Sự Trả Thù Của Lệ Phu Nhân

Chương 9: Quan tâm




Tác giả: Ninh Ninh

Sau đó Lệ Đình Thâm đưa cô về biệt thự của mình, anh đã đưa áo của mình để cho cô thay tạm. Bởi vì quần áo của đều đã bị ướt cả rồi. Lúc thay đồ xong bước ra cô nhìn ngó căn biệt thự, [Không ngờ Lệ Đình Thâm ở Paris còn có biệt thự lớn như vậy.] Cô nhìn ngó xung quanh muốn tìm kiếm Lệ Đình Thâm.

"Lệ Đình Thâm!"

Quản gia nghe thấy tiếng của cô, liền đi đến chỗ của cô cúi đầu chào.

"Mộ tiểu thư, tôi chưa bao giờ nhìn thấy cậu chủ đối xử với ai tốt như cô vậy. Ngay cả biệt thự lớn như vậy Mộ tiểu thư cũng là vị khách đầu tiên của cậu ấy đấy."

Mộ Tiểu Hy có chút khó tin hỏi lại: "Trước đây anh ta không có bạn gái à?"

"Tất nhiên rồi, đó là điều mà chúng tôi điều mong chờ bấy lâu nay đấy."

Nhưng cô lại đến cái hôm anh uống rượu say có gọi ai ai đó,[ Vậy ngày hôm đó anh ta gọi 'bảo bối' là ai vậy chứ?]

"Lệ Đình Thâm đang ở đâu?"

"Cậu ấy đang ở bên dưới chờ cô."

Lệ Đình Thâm đang bày biện thức ăn ra bàn, nhìn thấy cô đang đi xuống liền nói:

"Đến đây ăn cơm đi."

Nhìn một bàn thức ăn phong phú trước mặt cô liền trầm trồ hỏi:

"Anh biết nấu ăn à?"

Lệ Đình Thâm đưa chén qua cho cô, "Biết một ít."

Mộ Tiểu Hy liền không khách sáo mà nếm thử, rồi gật đầu.

"Ngon lắm!"

Anh mỉm cười rồi lại gấp thêm thức ăn bỏ cho cô, "Ăn quen là được rồi."

Cô nhìn anh tò mò hỏi: "Bình thường anh thường làm gì?"

"Tập thể dục và chơi bida."

"Bi da?"

Nhìn vẻ hào hứng của của cô anh hỏi: "Cô muốn thử à?"

Cô liền gật đầu, "Tôi hiểu một chút quy tắc nhưng tôi không biết cách chơi."

"Được vậy ăn xong chúng ta thử một chút."

"Được."

Sau khi ăn xong, Lệ Đình Thâm đưa cô đến phòng bida ở trên tầng. Anh trổ tài cho cho xem qua một lần.

"Cô hãy nhìn kỹ nhé."

"Được."

Anh biểu diễn một đường sau đó đưa gậy cho cô,

"Đã nhìn rõ chưa? Thử đi."

Cô liền làm nủng, "Anh có thể dạy tôi được không? Tôi hoàn toàn không thể học được, anh dạy tôi từng bước có được?"

Lệ Đình Thâm lập tức từ chối, "Không được, nhà có trợ giảng."

Mộ Tiểu Hy liền trêu chọc anh, "Ồ! Hóa ra Lệ tổng là không được à!"

Khi cô vừa dứt lời Lệ Đình Thâm kéo lấy cô ôm ở phía trước mặt bắt đầu chỉ dẫn cho cô.

"Ngón tay phải xòe ra, khớp cổ tay từ từ cong lên. Cố gắng nâng ngón cái lên để gần ngón trỏ dùng để cố định gậy, bida sẽ không bị trượt."

Tư thế của hai cũng quá là ám muội rồi. Cô xoay mặt lại nhìn anh cười nói,

"Vậy à, có vẻ tôi đã biết chút rồi."

Rõ ràng là cô đang muốn quyến rủ anh, nhưng anh lại tỏ ra vô cùng lạnh lùng nhìn thẳng phía trước, nghiêm túc nói với cô.

"Nhìn phía trước."

Cô vẫn không ngoan ngoãn lại tiếp tục nhìn anh nói:

"Lệ Đình Thâm, anh có thấy nóng không?"

Lệ Đình Thâm vẫn lạnh lùng nói: "Tập trung chơi bida đi."

Lúc gậy vừa chạm vào bi trắng Lệ Đình Thâm liền nói với cô.

"Tối nay, cô ở lại đây đi."

Lúc này đột nhiên cô nhớ cái đêm hôm đó của hai người, cô lập tức xoay người đẩy anh ra, nghiêm nghị nhìn anh.

"Lệ Đình Thâm! Anh..."

Biết là cô đang suy nghĩ lung tung anh nói: "Tầng trên có phòng khách, túi của cô mất rồi, điện thoại cũng bị vỡ, vậy cô muốn đi đâu để ngủ? Lẽ nào có người khác đến đón cô sao?"

Lúc này cô mới hiểu ý của anh, cười nói: "Phòng khách à?"

"Sao thế? Cô Mộ còn muốn như thế nào?"

"Không, không phòng khách khá tốt rồi. Đúng rồi, anh vừa nói về người khác là ai vậy?"

"Không phải là cái tên Trần Phước Lợi đến cùng với cô sao? Mộ gia và Trần gia liên hôn, tin tức đã truyền đi khắp thành phố A rồi. Vào ngày 28 tháng sau cô không phải còn có việc lớn cần chuẩn bị sao?"

Lúc này cô lại nhớ đến cái ngày bị Trần Phước Lợi và Nguyễn Thanh Phương đã tàn nhẫn giết chết cô ở kiếp trước, hai tay cô liền không tự chủ được mà siết chặt.

"Đúng vậy, vào ngày 28 tháng sau tôi còn có việc lớn phải làm?"

Cô lại quay sang nhìn Lệ Đình Thâm hỏi: "Đúng rồi, Lệ Đình Thâm ngày mà tôi đính hôn. Anh đến tham dự có được không?"

Nhắc đến chuyện này anh lập tức không vui tay cũng siết chặt thành nấm đám.

"Chú Lý dẫn cô Mộ lên lầu nghĩ ngơi đi."

Nói xong liền xoay người rời đi lên lầu. Mộ Tiểu Hy nhìn bóng lưng anh khó hiểu.[Tại sao lại tức giận? Tôi không nói sao chứ? Hơn nữa kiếp trước anh ấy không phải cũng đến tham dự sao?]

Quản gia bước đến chỗ của cô nói: "Cô Mộ, thực ra thiếu gia rất tốt đối với cô, cô cũng là một sự lựa chọn tốt duy nhất của cậu ấy."

Vẻ mặt của cô không vui đáp lại, "Tôi biết rồi."

Quản gia cũng không dám nói gì thêm, "Vậy... Vậy tôi đưa cô về phòng nghĩ ngơi."

"Được, đi thôi."

Sáng hôm sau khi thức dậy Lệ Đình Thâm liền hỏi quản gia.

"Cô ấy vẫn chưa dậy sao?"

Quản gia đưa lá thư cho anh nói: "Cô ấy đã dậy từ sáng sớm rồi, cái này cô ấy để lại cho cậu."

Lệ Đình Thâm cầm lấy bức thư mở ra xem.

[Tôi còn có việc gấp phải trở về thành phố A. Không kịp chào anh, tối qua không biết có nói gì, thất lễ với rồi. Rất xin lỗi, anh Lệ có lòng rộng lượng, xin đừng quan tâm đến lời nói vô tình của tôi. Đúng rồi miếng ngọc là tôi nhặt được dưới cây duyên phận cho anh, hãy coi như là lời xin lỗi và cảm ơn cho bữa ăn tối qua. Cảm ơn rất nhiều, Mộ Tiểu Hy.]

Lệ Đình Thâm cầm miếng ngọc lên xem, trên miếng ngọc có khắc 1 dòng chữ. 'Anh sẽ ở một nơi gặp gỡ tình yêu của cả đời mình.'

Anh liền nói với quản gia, "Về nước."

Sau khi về nhà Mộ Tiểu Hy kiểm tra tin tức, của hai người họ nhưng lại không có bất kỳ tin tức nào cả.

"Thật là kỳ lạ, làm sao có thể không có được. Nhiều ngày như vậy, bọn họ không thể cái gì cũng không làm. Lẽ nào cơ hội mà mình tạo ra quá rõ ràng rồi không? Hay là họ không muốn trước khi đính hôn tiết lộ bằng chứng."

Cô nghĩ đến đó liền tức giận mà bỏ điện thoại xuống, nằm lăn ra giường than vãn.

"Ôi trời! Còn 58 ngày nữa. Nếu còn không có video kế hoạch của mình sẽ thật bại hoàn toàn."

Đang lúc cô suy nghĩ không ra cách thì điện thoại có người liên tục gửi tin nhắn đến. Cô cũng không thèm liếc nhìn một cái, mà ôm lấy con con gấu bông tiếp tục nghĩ cách.

Nhưng lại có người gọi điện cho cô, cô bực mình cầm lấy điện thoại lên nghe.

"Bây giờ tôi bận lắm."

"Hy Hy, cháu bận lắm à? Chú hôm nay..."

Lúc nghe thấy giọng nói cô lập tức ngồi bật dậy, "Cháu không bận đâu, cháu tưởng là cuộc gọi quấy rối thôi."

"Chú hôm nay có chút việc tìm cháu."

"Cháu à? Vậy cháu sẽ đến ngay."