Sự Trả Thù Của Lệ Phu Nhân

Chương 37: Mộ Tiểu Hy bị thương




Buổi trao giải hôm nay có rất nhiều nhà báo và phóng viên. Nên Mộ Tiểu Hy cũng không thể từ chối lời tỏ tình của Giang Tuấn Kỳ nên mới khóe léo nói như vậy.

MC cũng rất chuyên nghiệp hiểu ý của Mộ Tiểu Hy liền tiếp tục chương trình.

“Tiếp theo đây mời cô Mộ Tiểu Hy hãy phát biểu cảm nhận của mình về giải thưởng.”

Giang Tuấn Kỳ cũng hiểu ý của cô nên đã lặng lẽ rời khỏi sân khấu trong buồn bả. Mộ Tiểu Hy nhận lấy mic của MC rồi phát biểu.

“Trước tiên tôi xin cảm ơn ban tổ chức, e kíp chương trình và những người hâm mộ, đã yêu thương trao tặng phần thưởng này cho tôi. Cũng cảm sự yêu mến của mọi người đã dành cho tôi! Tôi cũng cảm ơn gia đình luôn ủng hộ tôi. Bộ phim này không chỉ dạy cho tôi rất nhiều điều, còn giúp đỡ tôi, hướng dẫn cho tôi tìm thấy người quan trọng nhất trong cuộc sống.”

Nói đến đây ánh mắt của cô nhìn về phía của Lệ Đình Thâm đang ngồi bên dưới. Cô lại tiếp tục phát biểu.

“Tiếp theo tôi có hai chuyện muốn thông báo với mọi người.”

Mộ Trạch nghe vậy liền nhìn sang Lệ Đình Thâm hỏi nhỏ:

“Nè, Hy Hy có phải sắp tuyên bố cậu mới là người ở trong lòng nó không?”

Lệ Đình Thâm chỉ lạnh lùng không nói gì, chỉ châm chú nhìn Mộ Tiểu Hy đang đứng trên sân khấu. Mộ Trạch thấy Lệ Đình Thâm không thèm trả lời mình chỉ có thể ‘hừ’ một tiếng rồi tiếp tục nghe Mộ Tiểu Hy phát biểu.

“Chuyện thứ nhất tôi tuyên bố là, tôi sẽ rời khỏi ngành giải trí!”

Mộ Trạch và mọi người bên dưới khán đài vô cùng ngạt khi nghe thấy.

“Tại sao vậy?”

Mộ Tiểu Hy không để cho mọi người phải thắc mắc lại tiếp tục nói: “Thực ra tôi luôn có một giấc mơ làm nghiên cứu và tôi đã nỗ lực rất nhiều trong việc đó! Vì vậy có lẽ tôi phải sống xứng đáng với tình yêu của mọi người đã dành cho tôi. Nhưng nếu có cơ hội, chúng ta có thể thay đổi cách gặp gỡ, và gặp lại nhau dưới một hình thức khác.”

Mộ Tiểu Hy nhìn Lệ Đình Thâm nói: “Chuyện thứ hai, tôi muốn kể một câu chuyện cho mọi người nghe. Vào lúc tôi 4 tuổi, tôi đã gặp được một cậu bé. Cậu ấy thông minh, tốt bụng và tỉ mỉ, cậu ấy không chơi với bất kỳ ai ngoại trừ tôi. Chúng tôi là thanh mai trúc mã, anh ấy có thể nhớ từng chi tiết những thứ tôi yêu thích… Nhưng cho đến khi tôi bị sốt cao, và làm tôi quên mất tất cả. Không chỉ quen mất cậu ấy mà còn nhận nhầm người. Sai lầm này đã kéo dài mười mấy năm. Tôi đã nghĩ rằng cậu ấy sẽ giống tôi, cũng quên mất tất cả. Nhưng cho đến mấy ngày trước, tôi mới vô tình nhận ra, cậu ấy hoàn toàn không quên tôi, hơn nữa vẫn luôn im lặng, âm thầm bảo vệ tôi trong bóng tối. Lặng lẽ tham gia vào cuộc sống của tôi, mỗi một giai đoạn. Luôn là người bảo vệ cho tôi. Bây giờ, đã đến lượt tôi bảo vệ cậu ấy! Lệ Đình Thâm, anh có muốn cưới em không?”

Lệ Đình Thâm xúc động nhanh chóng đứng dậy đi lên sân khấu, đứng ở trước mặt của cô nói:

“Hy nhi, việc này nên để anh làm!”

Mộ Tiểu Hy vẫn câu hỏi đó: “Vậy Lệ tiên sinh, anh có đồng ý không?”

Lệ Đình Thâm trước giờ vẫn luôn lạnh lùng, bây giờ đứng ở trước mặt anh chỉ có một câu.

“Mọi tâm tư suy nghĩ, mong muốn không thể tìm được.”

Lệ Đình Thâm ôm chầm lấy cô trong hạnh phúc. Mọi người bên dưới cũng vỗ tay chúc mừng cho hai người họ.

Lúc này đột nhiên có một cô gái, trên sân khấu đang đi về phía của hai người họ. Trong tay còn cầm một con dao lao nhanh đến đâm Mộ Tiểu Hy.

Mộ Trạch ở bên dưới nhìn thấy, liền đứng dậy ho lên.

“Cẩn thận!”

Nhưng mà đã muộn Mộ Tiểu Hy đã bị cô ta đâm một nhát. Lệ Đình Thâm cũng không kịp trở tay vì cô ta quá nhanh. Mộ Tiểu Hy thì đâu đớn khụy xuống, Lệ Đình Thâm vội vàng đỡ lấy cô.

“Hy nhi! Hy nhi!”

Mọi người cũng hoảng loạn.

“Có chuyện gì vậy?”

“Sao lại như vậy?”

“Mau gọi bác sĩ đi!”

Mộ Trạch chạy vòng ra phía sau sân khấu muốn bắt lấy thủ phạm. Nhưng cô ta lại chạy quá nhanh, Mộ Trạch có chút lo lắng cho em gái, nên đành phải quay lại hội trường.

“Hy Hy! Hy Hy! Lệ Đình Thâm mau đưa Hy Hy đến bệnh viện.”

Lúc này xe cứu thương cũng đã đến và họ đã đưa Mộ Tiểu Hy đi, Lệ Đình Thâm vẫn ở bên cạnh nắm lấy tay cô lo lắng.

“Hy nhi! Em nhất định là sẽ không sao đâu.”

Nhưng Mộ Tiểu Hy đã hôn mê bất tỉnh rồi. Sau đó cô được đưa vào phòng cấp cứu. Lệ Đình Thâm và Mộ Trạch ở bên ngoài thấp thỏm không yên đi qua đi lại trước phòng cấp cứu. Mộ Vũ và Hà Thùy Trang cũng vừa chạy đến.

Hà Thùy Trang: “Hy Hy, sao rồi?”

Mộ Trạch: “Mẹ Hy Hy vẫn đang ở phòng cấp cứu!”

Mộ Vũ: “Tại sao lại xảy ra chuyện này? Có bắt được người đã đâm Hy Hy chưa?”

Lệ Đình Thâm đến trước mặt ba mẹ của Mộ Tiểu Hy cuối đầu nói:

“Chú dì, cháu xin lỗi! Điều là lỗi của cháu, là cháu không bảo vệ tốt cho Hy Hy. Hai người cứ việc trách mắng.”

Mộ Vũ vỗ vỗ vai Lệ Đình Thâm nói: “Ta không có trách cháu, đây chỉ là do sơ xuất. Đợi Tiểu Hy tỉnh lại, còn phải nhờ cháu chăm sóc cho nó.”

Lệ Đình Thâm: " Vâng, thưa chú dì!"

Lúc này điện thoại của Mộ Trạch vang lên, là số điện thoại của cảnh sát, anh liền bắt máy nghe. Mộ Trạch khinh ngạt hỏi lại:

“Cái gì các anh nói là thật sao? Vậy thì quá tốt rồi…Được, được, tôi biết rồi! Cảm ơn!”

Mộ Vũ: “Có chuyện gì sao?”

Mộ Trạch: “Cảnh sát vừa gọi đến nói là đã bắt được người đã làm Hy Hy bị thương!”

Lệ Đình Thâm ánh tràn ngập lạnh buốt, kéo tay hỏi Mộ Trạch hỏi:

“Người đó là ai?”

“Người đó là do Nguyễn Thanh Phương, thuê đến để làm hại Hy Hy. Nhưng bọn họ đều đã bị bắt.”

Lệ Đình Thâm: “Tôi sẽ không để cho bọn họ có cơ hội rời khỏi đó, và làm hại Hy nhi thêm một lần nào nữa.”

Hà Thùy Trang: “Nếu như đã bị bắt thì tốt rồi! Bây giờ chỉ mong cho Hy Hy không sao!”

Mộ Vũ an ủi vợ mình: “Hy Hy, chắc chắn là sẽ không sao đâu đừng quá lo lắng.”

Cánh cửa phòng cấp cứu vừa mở ra Lệ Đình Thâm liền lo lắng hỏi:

“Hy Hy, sao rồi!”

Hà Thùy Trang cũng lo lắng không khém hỏi:

“Phải đó bác sĩ, con gái tôi sao rồi.”

Bác sĩ nói: “Xin mọi người yên tâm cô ấy đã không sao, chỉ là mất máu quá nhiều thôi. Cô ấy vẫn còn yếu, mọi người có thể vào thăm!”

Hà Thùy Trang: “Cảm ơn bác sĩ!”

Lệ Đình Thâm liền đi vào trong, đến bên cạnh giường bệnh nắm lấy tay cô.

“Hy Hy! Hy Hy! Xin lỗi là anh đã không bảo vệ được em!”

Mộ Tiểu Hy yếu ớt nhìn Lệ Đình Thâm mỉm cười lắc đầu thiều thào nói:

“Lệ Đình Thâm, em không sao nữa rồi, anh đừng lo lắng!”

Hà Thùy Trang cũng nắm lấy tay cô, hỏi han.

“Con có thấy chỗ nào không thoải mái không?”

Mộ Tiểu Hy: “Con không sao!”

Mộ Trạch: “Mọi người đều rất lo cho em đó!”

Lúc này Mộ Tiểu Hy cảm thấy vô cùng hạnh phúc, vì lần này cô đã chọn đúng, nên đây chỉ là một vết thương nhỏ không đáng so với nổi dày vò của kiếp trước.