình.

"Chúng ta cứ lang thang bên ngoài cũng không phải cách, tìm một toà thành nào đó ở lại thôi."

Bình Tứ nói "Tuy 27 toà thành ở Đại Mạc gọi chung là Liêu Quốc nhưng cũng chẳng phải một quốc gia thực thụ đâu. Ở Đại Mạc, các vị thành chủ rất ghét người của thành khác nhúng tay vào chuyện của mình."

"Phí Duyệt thành lúc này hẳn đã đem chân dung các người đi rêu rao khắp nơi tìm người, trốn vào toà thành nào đó trước đã."

Cố Thành Ân ban đầu còn không hiểu chỉ là cướp rể, dù sao cũng chỉ làm làm mất mặt Nhậm Thư Thư và Nhậm lão thành chủ trước mặt quan khách thôi cũng không đến nỗi phải phái người đi ra ngoài thành bắt bọn họ. Sau y nghe Bình Tứ nói mới biết hôm đó vì để tạo hỗn loạn dễ trốn chạy gã đã nhân lúc Tạ Tước tới đại đường mà đốt luôn một dãy phòng ốc của phủ thành chủ.

Tuy Bình Tứ mạnh mồn bảo vì bọn họ lắm nhưng y vẫn nghi ngờ con hàng này cố ý trả thù nhà họ Nhậm.

Dù sao chuyện cũng đã thành, vốn là gã gây án cuối cùng trên bảng thông cáo chỉ có chân dung y với Tạ Tước.

Bình Tứ đối với chuyện này chỉ cười hề hề chuyển qua đề tài khác.

Cố Thành Ân hỏi "Gần đây nhất là toà thành nào?"

"Phí Duyệt thông với ba toà thành, Phía Bắc là hoang thành, phía Tây là Tương Bình, phía Tây Nam là La Mạn. Gần nhất chính là Tương Bình, xa nhất là hoang thành... các ngươi muốn đi hoang thành thì có thể trở về Phủ Dung luôn được rồi."

Hoang thành là toà thành hoang phế gần với lãnh thổ Phủ Dung quốc nhất.

Cố Thành Ân nghi ngờ Cố Lâm Thanh đi qua hoang thành đến Liêu Quốc. Hoang thành chỉ giáp Phí Duyệt và Tương Bình thành, nếu hắn đến Phí Duyệt thế nào cũng nhận ra mặt y trên "bảng vàng".

Bình Tứ bổ sung "La Mạn thành tương đối an toàn nhưng kiểm tra rất nghiêm ngặt, hai người không có giấy thông hành không vào được đâu."

Tạ Tước hỏi "Tương Bình thì sao? Ngươi quen thuộc nơi đó không?"

Bình Tứ hơi cứng nhắc nói "Quen thuộc thì có... ta từng sống mấy năm ở Tương Bình thành. Nơi đó cũng là lựa chọn tốt, mấy mươi năm nay Tương Bình và Phí Duyệt không hợp nhau, chắc Nhậm lão thành chủ không đến nổi khua chiên giống trống đến Tương Bình đòi người đâu."

Cố Thành Ân lấy làm lạ nhìn gã "Sao ngươi có vẻ không tình nguyện đến Tương Bình thành thế?"

Y đột nhiên nhớ lại hôm qua Bình Tứ từng kể vì sao Tam Thủy thành lại đổi tên thành Tương Bình "Không lẽ nam nhân tên có chữ Bình kia là ngươi?"

Bình Tứ trợn tròn mắt "Đừng có bậy bạ, người kia chết rồi! Ta còn sống nhăn răng thế mà ngươi trù ẻo ta!"

Tạ Tước lặng lẽ liếc nhìn gã.

Kiếp trước hắn đã thấy Bình Tứ đối với Vương Hoài Âm thành chủ thành Tương Bình không bình thường rồi. Nhưng hắn cũng không quan tâm lắm, ai rảnh rỗi lại đi thăm dò chuyện đời tư của thuộc hạ mình?!

"Vậy đi thành Tương Bình thôi." Cố Thành Ân cười.

Bình Tứ lẩm bẩm "Ta phản bác được sao? Đi! Đi! Ta dẫn đường."