Sư Tôn, Người Về Rồi

Chương 32:




Hơn nữa, Mục Thư Kỳ cũng không có xác định tình cảm thật sự mà Mộc Lăng Phong dành cho mình, thật sự là yêu? hay chỉ là chiếm hữu đơn thuần? cũng có thể chỉ là nhất thời động tâm, sau này có lẽ hắn cũng có thể động tâm với người khác.

\-Huynh...

\-Chuyện gì vậy ?

Mục Thư Kỳ là một kẻ theo chủ nghĩa hưởng thụ, hắn rất lười, điển hình là ngay cả thông minh hắn cũng lười thể hiện, chuyện tình cảm cũng vậy, hắn lười đến nỗi không chủ động, nhưng những thứ hắn quan tâm thì lại quan tâm đến muốn mạng, điển hình là hắn vì có được một đan phương mới mà nhốt mình trong phòng cả tháng trời, nghiên cứu đến nỗi biết giấy viết của đan phương xuất xứ từ đâu.

\-Huynh thích đệ.

Mộc Lăng Phong không hổ là Mộc Lăng Phong, cho dù là tỏ tình, khuân mặt hay giọng nói vẫn giống như thường ngày, đương nhiên thỉnh bỏ qua đôi tai đang đỏ ửng lên.

\-......

Mục Thư Kỳ đơ người, tuy là có biết tình cảm của Mộc Lăng Phong dành cho mình, nhưng mà được Mộc Lăng Phong chính miệng nói ra lại không giống có được không?!

Mục Thư Kỳ chớp mắt, chớp mắt, lại chớp mắt. Sau đó quay gương mặt ửng đỏ như trái cà chua đi, giọng lí nhí.

\-Ta.... cho ta chút thời gian!

Mục Thư Kỳ quay đầu sau đó bước đi như chạy trốn, mà trong đầu thì đang so sánh việc chấp nhận và không chấp nhận.

Chấp nhận thì hình như có rất nhiều lợi ích, điển hình là ăn nho không cần bóc vỏ, ăn cá không cần gỡ xương, muốn ăn cũng không cần nấu, muốn đánh kẻ xấu không cần động tay, hơn nữa có máy điều hòa miễn phí, đông ấm hạ mát,.....

Không chấp nhận.... có vẻ những thứ nêu trên sẽ không có nữa, nhưng không chấp nhận lại được tự do hơn, ăn nhiều mà không bị quản, chơi nhiều mà không bị nói.... nhưng mà.... nếu không chấp nhận..... có phải Mộc Lăng Phong, sẽ không chơi với hắn nữa không?

Mưa sẽ không có người che dù cho hắn, lạnh sẽ không có người khoác áo ấm cho hắn, bệnh sẽ không có người chăm sóc bên cạnh hắn, bị thương sẽ không có người tuy tỏ vẻ giận nhưng vẫn chữa cho hắn....

Nghĩ đến đó, bước chân của Mục Thư Kỳ dừng lại, sau đó nghĩ rồi lại nghĩ , và cuối cùng quyết định.

Đồng ý.

\( Cảm giác Mục Thư Kỳ đồng ý là do cần một người hầu thay vì một người chồng ???

Hơn nữa cảm giác thụ quá lí trí, công sợ là chỉ có thể làm thê nô\)

.......

\-Aaaaaaa..... Ngân Tôn hỗn đản! Tê Linh điện này là của ngươi, ngoài người ngươi cho phép không ai có thể ra hay vào, giờ thì hay rồi, ngươi đi tìm sư tôn có khả năng đã vẫn lạc của mình, để ta\-một công tử anh tuấn tiêu sái đẹp trai nhất Thương Nghi ở trong Tê Linh điện không có nổi một bóng ma của ngươi, ngươi không phải đã quên ta ở trong này chứ!!!!!!! Hỗn đản!!!!!!! Quay lại thả ta ra ngoài đi, bao mỹ nhân xinh đẹp của Thương Nghi còn cần ta ngắm nhìn aaaaaaaaaa!!!!!!!!!.

Nhạn Khinh Ưu khóc thét, vị Ngân Tôn vô trách nhiệm nào đó bỏ lại y ở Tê Linh điện này, người ta thì đã đi tìm sư tôn, chỉ còn mình hắn lẻ loi trơ trọi trên đại điện to lớn , cố tình sức mạnh của hắn quá yếu không thể ra khỏi nơi này, với một người thích khoe khoang mà không có đối tượng để khoe khoang như hắn, thật sự là muốn giết chết hắn mà.

\-Cách.... răng rắc răng rắc...... ầm....

Từ trên chủ tọa của Tê Linh điện lao ra một vật thể không xác định, vật thể bay ra, đâm vào kết giới, thế là kết giới Nhạn Khinh Ưu cực khổ mà không phá được lại bị vật thể đập nát.

Nhạn Khinh Ưu vội vàng vớ lấy cơ hội nghìn năm có một, tung tăng vui vẻ bay ra khỏi kết giới mới vỡ nát, mà một giây sau khi hắn ra khỏi, kết giới lập tức "ầm ầm " dựng lên, hoàn hảo như ban đầu.

Nhạn Khinh Ưu vỗ ngực vẻ mặt hoảng sợ lẫn may mắn, sau đó đi về phía vật thể không xác định, thì ra là một nam nhân.

Mặt đeo mặt nạ nên không rõ dung mạo, có điều từ thân hình rắn chắc cao to kia Nhạn Khinh Ưu nhìn thấy một chút quen thuộc. Nhưng cố nghĩ hắn vẫn không nghĩ ra, đành vứt chuyện này ra sau đầu .

Xuất phát từ tôn trọng, Nhạn Khinh Ưu cũng không có gỡ mặt nạ của người trên đất xuống, mà là ngắm nghía hồi lâu. Rốt cuộc quyết định bỏ qua người này, đi gặp các mỹ nhân khác trên vị diện Thương Nghi này.

Vị diện Thương Nghi là vị diện cao cấp nhất của thế giới này, mà 7 vị tôn chủ được cho là có tu vi cao nhất vị diện, nhưng mà chỉ có 7 vị tôn chủ mới biết, họ không phải là người có tu vi cao nhất trong vị diện.

Nhạn Khinh Ưu hài lòng quơ quơ quạt định bước đi, nhưng dưới chân có gì đó kéo hắn lại, nhìn lại, còn không phải là tay của nam nhân bay ra từ chủ tọa sao?!

\-Ể, ngươi buông tay ra.

\-Này.

\-Ngươi không sao chứ?

\-Này!

Độc thoại một mình rất chán, Nhạn Khinh Ưu lay lay nam nhân dưới chân, thấy hắn không động đậy giống như đã xỉu, liền lấy ra lòng từ bi ít ỏi, đưa người vào một đan phường, sau đó lại không biết bị chạm giây thần kinh nào mà có kiên nhẫn chăm sóc người kia tới khi tỉnh.