7.
Mấy hôm tiếp theo, ngày nào tôi cũng đến cửa nhà họ Trần làm ầm ĩ, huyên náo chuyện này đến mức mọi người đều biết, người một nhà nhà họ không còn mặt mũi mà bước ra khỏi cửa, cha mẹ vợ xấu hổ không dám đi gặp nhóm người già trong khu.
Cuối cùng, bọn họ không chịu nổi, cha vợ thay đổi thái độ, vẻ mặt đau khổ hỏi tôi muốn thế nào. Tôi muốn họ bỏ tiền ra lo thuốc men cho Hân Di.
“Ba mẹ, con cũng đã gọi hai người là ba mẹ trong suốt mười năm qua, hôm nay con sẽ nói thật với ba mẹ.” – Tôi lau nước mắt: “Công ty nhỏ kia của con gặp vấn đề nên bị phá sản, nguồn vốn bị đứt gãy, bây giờ vỡ nợ, con thật sự muốn gánh tiền thuốc men cho Hân Di nhưng thật sự không còn tiền mà đóng, chỉ có thể dùng chứng minh thư của em ấy vay nặng lãi một trăm ngàn để cho em ấy chữa bệnh, nhưng mà khoản lãi kép vay nặng lãi này đã trở thành một đống nợ rồi...”
Tôi vừa dứt lời, điện thoại có người gọi đến, tôi vội vàng cười xòa: “Anh Trương anh Trương, thư thả cho em thêm mấy ngày nữa, qua hai ngày nữa có tiền, em xin gửi trả anh đầu tiên.”
Cúp điện thoại, tôi bất đắc dĩ nói: “Cho nên con không còn biện pháp nào nữa nên đành làm phiền mọi người, muốn mọi người giúp Hân Di trả mấy trăm ngàn, nếu không bọn họ sẽ đến đây đòi nợ mọi người.”
Cả nhà Trần Vũ Thịnh thay đổi sắc mặt, nghe tôi nói bây giờ Hân Di đang nợ mấy trăm ngàn thì trực tiếp đuổi tôi ra ngoài.
Tôi xoay người, mặt không đổi sắc đi ra tiểu khu.
Ngày hôm sau, tôi nhận được tin nhắn của cả nhà Trần Vũ Thịnh, bọn họ sợ bị ảnh hưởng dính líu vào “Nợ” của Hân Di, xoắn xuýt một đêm, cuối cùng trực tiếp truy tố ra tòa muốn cắt đứt quan hệ cha con với Hân Di, còn tìm người đưa đến cho tôi giấy chứng nhận của tòa án.
“Họ Tần kia, hiện tại Trần Hân Di và nhà của chúng tôi không còn một chút quan hệ gì với nhau nữa, dù con nhỏ đó có c.hết ở bên ngoài cũng không liên quan gì tới nhà chúng tôi, đừng có suốt ngày đến làm phiền người khác!” – Lời mẹ vợ nói còn vang bên tai tôi, tôi không dám lặp lại cho Hân Di nghe.
Trên đời này sao lại có cha mẹ tàn nhẫn như vậy, hút máu con gái để nuôi con trai, đến lúc không còn tác dụng thì vứt bỏ giống như rác rưởi?!
Hân Di cầm tờ giấy chứng nhận kia, ở bệnh viện khóc suốt một đêm.
Cô ấy rất đau khổ...
Nhưng tôi lại thấy vui thay cô ấy, vui vì cô ấy đã thoát ra khỏi ngôi nhà như quỷ hút máu này.
8.
Hôm nay, tôi tìm người bạn cũ là lão Vu uống rượu. Lão Vu và tôi là bạn bè nhiều năm, chuyện của tôi cậu ấy cũng biết ít nhiều.
Quan trọng hơn là ban đầu chính tôi thông qua cậu ấy để lén nhét em vợ vào công ty bọn họ, Trần Vũ Thịnh không biết tôi và lão Vu có quen biết nhau.
“Kiến Văn, cậu không bị sốt chứ?”
Cậu ấy nghe tôi nói xong lời thỉnh cầu thì liên tục hỏi đi hỏi lại tôi, sờ tay lên trán tôi xem có phải tôi bị sốt đến hồ đồ không.
Không phải mà?
Một nhà Trần Vũ Thịnh đối với tôi như vậy, tôi còn ng.u ng.ốc đi nhờ lão Vu sắp xếp giúp Trần Vũ Thịnh một công việc béo bở, còn để hắn đơn độc đi phụ trách một hạng mục nhỏ?
Lúc trước lão Vu cũng từng nói với tôi rằng việc thăng chức này không có vấn đề khó khăn gì, tuy nhàm chán phiền phức nhưng ít nhiều gì cũng có chút mỡ để húp, cũng coi như là một công việc tốt (vì bảo vệ thông tin riêng tư của lão Vu nên tôi sẽ không tiết lộ quá nhiều vấn đề liên quan).
Cậu ấy vẫn luôn muốn xác định xem tôi có chắc chắn hay không, cuối cùng chỉ đành chần chừ đáp ứng tôi. Ngày hôm sau, lão Vu gửi tin nhắn cho tôi, nói đã thu xếp cho Trần Vũ Thịnh qua đi làm, Trần Vũ Thịnh rất phấn khởi, ở trước mặt cậu ấy không ngừng thể hiện quyết tâm, nói bản thân nhất định sẽ làm tốt nhiệm vụ.
Hiển nhiên là hắn muốn trở thành cấp trên của lão Vu, muốn bắt lấy cơ hội một bước lên trời.
...
Một thời gian sau đó, tôi cũng không hành động thêm gì cả, chỉ đi đón Hân Di ra viện.
Tôi thuê một căn nhà tốt thu xếp cho cô ấy và hai con vào ở, thuê thêm bảo mẫu hỗ trợ chăm sóc để cho cô ấy nghỉ ngơi.
Hôm nay, vết thương của cô ấy cũng đã khôi phục khá nhanh, tinh thần tốt hơn rất nhiều, chẳng qua đã để lại di chứng nhức đầu. Chúng tôi cùng nhau tản bộ ở trong tiểu khu, Hân Di ngẩng đầu nhìn tôi, giọng có vẻ chua xót hỏi.
“Kiến Văn, anh còn giận em sao? Còn hận những việc ng.u xuẩn em làm những năm qua sao?”
“Hân Di, em nói gì vậy, từ trước đến giờ anh chưa từng hận em, anh biết, em thật ra không muốn giúp đỡ em trai em, nhưng cha mẹ em thấy em dễ bắt nạt nên một mực uy hiếp áp bức em, ép em phải giống như chị cả bị họ hút cạn máu mình.” – Tôi an ủi cô ấy: “May mắn là bây giờ em thoát ra được, bọn họ tự mình chứng nhận đoạn tuyệt quan hệ với em, sau này không còn bất kì liên quan gì đến họ nữa.”
Tôi với chị cả Hân Di chưa từng gặp mặt nhau, nhưng chuyện của chị cả tôi cũng từng được nghe kể.
Nghe nói trước khi chị cả gả chồng cũng bị cả nhà vợ áp bức bắt chị ấy nuôi em trai, chị cả từ nhỏ đã nhẫn nhục chịu đựng làm việc chăm chỉ kiếm tiền nuôi Trần Vũ Thịnh đi học, cuộc hôn nhân đầu tiên là bị cha mẹ cưỡng ép, cũng bởi vì đằng trai có thể giúp Trần Vũ Thịnh vào một trường đại học tốt.
Kết quả là người đàn ông kia có xu hướng bạo lực gia đình, chị cả bị đánh nhập viện nhiều lần, đến lần cuối cùng chị ấy gần như phát điên lấy cái chết ra bức cuối cùng cũng được ly hôn, chị chuyển đến thành phố khác rồi từ đó đến giờ vẫn biệt tăm không có tin tức nào nữa. Nhiều năm như vậy chị chưa từng liên lạc với người nhà dù chỉ một lần. Ngay cả em gái ruột là Hân Di cũng chưa từng gặp lại chị ấy. Chị chắc chắn đã bị bọn họ dọa sợ rồi.
“Em biết bọn họ bắt em làm vậy là không đúng, dù sao họ cũng là cha mẹ ruột của em, em không dám nghĩ xấu về bọn họ, nhưng thấy họ không muốn chi trả tiền thuốc men cho em, còn trực tiếp đoạn tuyệt quan hệ với em... Nói ra có thể anh không tin, nhưng em hoàn toàn nhìn thấu tất cả.”
Hân Di thoải mái nói: “Em rất cám ơn bọn họ đã giúp em đưa ra lựa chọn, từ nay về sau, em sẽ kiên định không mềm lòng, cũng sẽ không để bọn họ coi em là con rối mà thao túng nữa!”
“Không sai, Hân Di, cuộc đời của mình là phải sống cho bản thân mình chứ không phải là sống cho người khác.”
Tôi rất vui khi nhìn thấy Hân Di lấy lại tinh thần, không nhu nhược suy sụp giống như trước kia nữa.
Đây mới là người con gái tôi yêu nhiều năm!