So hơn mười chiêu trên đài Tạ Tước đã bị kiếm khí của Thất Phàn đánh bay suýt nữa rơi đài, hắn phun ra một búng máu, tay siết chặt kiếm đứng dậy. Trong lúc lơ đãng quét mắt về khán đài hắn nhìn thấy bạch y tiên nhân ngồi ở góc khuất nhìn hắn.
Cố Thành Ân vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Tạ Tước, khẽ cau mày "Không đánh mà nhìn cái gì chứ?!"
Tạ Tước thế nhưng thông qua khẩu hình biết được y đang nói cái gì, ngay lập tức siết chặt kiếm đón đòn tấn công từ Thất Lan. Kiếm khí càng quét khiến kinh mạch của hắn vừa tốt lên liền đau đớn, đôi mắt hắn đỏ bừng, tay cầm kiếm không lúc lơi lỏng.
Tu vi của Tạ Tước quá thấp, một thân công phu kiếp trước triển ra cũng không có uy lực mạnh mẽ chỉ miễn cưỡng đón được vài chiêu của Trúc cơ hậu kì. Mà ma công dạo gần đây hắn tu luyện thì không thể để lộ ra ngoài.
Thất Phàn nhìn Tạ Tước dần rơi vào thế hạ phong, trong lòng hân hoan thầm nhủ bản thân thắng chắc ra tay càng thêm tàn nhẫn, mỗi chiêu đều nhằm vào điểm yếu của đối phương mà đánh đến.
Đạo sĩ Thiết Lang Quan trên đài quan sát nhận ra khác thường nhỏ giọng hỏi người kế bên "Này... có phải tu vi chênh lệch quá mức không?"
Trưởng lão môn phái nọ cười xòa "Đều dựa vào thăm rút được sắp xếp tỷ thí thôi, có lẽ do kinh nghiệm thực chiến của hai người bọn họ chênh lệch quá mức!"
Đạo sĩ Thiết Lang Quan bán tín bán nghi lại bị trưởng lão nọ dăm ba câu lừa gạt qua chuyện khác.
Tạ Tước từ lúc lên đài vẫn luôn giữ thế thủ còn đối phương tấn công liên tục, tuy rơi vào thế hạ phong nhưng hắn vẫn luôn chực chờ cơ hội đối phương sơ hở để tấn công.
Thất Phàn bị hắn thành công đâm một kiếm thì cười lạnh "Ngươi không phải đối thủ của ta, giãy dụa cái gì? Mau chịu thua đi!"
Tạ Tước mím môi, vẫn không bị lung lay, nghiêm túc đấu.
Cố Thành Ân lại thêm một chút hảo cảm với Tạ Tước, người này tuy vây hãm trong khốn cảnh nhưng không từ bỏ, là một mầm non tốt! Tiếc là tư chất quá kém!
Y nghĩ lại, Tạ Tước chỉ là tu tiên đạo kém thôi chứ tu ma đạo như cá gặp nước liền lặng lẽ thu hồi câu bình phẩm trên.
Tạ Tước đối chiêu với Thất Phàn cuối cùng cũng tìm ra điểm yếu của gã. Tạ Tước vận chuyển linh lực vào kiếm chém ra một kiếm khí ép lui Thất Phàn mà chính bản thân cũng lui vài bước, thắt lưng đụng phải dây thừng trên lan can đài tỷ võ.
Thất Phàn đỏ mắt chém đến, Tạ Tước nhanh nhẹ lật người né tránh, kiếm khí của Thất Phàn trực tiếp phá hủy một đoạn lan can bảo vệ.
Chính ngay lúc này Tạ Tước thoắt ẩn thoắt hiện phía sau Thất Phàn, kiếm trong tay nhắm ngay tim gã ta đâm đến không chút lưu tình.
Thất Phàn nhận ra nguy hiểm vội vung kiếm ngăn, hai thanh kiếm va chạm vang lên tiếng "két" đinh tai nhức óc. Tạ Tước không để Thất Phàn cơ hội thở dốc, hắn truyền hết linh lực một chưởng đánh vào lưỡi kiếm bức lui Thất Phàn tới biên giới đài tỷ võ.
Thất Phàn giật mình phát giác ra thì đã muộn, Tạ Tước giơ chân đá gã một phát khiến gã mất thăng bằng rơi xuống đài.
Khán đài lúc này im phăng phắc, khán giả đa số đều là đệ tử Phong Loan đỉnh đến trợ uy khẳng định chắc nịch sư huynh nhà mình sẽ thắng lúc này ngơ ngác không động đậy.
Thất Phàn ngã xuống đài cũng ngu người, trong một chốc cỗ phẫn hận như lửa nóng dâng lên, gã trừng mắt nhìn Tạ Tước trên đài với ánh mắt oán độc.
Vị trí vào bí cảnh của gã không còn rồi!
Tạ Tước thu kiếm hướng gã chào một cái rồi xoay người xuống đài. Ngay lúc hắn vừa quay lưng một đạo quang ảnh sắc lạnh loé lên, Tạ Tước chưa kịp phản ứng thì đầu óc đã quay cuồng, hắn rơi vào cái ôm ấm áp cùng bên tai văng vẳng tiếng kêu như chọc tiết heo.
Cố Thành Ân một tay ôm lấy Tạ Tước đã bị "dọa" đến ngu người, một tay cầm Mạc Quyết kiếm chĩa vào Thất Phàn nằm lăn lộn dưới chân, mặt mày lãnh đạm nói "Học tài không bằng người mà lương tâm còn đen không bằng chó, nhân sinh thất bại như vậy sao không đi chết đi?"
Hai đạo sĩ Thiết Lang Quan và Trưởng lão trên đài quan sát lúc này vội đi xuống, trên trán túa mồ hôi.
Sao vị đại gia hỏa này lại đến đây rồi?!
Tạ Tước lúc này mới phản ứng được khi nảy hắn bị Thất Lan tập kích. Hắn ngẩng đầu nhìn dung mạo tự thiên tiên của Cố Thành Ân ngay trước mắt lại nhìn cánh tay đặt ở eo hắn vẻ mặt phức tạp.
Sư tôn của hắn...
Cố Thành Ân thu lại Mạc Quyết kiếm cũng buông Tạ Tước ra "Ổn chứ?"
Ngón tay Tạ Tước chà sát thầm lưu luyến độ ấm ban nảy nghe y hỏi cũng chỉ ngơ ngác nhìn y.
Cố Thành Ân tức đến mặt lạnh băng, giơ chân đá Thất Phàn một cái "Doạ đến đồ đệ bản tôn ngu luôn rồi!"
Tạ Tước "..."
Lâm Dương vừa đến "???"
Tạ Tước ho khan một cái lấy lại hình tượng "Sư tôn, ta không sao."
Cố Thành Ân nhìn vết máu dính nhiễm lên vải trắng ở tay áo phá lệ bắt mắt, ghét bỏ nói "Yếu như vậy."
Tạ Tước "..."
Tạ Tước nhìn máu của mình nhiễm bẩn bạch y, bất giác cảm thấy rất hài lòng.
Cố Thành Ân càng nhìn Thất Phàn càng thấy đáng ghét, đá gã một cái muốn gãy xương chân mới bảo "A Dương ở lại xử lý chuyện này, Tạ Tước theo ta."
Lâm Dương nói lại tất cả chuyện hắn vừa hỏi được với đạo sĩ Thiết Lang Quan còn không quên biểu thị "Tông chủ nhà ta rất không hài lòng, phiền các vị cho Thiên Tông một cái công đạo".
Vốn dĩ Thiết Lang Quan quan hệ rất tốt với Thiên Tông huống hồ chuyện này còn vi phạm quy tắc thi đấu, ngay lập tức cho người thông báo với phía trên điều tra.
Các tông môn tỷ võ kết thúc cũng là lúc chuyện Phong Loan đỉnh làm truyền ra, Thất Phàn và một số đệ tử khác gian lận bị loại khỏi bảng, các trưởng lão che dấu chuyện này bị đám đại lão trách mắng một phen tước đi quyền giám sát võ đài.
Phong Loan đỉnh đắc tội ai không đắc tội lại cứ nhất quyết động đến "chó điên tu chân giới" Cố Thành Ân, y là Tông chủ một trong ba môn phái đứng đầu tu chân, không cho y cái công đạo khiến y hài lòng e rằng đại hội Thanh Vân không thể diễn ra thuận lợi được.
"Chó điên tu chân giới" lúc này đang nghiêm mặt ngồi một bên, đối diện là Phương Ứng Trường đằng đằng sát khí, bên phải là Diệp Yên Linh đang bôi dược cho Tạ Tước.
Cố Thành Ân có cảm giác trốn học chơi net bị ba mẹ bắt được, y đan tay vào nhau cúi thấp đầu nhưng chợt nhớ đồ đệ mình còn ở đây liền ho khan một tiếng nói "Sư huynh..."
Phương Ứng Trường không để y nói hết đã đập chén trà xuống bàn, mạnh đến nỗi cái bàn rung rinh "Cố Thành Ân! Ngươi một ngày không gây chuyện không chịu được phải không?"
Cố Thành Ân liếc qua Tạ Tước, ngồi thẳng lưng tạo vẻ uy nghiêm của sư trưởng "Huynh mắng ta cái gì? Rõ ràng Phong cái gì đó đỉnh bắt nạt Thiên Tông ta, huynh không đi lấy lại công đạo cho người trong nhà ở đây chỉ trích ta?!"
Phương Ứng Trường tức đến nổi phổi "Lấy lại công đạo? Ngươi vừa ra tay đã chém đứt kinh mạch của người ta, đạp gãy mấy cái xương của người ta, ta đi lấy lại công đạo, lấy luôn mạng gã à?!"
Cố Thành Ân chột dạ ho khan "Khụ, quen tay."
"Ngươi có biết bên ngoài đang mắng ầm lên ngươi là kẻ tàn bạo, máu lạnh không có tính người không?!"
Cố Thành Ân thản nhiên hỏi "Nhanh như vậy đã có biệt danh mới? Không gọi ta là cái gì "Chó điên tu chân giới" nữa à?"
Phương Ứng Trường nghẹn một hơi trong lòng ngực liếc nhìn Tạ Tước đã được băng bó xong ra lệnh đuổi người "Cút ra ngoài đi, từ khi vào Thiên Tông được việc thì ít gây hoạ thì nhiều."
Tạ Tước cúi đầu nhỏ giọng vâng một tiếng, bàn tay siết chặt gấu áo.
"Này, này, huynh phát hoả với đồ đệ ta làm gì?" Cố Thành Ân không vui nói.
Nói đoạn y gọi Tạ Tước lại ném cho hắn một lọ thuốc "Có chuyện gì tìm sư huynh của ngươi." Rồi đuổi người.
Phương Ứng Trường đợi Tạ Tước đi rồi lấy làm lạ hỏi "Sao vậy? Không phải nhìn thấy mặt nó là ghét nữa rồi hả? Nay còn lấy lại công đạo rồi bảo Yên Linh trị thương cho nó?"
"Ngày xưa ngươi đánh Tạ Tước muốn mất mạng có bao giờ đến Mộc Quan Đường xin thuốc đâu?!"
Cố Thành Ân trầm mặt "Ta... trước kia ghét Tạ Tước lắm hả?"
Ghét đến mức chèn ép đủ thứ luôn?
Phương Ứng Trường cười lạnh "Không ghét lắm, từ khi nhặt nó về ném bơ vơ ở Mạch Phong không thèm dạy dỗ nhưng nếu không tiến bộ sẽ đánh sẽ mắng. Ừ còn có, đem tẩy tủy đan cho nó uống rồi lại ném xuống Thoái Linh trì, cuối cùng thấy không chút hiệu quả liền vứt chuyện ra sau đầu chạy đi bế quan khiến nó suýt nữa cống chết. Còn có..."
Cố Thành Ân một mặt chết lặng.
Hàng nguyên bản rốt cuộc là ghét Tạ Tước cỡ nào chớ?!
Diệp Yên Linh cũng lên tiếng "Nhiều khi ta thấy sư huynh rất để ý Tạ Tước nhưng đôi khi sư huynh lại rất căm ghét nó. Ta cũng không hiểu rốt cuộc huynh đối với nó là kiểu gì nữa."
Phương Ứng Trường cười lạnh "Này gọi là yêu càng sâu hận càng đậm?"
Cố Thành Ân cứ cảm thấy quái quái "Ý gì đây?"
Phương Ứng Trường đột nhiên im lặng, lát sau hắn thở dài "Thôi đi quên cũng tốt."
Cố Thành Ân "???"
Phương Ứng Trường không tính giải đáp thắc mắc của y, buông ra câu đừng gây chuyện nữa rồi đi mất.
"Yên Linh, chuyện yêu hận gì đó Phương Ứng Trường nói là sao?"
Diệp Yên Linh lắc đầu "Ta không biết."
Diệp Yên Linh từ khi vào Thiên Tông vẫn là đệ tử nội môn, sau đó được chọn làm đệ tử thân truyền kế vị trưởng lão cũng luôn ở trong Mộc Quan Đường nghiên cứu linh thảo, có rất nhiều chuyện của đệ tử thân truyền cùng thời nàng không biết.
Không chỉ riêng Diệp Yên Linh mà đa số những trưởng lão tại vị khác có một số chuyện đều rất hồ đồ.
Cố Thành Ân nhíu mày, yêu hận tình thù gì đây?
Chẳng lẽ thật ra hàng nguyên bản thích Tạ Tước???
Chính là cái dạng thích mang đến nguy cơ cho cúc hoa của Tạ Tước ấy?
OMG gu thật nặng nha....
Không đúng! Lúc nhặt được Tạ Tước chỉ là một đứa bé hàng nguyên bản nổi lên tà tâm thế quái nào? Nếu hàng nguyên bản là cái dạng này Lâm Dương đại đồ đệ của y càng không phải có nguy cơ hơn sao?
Cố Thành Ân bổ não quá nhiều lắc lắc cái đầu nhỏ, suy nghĩ quá nhiều òy!
.
Tỷ võ ngày hôm sau Lâm Dương đánh ba trận thắng hai xếp hạng thứ hai trong bảng tu sĩ kim đan kỳ của đại hội Thanh Vân, Tạ Tước đánh hai trận thắng một xếp thứ bốn mươi tư bảng trúc cơ.
Chiều tà ngày thứ hai tỷ võ đã xong xuôi, bảng xếp hạng đã tổng kết và treo lên Thiên điện.
Trong ánh chiều màu vỏ quýt phía Tây bỗng nhiên nổi lên gió lớn, cơ hồ có thể nhìn thấy từng đường vân lôi nhấp nháy giữa mây đen cuồn cuộn che kín trời. Cách xa như vậy nhưng tất cả đều có thể cảm nhận rõ ràng uy áp Hoá thần cảnh tản ra từng đợt đến từ phía Tây cùng áp lực của thiên lôi.
"Hướng đó... là Sâm Lâm! Bí cảnh Sâm Lâm muốn mở ra rồi!"
Bí cảnh Sâm Lâm mở ra so với dự tính của bọn họ còn sớm hơn rất nhiều.
Lăng gia chủ nhìn về phương xa thở ra một hơi "May mắn tông môn tỷ võ đã kết thúc, chúng ta mau dẫn các đệ tử đứng đầu tiến về Sâm Lâm đi thôi."
Những đệ tử được chọn tham gia bí cảnh đi cùng trưởng lão môn phái mình đến khu rừng phía Tây vùng Di Linh trong tức khắc. Đến nơi trời đã tối đen nhưng mây mù và vân lôi vẫn chưa chịu tản đi, cổng vào Sâm Lâm cũng chưa mở ra.
Mọi người ở bên ngoài rìa rừng chờ đợi một đêm đến khi phía Đông chân trời nổi lên vài vệt sáng thiên lôi mới ầm ầm đánh xuống, mây đen tản đi để lộ cổng vào bí cảnh Sâm Lâm.
Bạch Hạc Thiên Tông có hết thảy ba mươi tám đệ tử than gia bí cảnh, trong đó có Lâm Dương và Tạ Tước. Cố Thành Ân và Diệp Yên Linh đưa đám đệ tử đến bí cảnh, còn Phương Ứng Trường phụ trách ở lại quản lý đám nhóc không tham gia bí cảnh.
Trước khi vào bí cảnh Cố Thành Ân đưa Lâm Dương và Tạ Tước mỗi người một con hạc giấy nhỏ chừng bằng bàn tay trẻ con. Y thổi vào hạc giấy một luồn linh lực, trong chốc lát hạc giấy trở nên sống động vỗ cánh đậu lên vai hai người.
Cố Thành Ân dặn dò "Mang theo nó bên mình, gặp nguy hiểm thì thông qua nó báo cho ta."
Bí cảnh Sâm Lâm tuy không quá nguy hiểm nhưng bên trong có vô số yêu thú ma thú, vì để đề phòng bất trắc mỗi vị trưởng lão các môn phái đều đưa một vật truyền tin cho đệ tử mình, chỉ cần thông qua nó báo nguy bọn họ lập tức xông vào bí cảnh cứu người.
Hạc giấy Thiên Tông mỗi đệ tử đều có, trước đây tham gia các bí cảnh thử luyện khác bọn họ đã từng dùng qua, ngoại trừ truyền tin nó còn có công dụng kết nối hình ảnh nhất cử nhất động của đệ tử về sư tôn mình.
Cố Thành Ân liếc qua Tạ Tước nhỏ giọng dặn dò Lâm Dương "Sư đệ ngươi còn đang bị thương... chăm sóc nó một chút."
Lâm Dương gật đầu.
Không lâu sau cổng vào bí cảnh hoàn toàn mở ra kèm theo gió cuốn bụi bay mù mịt. 500 đệ tử từ kim đan kỳ trở xuống lần lượt vào bí cảnh, người đã vào hết cổng bí cảnh cũng không đóng lại.
Bí cảnh Sâm Lâm không giống nhiều bí cảnh khác, Sâm Lâm mở cửa suốt ba ngày nhưng yêu thú ma thú bên trong cũng không thể ra được, tu sĩ quá kim đan cảnh cũng không thể vào. Ba ngày sau bí cảnh đóng lại, nếu không kịp thời ra ngoài chỉ còn cách chờ Sâm Lâm một lần nữa mở ra, có khi mười năm có khi cả mấy chục năm.
Cố Thành Ân đột nhiên cảm thấy vô cớ bất an.