- Lập tức tổ chức toàn bộ nhân viên chiến đấu vũ trang đầy đủ lên thuyền!
Đỗ Quý lập tức bị dọa cho hoảng sợ, hắn cuống quít hỏi:
- Đại nhân, ngài đây là muốn làm gì?
Hồng Đĩnh mỉm cười rồi nói:
- Nếu thành Nhai Châu đã thành địch nhân của chúng ta, như vậy chúng ta chỉ có thể tiên hạ thủ vi cường.
- Đại nhân chuẩn bị tiến công thành Nhai Châu?
Đỗ Quý hết sức giật mình, quả thật Hồng Đĩnh đại nhân này thật quá xằng bậy rồi, đang êm đẹp chém đầu kẻ thừa kế người ta, tiếp đó chuẩn bị đánh bưng luôn hang ổ người ta, sao lại biến thành thế này?
Ngày trước hắn làm việc cho Ngô gia vốn đã bá đạo, thế nhưng Ngô gia nếu đem so sánh với vị Quận Công này thì độ bá đạo chắc không lớn hơn cọng lông chân là mấy, đáng lẽ ra mấy người bọn họ lúc này hẳn đang kiểm kê hàng hóa trao đổi với bên thành Nhai Châu mới đúng chứ.
Nhìn bộ mặt dửng dưng của Hồng Đĩnh.
Đỗ Quý quả thật là toát mồ hôi hột.
- Ách... Vậy đại nhân biết tình hình của đối phương không?
Thành Nhai Châu còn có bao nhiêu chiến hạm? Có bao nhiêu binh sĩ, những điều này ngài có biết không? Ngài tùy tiện mang theo bộ đội tấn công như vậy, rất dễ bị đối phương đánh cho toàn quân bị diệt đấy!
Đỗ Quý tận tình khuyên giải Hồng Đĩnh, ở hắn xem ra, thời khắc này Hồng Đĩnh xuất binh quả thực đúng là xằng bậy, nếu như hoạt động buôn lậu không thể tiến hành, tối đa chỉ không có thu nhập thêm mà thôi, chỉ cần ở trong cảnh nội Đại Nam, thành chủ Nhai Châu muốn đối phó với bọn họ cũng không có cách nào.
- Hừ, ai nói chúng ta không rõ tình hình thành Nhai Châu đâu cơ chứ?
Hoàng Hải nhìn Đỗ Quý không vừa mắt lập tức xen vào nói:
- Lẽ nào ngươi nghĩ rằng chúng ta bắt đám tù binh thổ phỉ, thuỷ quân Nhai Châu, là đem bọn họ làm tổ tông hầu hạ ăn no uống say sao? Chúng ta không ngốc như thế! Nói cho ngươi, tình hình thành Nhai Châu chúng ta đã sớm rõ ràng rồi!
Nhai Châu cùng với khu cảng Tam Á vốn là một thể, do thành chủ Nhai Châu quản lí. Đây là khu vực giàu có và có vị trí địa lí quan trọng bậc nhất của đảo Quỳnh Châu.
Mạnh Hổ đứng bên cạnh bĩu môi khinh thường nói.
- Thành chủ Nhai Châu nắm trong tay hơn 5000 binh tướng, đặc biệt tinh nhuệ trong đó là đội quân 800 tay súng Tây, được trang bị và huấn luyện hoàn toàn theo kiểu Âu chứ gì khà khà.
Mạnh Hổ nói không sai, đây là một trong những đội quân tinh nhuệ mà người phương Đông có, thế nhưng trong suy nghĩ của hắn, đội quân ấy nếu như đem đánh với Vệ Quốc Quân thì thật là không đáng nói, hắn rất tự tin với bản lĩnh của binh sĩ dưới quyền mình. Đương nhiên là nếu như đánh nhau với lính Tây Dương thì hắn còn có chút căng thẳng.
Đội súng tinh nhuệ 800 người được thành chủ Nhai Châu gọi là bát bách quân.
Có thể nói là thành chủ Nhai Châu bao năm nay làm ăn buôn lậu được bao nhiêu thì đều đầu tư hết vào đội quân này.
Lúc này mệnh lệnh của Hồng Đĩnh truyền khắp lãnh địa. Nhận được mệnh lệnh, thủ hạ Hồng Đĩnh bất kể là đang làm việc gì đều gác lại, không cần quan tâm, chỉ biết chấp hành mệnh lệnh tướng chủ là ưu tiên bậc nhất.
Các lính cận vệ thuộc đại đội kỵ binh đang huấn luyện trên bờ biển, sau khi tiếp nhận mệnh lệnh không cần chuẩn bị gì, cả đội trực tiếp vọt tới bến tàu, sau đó cả người lẫn ngựa leo lên đội thuyền.
Ngay sau đó là đại đội pháo binh, do kho quân khí gần biển nên cũng ngay lập tức được triển khai lên thuyền.
Ước lượng còn cần một thời gian nữa để hoàn thành mệnh lệnh tập kết chuẩn bị chiến, Hồng Đĩnh quay sang nói với Kimura và Lê Nhĩ:
Mang thân binh của các ngươi đi trước về thành Nhai Châu, bất kể các người làm gì cũng được, chỉ cần làm cho thành Nhai Châu rối loạn cho đến lúc quân của ta đổ bộ là hoàn thành nhiệm vụ.
Kimura và Lê Nhĩ đều bất ngờ trước nhiệm vụ được phân công, thế nhưng cả hai đều cúi đầu nhận mệnh, dẫn theo vài thuộc hạ thân tín lên một chiếc hải thuyền về trước.
Trong lòng cảm thấy kích động vì Hồng Đĩnh đã vô cùng tin tưởng bọn họ, thậm chí một người giám sát cũng không điều đi cùng. Đó là phần nào lớn nao tín nhiệm cơ chứ. Thầm thề phải quyết tâm hoàn thành nhiệm vụ.
Lữ đoàn cận vệ là nhanh nhất tập kết hoàn thành lên tàu sĩ khí hừng hực.
Thứ đến là trung đoàn 1 bộ binh rồi đến trung đoàn 2 do huấn luyện ở xa hơn nên tập kết hơi chậm.
Chỉ sau 2 canh giờ toàn thể 3500 quân đã sẵn sàng chiến đấu. Chỉ để lại 200 người do lão Phúc chỉ huy ở lại bảo vệ lãnh địa còn lại toàn bộ đã lên thuyền
Ngoài ra Hồng Đĩnh còn ra lệnh cho Mạnh Hổ từ trong đám tù binh chọn ra một nhóm lớn thủy thủ ưu tú.
Những thủy thủ này thêm vào, đem phân nửa đội tàu tê liệt lập tức khôi phục bình thường.
Đương nhiên, không thể thiếu tù binh có thể sử dụng đại bác trên hơn mười chiến hạm, Mã Dược cũng là một người trong số đó.
Việc này là việc cực chẳng đã, bởi vì trong mấy ngàn quân của Hồng Đĩnh không có ai am hiểu sử dụng đại bác cả.
Thậm chí là đại đội pháo binh cũng không có, lí do rất đơn giản bởi vì Hồng Đĩnh không có súng thần công hay đại bác gì cả.
Sau khi nhận thấy sức mạnh uy lực của mấy quả bom bay SS II hầu như mọi người khinh thường bỏ qua luôn mấy khẩu thần công bắn đạn gang của triều đình, cái thứ đạn to lớn bắn tiếng nổ kêu thì vang nhưng sát thương mảnh chẳng có mấy ấy Hồng Đĩnh có phần khinh thường, ngoài ra còn một lí do đơn giản khác nữa là Hồng Đĩnh không mua được vì thứ này, đến cả quân triều đình cũng hiếm có, chứ đừng nói là bán cho đội dân dũng như Vệ Quốc Quân. Nếu đúc thần công thì lại ngoài khả năng của thợ thủ công Hồng Đĩnh, thợ biết đúc thần công thì đã bị triều đình trưng tập hết về kinh thành Huế hết rồi làm gì còn ai lưu lạc ngoài dân gian đâu.
Ngoài ra đúc thần công còn cần một lượng lớn đồng và sắt, tóm lại là rất nhiều bạc a.
Hồng Đinh thấy chế tạo thêm mấy quả bom bay sức sát thương quân địch còn hiệu quả hơn nhiều so với chế tạo thần công cho nên việc này bị bỏ ngỏ.
Nhìn biểu hiện của binh sĩ khi lên thuyền làm cho Hồng Đĩnh có phần nào yên tâm, không ít người xuất thân ngư dân cho nên việc lên thuyền với họ là chuyện bình thường như ăn cơm vậy, ngoài ra bọn lính này là người Hà Tĩnh nên số người biết bơi là rất lớn,
Nhanh chóng gần trăm chiến thuyền với đầy đủ nhân viên và trang bị đã sẵn sàng chiến đấu, mặc dù xem biểu hiện có phần hơi quá tải, thế nhưng được bọn tù binh bảo chứng an toàn, Hồng Đĩnh lập tức phất tay, đội thuyền cứ chìm chìm nổi nổi tiến về đảo Quỳnh Châu.