Nghe thấy những gì Nguyễn Thanh Phương nói, trong lòng thầm nghĩ. [Nếu cô ta có thể giúp mình có được Mộ Tiểu Hy và cả Mộ gia. Như vậy thì Trần gia của mình đã được cứu. Nhưng lời của Nguyễn Thanh Phương cũng không đáng tin, trước tiên mình phải phải lợi dụng cô ta đã.]
Còn Nguyễn Thanh Phương thì lại nghĩ khác, [Bây giờ mình đã bị đuổi ra khỏi Mộ gia, nếu giúp cho Trần Phước Lợi thì chắc anh ta sẽ ở bên cạnh của mình.]
Trần Phước Lợi nhìn cô hỏi: “Vậy nói xem cách của cô là gì?”
Nguyễn Thanh Phương ra hiệu cho Trần Phước Lợi đến gần hơn và nói nhỏ vào tai anh.
“Kế hoạch là như vầy…”
Nghe xong kế hoạch của Nguyễn Thanh Phương, Trần Phước Lợi gật đầu cười gian xảo nói:
“Được cứ làm như vậy đi! Lần này tôi nhất định phải có được thứ mà tôi muốn!”
Sau khi nói chuyện với Trần Phước Lợi xong Mộ Tiểu Hy vào nhà nhìn thấy mẹ mình đã không sao cô mới có thể an tâm, cô ôm lấy mẹ mình.
“Mẹ con xin lỗi!”
Hà Thùy Trang vuốt tóc cô nói: “Xin lỗi gì chứ, đây không phải là lỗi của con. Nên không cần phải tự trách bản thân!”
Mộ Tiểu Hy dụi vào trong lòng bà mà gật đầu.
Hôm sau, Mộ Tiểu Hy đến phòng làm việc của Lệ Đình Thâm.
“Văn Bân, Lệ Đình Thâm có ở bên trong không?”
Văn Bân: “Cô Mộ tìm chủ tịch sao? Anh ấy đang ở bên trong!”
“Được cảm ơn!”
Mộ Tiểu Hy gõ cửa rồi đi vào, Lệ Đình Thâm vẫn mãi cuối đầu làm việc. Anh tưởng là Văn Bân liền lạnh lùng nói:
“Có chuyện gì?”
Mộ Tiểu Hy đi vào gọi tên anh. “Lệ Đình Thâm!”
Lúc này Lệ Đình Thâm mới ngẩn đầu lên nhìn, nhìn thấy là Mộ Tiểu Hy. Anh liền vui vẻ đứng dậy, đi đến kéo tay cô ngồi xuống sofa.
“Hy Hy, qua đây ngồi đi! Để anh pha cho em một cốc cà phê!”
“Được!”
Lệ Đình Thâm đưa ly cà phê qua cho Mộ Tiểu Hy rồi hỏi:
“Khi nào em dự định đưa anh về nhà để ra mắt?”
Mộ Tiểu Hy buồn bả nhận lấy ly cà phê rồi nói với anh.
“Lệ Đình Thâm! Hãy đợi thêm chút nữa có được không? Ba mẹ em… ba mẹ em, vừa mới trải qua kích động lớn như vậy. Bây giờ em lại đưa anh về nhà, thì độ kích động không kém gì chuyện của Trần Phước Lợi. Nhanh thôi, hãy đợi qua khoảng thời gian nữa em nhất định sẽ đưa anh về! Hiện tại chuyện của Trần gia vẫn chưa giải quyết được. Còn Nguyễn Thanh Phương, cũng không biết tình hình như thế nào rồi?”
Lệ Đình Thâm lấy ly cà phê trên tay cô đặt xuống bàn, rồi nắm lấy tay cô.
“Hy Hy, gần đây Trần Phước Lợi đang tìm kiếm một người rất giống với em. Hơn nữa anh ta vẫn còn liên lạc với Nguyễn Thanh Phương!”
“Quả nhiên, em đoán không sai. Bọn họ sẽ không bỏ cuộc dể dàng như vậy mà. Điều mà bọn họ muốn chính là tài sản gia đình em. Nhưng có điều em sẽ không để cho bọn họ thành công dể dàng như vậy!”
Lệ Đình Thâm cầm điện thoại lên nói: “Chỉ có hai người đó với Trần gia, anh sẽ giúp em xử lý bọn họ!”
Mộ Tiểu Hy liền ngăn anh lại, “Đợi đã, em muốn tự mình làm việc này!”
“Tại sao?”
“Chỉ có tự tay phá hủy Trần gia, hủy hại bọn họ! Em mới có cảm giác được trả thù! Yên tâm đi, nếu cần em nhất định sẽ tìm anh, có được không?”
Lệ Đình Thâm xoa đầu cô nói: " Hy Nhi, vậy em dự định làm thế nào?"
“Không phải anh ta luôn muốn tìm một người giống với em sao? Vậy thì chúng ta hãy lợi dụng tốt cơ hội này!”
“Em muốn tự mình đi sao? Không được,anh không đồng ý!”
“Anh yên tâm, đương nhiên em sẽ không tự đi một mình. Có điều em có thể giúp hắn ta một tay, tìm được một người giống với em. Không những vậy mà còn có thể giúp anh ta, thực hiện được nguyện vọng của anh ta!”
Mấy này sau, có một cô gái đang vừa đi vừa bấm điện thoại lại vô tình va phải Trần Phước Lợi, cô gái vội vàng cuối đầu xin lỗi.
“Xin lỗi! Tôi không có cố ý!”
Vừa nhìn thấy cô Trần Phước Lợi liền cười tươi.
“Tiểu Hy, sao lại là em!”
Trần Phước Lợi liền ôm chầm lấy cô nói: “Tiểu Hy, anh nhớ em nhiều lắm!”
Cô gái ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Bởi vì cô có gương mặt vô cùng giống Mộ Tiểu Hy, chỉ là phong cách ăn mặc thì có chút khác. Cô lập tức đẩy Trần Phước Lợi ra không vui nói:
“Tiên sinh anh nhận nhầm người rồi! Tôi không phải Tiểu Hy!”
Trần Phước Lợi kinh ngạt, khi nghe cô nói vậy.
“Sao có thể chứ? Em là Tiểu Hy, em vẫn còn đang giận anh có đúng không?”
Cô gái khó chịu, và một lần nữa khẳng định với anh.
“Tiên sinh đã thật sự nhận nhầm người rồi. Tôi tên là Tô Thanh Nhan!”
Trần Phước Lợi kinh ngạt khi cô nói ra một cái tên lạ.
“Cái gì? Tô Thanh Nhan? Sao có thể chứ?”
Nói xong Trần Phước Lợi liền kéo lấy tay của cô gái kiểm tra, nói:
"Không đúng, nốt ruồi son trên cánh tay của em đâu rồi? Tại sao không thấy nữa?’
Tô Thanh Nhan tức giận rứt tay mình lại, không vui nói:
“Tiên sinh, anh cũng đã thấy rồi chứ? Tôi không có nốt ruồi son nào trên tay cả, nếu anh còn dám làm điều này với tôi một lần nữa. Tôi sẽ gọi cho cảnh sát đấy!”
Trần Phước Lợi nhất thời không thể tin được rằng trên đời này lại có hai người giống nhau đến vậy.
“Điều này, điều này, không thể nào? Hai người sao có thể giống nhau đến như vậy chứ! Cô và Mộ gia có mối quan hệ gì?”
“Tôi không biết Mộ gia nào cả, nhưng tôi có một người bạn làm ở bệnh viện. Tôi nghĩ là anh có thể cần đấy!”
Nói xong cô muốn rời đi, Trần Phước Lợi liền gọi cô lại.
“Thật xin lỗi! Có thể tôi đã nhận nhầm người thật rồi! Tô tiểu thư có thể cho tôi xin phương thức liên lạc của cô không? Vì cô trông rất giống người bạn đó của tôi!”
Nhìn thấy anh ta cũng không giống đang nố dối, cô gái đành miễn cưỡng lấy điện thoại ra đưa số điện thoại của mình cho anh ta.