Sự Trỗi Dậy Của Đế Chế Đại Việt

Chương 54: Đổ Bộ Thành Nhai Châu




Hồng Đĩnh ở trên biển gặp được Lê Nhĩ, chẳng qua Hồng Đĩnh cũng không có chú ý tới những chiếc thuyền nhỏ này, mà Lê Nhĩ khi nhìn thấy mười chiếc chiến thuyền treo cờ thủy quân Nhai Châu, phản ứng đầu tiên chính là “xong đời rồi”, nhất định là thủy quân Nhai Châu thấy bến cảng bốc khói mù mịt nên chạy tới trợ chiến đây.

Nếu ở trước mặt chiến thuyền đã hoàn toàn không còn cách nào chạy trốn, Lê Nhĩ đành cam chịu số phận lách thuyền qua một bên nhường đường, thử xem thấy mình có hành động như vậy có thể đám thủy quân này coi thường bỏ qua hay không.

Lê Nhĩ đang sầu mi lòng lặng trĩu thì bất chợt tên thủ hạ của hắn nhắc nhở.

- Chủ công! Sao thủy quân Nhai Châu xuất động nhiều chiến thuyền như vậy chứ? Có tới gần trăm chiếc đấy, nhưng mà ngoại trừ mười chiếc dẫn đầu, những chiến thuyền kia sao lại cũ nát thế này? Thủy quân Nhai Châu từ lúc nào nghèo nàn rách rưới như vậy chứ?

- Ồ? chủ công mau nhìn! Chiếc thuyền kia thật giống với soái hạm của tên thiếu chủ thành Nhai Châu đó nha!

Lê Nhĩ tập trung nhìn, không phải là giống như mà đúng là chiếc chiến thuyền của Hồng Đĩnh đã đánh cướp được từ tên thiếu chủ thành Nhai Châu ngu ngốc!

Lê Nhĩ lập tức nhảy dựng lên hô lớn:

- Mau! Mau bám theo đi! Đây là thuyền đội của chủ công! Nhất định phải thừa dịp chủ công chưa lên bờ vượt lên trước, đây chính là cơ hội tốt để chúng ta khoe thành tích đấy!

Thủ hạ của Lê Nhĩ phần lớn không phải là con lừa ngu ngốc, dĩ nhiên hiểu lúc này là lúc khoe thành tích, trên bờ những tên thổ phi kia đã làm được chuyện để chứng tỏ sức mạnh của mình, tỷ như chiến công tiêu diệt được gần ngàn quân Nhai Châu cứu hỏa như vậy, cũng có thể kiếm được công trạng, nếu như để đến lúc Hồng Đĩnh gặp thì những tên thổ phỉ đó nhất định sẽ chiếm lấy công lao mất.

Có chiến công to lớn khích lệ bọn họ, thủ hạ Lê Nhĩ lập tức phấn khởi mạnh mẽ chèo thuyền.

Mặc dù đuổi không kịp chiến thuyền đi đầu, nhưng đội thuyền hơn trăm chiếc thuyền hình con rắn, đủ để bọn họ rất dễ dàng vượt qua.

Sau một hồi kêu gọi í ới, Lê Nhĩ được một chiếc chiến thuyền đón lên.

Lên thuyền Lê Nhĩ mới biết được, nếu như không phải mỗi chiếc thuyền đều có thổ phỉ đầu nhập làm thủy thủ, sợ rằng không có một chiếc thuyền nào thèm để ý tới hắn nữa, bởi vì những người khác căn bản không biết hắn.

Quan sát thấy tình huống này, Lê Nhĩ ý thức được rằng bên phía chủ công này rất ít người biết tới tên hắn.

Lúc Lê Nhĩ được một chiếc chiến thuyền nhanh chóng đưa đến phía trước, hắn thấy tình hình hải chiến của Hồng Đĩnh, nhìn mười chiếc chiến thuyền của Thủy quân Nhai Châu hắn vui mừng thầm nghĩ: “Hắc hắc! Không nghĩ tới chủ công lợi hại như thế! Không ngờ không phí sức chút nào đã diệt gọn Thủy quân Nhai Châu, xem ra ta đầu nhập vào chủ công thật đúng là một quyết định sáng suốt nha! Ai có thể nghĩ trước đó không lâu, ta vẫn chỉ là đầu mục của mấy chục tên thổ phỉ chứ? Sau này vinh hoa phú quý thật đúng là cuồn cuộn mà đến đây!”

- Thuộc hạ LêNhĩ tham kiến đại nhân! Chúc mừng đại nhân kỳ khai đắc thắng, nhất cử tiêu diệt Thủy quân Nhai Châu! Uy vũ của Đại nhân thuộc hạ cảm thấy vinh diệu sâu sắc.

- Lê Nhĩ! Chuyện làm thế nào rồi?

Hồng Đĩnh nhìn bến cảng càng ngày càng gần thuận miệng hỏi.

- Đại nhân! Thuộc hạ đã dựa theo phân phó của ngài, dẫn dụ ba ngàn quân chính quy thành Nhai Châu ra ngoài. Nhất cử tiêu diệt một ngàn tên, 2000 tên còn lại cũng đang bị lâm vào trùng vây.

Lê Nhĩ cung kính nói.

Nội dung và tình hình thực tế hắn nói không sai biệt lắm, chỉ có điều lại trở thành là hắn cố ý ra lệnh phóng hỏa hấp dẫn quân Nhai Châu, sau đó chỉ huy thổ phỉ tiêu diệt hết gần ngàn quân cứu hỏa. Tiếp sau đó chỉ huy thổ phỉ dẫn dụ hai ngàn quân tăng viện của thành Nhai Châu tới bến cảng chiến đấu trên đường phố. cuối cùng thấy chủ công tới liền để binh sĩ chiến đấu, tự mình đến đây nghênh đón.

Theo như lời hắn tất cả công lao đều do hắn lập ra, khiến cho phần lớn người nghe nói như thế đều trợn trừng mắt nhìn tỏ vẻ không tin tưởng hắn. Đặc biệt là Mã Dược nhìn chằm chằm Lê Nhĩ hoàn toàn là một bộ thần sắc: “ngươi nói láo mà không chớp mắt”.

Hồng Đĩnh không hề để ý những chuyện này có phải Lê Nhĩ tự mình làm hay không, hắn để ý chính là binh lính thành Nhai Châu bị dẫn dụ ra ngoài thành, nên mỉm cười gật đầu phất tay nói:

- Làm tốt lắm! Đây là tưởng thưởng.

Hoàng Hải sớm đã được phân phó, ra lệnh khiêng một cái rương mở ra trước mặt Lê Nhĩ, ngàn lạng bạc đầy ắp một rương chiếu sáng lên khiến sắc mặt Lê Nhĩ cũng biến thành màu bạch ngân lấp lánh.

Mã Dược ánh mắt sáng rực: “Oái! Chủ công mình cũng thật quá hào phóng! Lập chút công lao nhỏ liền thưởng một rương ngân lượng như vậy! Hắc hắc! Cái này ta thích đây!”

Lê Nhĩ không có hưng phấn như Mã Dược, sắc mặt hắn lúc này quả thật vàng xậm xuống, hiện tại đúng là hắn hối hận: tại sao lúc ban đầu hắn lại nói với Hồng Đĩnh những người mình chỉ thích được tưởng thưởng tiền chứ?

Thuộc hạ hoàn thành nhiệm vụ, cấp trên thỉnh thoảng ban thưởng tiền coi như là biểu hiện cấp trên ban thưởng khích lệ thuộc hạ, nhưng nếu như mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ cũng đều thưởng tiền, vậy thì chẳng khác nào song phương chỉ là quan hệ thuê mướn, lập nhiều công lao thế nào đi nữa ở nơi chủ công đó cũng tuyệt đối không được ghi chép không tính là công huân, bởi vì chủ thuê trả tiền rồi.

Hồng Đĩnh không thèm để ý đến Lê Nhĩ nữa, thật sự thì đối với bất cứ kẻ nào không phải thuộc dân Việt Hồng Đĩnh đều không thèm để ý, còn may mấy tên thổ phỉ này đều không phải người Hán, nếu không Hồng Đĩnh đã chém sạch cả chứ không có cơ hội được trọng dụng như bây giờ rồi. Nói thật trong thâm tâm Hồng Đĩnh vẫn rất ghét Hán nhân, ghét bỏ trong xương tủy chứ không phải chỉ là vẻ bề ngoài.

Hồng Đĩnh phất tay một cái, dựa vào lữ đoàn cận vệ làm chủ công, các trung đoàn bộ binh làm phụ trợ, lập tức gào thét ào ào xuống thuyền lập đội hình, chiếm giữ đầu cầu nhằm đảm bảo an toàn cho toàn quân đổ bộ.

Nhìn những pháo thần công trên các chiến hạm, Hồng Đĩnh thầm suy nghĩ, tại sao lại không vận dụng những thứ vũ khí này đi đánh thành Nhai Châu?

Nghĩ là làm, Hồng Đĩnh liền ra lệnh cho Mã Dược làm thống lĩnh pháo đội, ra lệnh dỡ bỏ các pháo hạm trên thuyền xuống, để chuẩn bị phụ trợ tác chiến.

Mã Dược lĩnh mệnh mừng dơn đi lựa chọn thủ hạ, thế nhưng ngay sau đó lại có một vấn đề phát sinh.

Những khẩu đại bác trên chiến hạm này đều là hàng cổ xưa, trọng lượng lớn vô cùng, chúng lại chỉ có bánh xe nhỏ, hoàn toàn không phù hợp để kéo đi chiến đầu trên đất liền, chính xác thì chúng đều là những khẩu súng thần công bắn đạn đặc ruột, giá đỡ của chúng là những cái hộp có gắn bánh xe nhỏ, hoàn toàn k phải là loại pháo tiên tiến phương Tây có bánh xe lớn dễ dàng di chuyển chỉ với hai con ngựa kéo.

Mỗi khẩu pháo đều nặng đến 500-600kg, đây là một khối khối lượng khổng lồ, bánh xe nhỏ có thể nghiền nát những con đường đất, khiến khẩu pháo bị sa lầy, mà đường đất lại là đặc sản của thời đại này.

Nhìn binh sĩ vất vả vận chuyển những khẩu thần công cổ lỗ sĩ này xuống, Hồng Đĩnh nhíu mày.

Nhìn vào khối lượng công việc, mỗi khẩu pháo cần có ít nhất là 20 người mới có thể đảm bảo kéo một khẩu pháo lên chiến trường, trên các hạm thuyền của Hồng Đĩnh có rất nhiều pháo, thể nhưng cùng lắm chỉ nên sử dụng cỡ 50 khẩu pháo hạng trung và hạng nhẹ, nhiều hơn cũng vô dụng, tính ra để 50 khẩu pháo này hoạt động được ước chừng mất ngàn người làm công việc kéo pháo, Hồng Đĩnh không muốn cứ không công như thế mất đi cả ngàn người làm công việc nặng nhọc này, thêm nữa kéo pháo đã mệt chết rồi, đến chiến trường còn hơi sức đâu mà đánh trận nữa.

Lại nhìn bến cảng đang bốc cháy hừng hực, dân đen, phu phen đang nhao nhao chạy trốn như ruồi bọ, bất giác Hồng Đĩnh nở nụ cười tàn nhẫn.

Vàng Lĩ Dũng đâu?

- Báo cáo tướng chủ, Có mặt!

- Lệnh cho ngươi dẫn theo 500 binh sĩ tiến vào bến cảng, ta không biết ngươi dùng cách gì, bắt đến đây 1000 tên dân phu, kẻ nào chống lại, giết không tha.

Vàng Lí Dũng kính một quân lễ, sau đó lập tức điểm binh đi chấp hành nhiệm vụ.

Chẳng mấy chốc, bến cảng lập tức ầm ầm cuộn sóng, tiếng hô quát, tiếng chửi bới, kèm theo đó là tiếng súng nổ lác đác, chẳng mấy chốc Vàng Lí Dũng cùng với 500 binh sĩ áp giải hơn ngàn tên dân phu về tới đầu cầu mà quân Hồng Đĩnh vừa thiết lập.

Nhìn hơn ngàn tên trai tráng có đủ mọi thành phần sắc tộc, ai lấy đều mang trên mặt vẻ kinh hoàng, Hồng Đĩnh không thèm nhìn nhiều mà phất tay ra lệnh.

- Lập tức lệnh cho chúng đi dỡ pháo trên thuyền xuống, sau đó cứ 20 tên cho kéo một khẩu pháo, kẻ nào có biểu hiện chống đối xử bắn không cần báo lại.

Hồng Đĩnh vô cùng khoan dung với thuộc hạ và dân chúng, thế nhưng điều này chỉ là đối với binh lính và dân Việt, còn những kẻ khác không phải thứ Hồng Đĩnh quan tâm, cái gì mà tinh thần quốc tế cơ chứ, đều vứt mẹ nó hết đi.

Rất nhanh tiếng quát tháo nổi lên bốn phía, cứ mỗi khẩu pháo được dỡ xuống lập tức một đội 20 tên trai tráng chia làm 2 hàng kéo lấy hai sợi dây của khẩu pháo bắt đầu di chuyển lập trận địa. Để đề phòng bọn dân tráng chạy trốn, Hồng Đĩnh ra lệnh cột chúng với dây kéo pháo, bên cạnh có vệ binh đi kèm, tên nào có biểu hiện lười biếng liền bị lưỡi lê chọc vào mông cho máu chảy ròng ròng.

Rất nhanh, với sự thúc ép bằng lưỡi lê sắc bén, chẳng mấy chốc 50 khẩu pháo đã được bốc dỡ xuống thuyển, đội hình ngàn người kéo pháo có vẻ vô cùng hoành tráng lập đội hình tiến lên, toàn bộ binh sĩ chuẩn bị chiến đấu, dưới sự ước thúc của sĩ quan bắt đầu hành quân về hướng chiến sự đang ác liệt.

Hồng Đĩnh dẫn theo binh sĩ lập đội hình chặt chẽ tiến lên, đi đầu là Tiểu Đoàn cận vệ SS được vũ trang tận răng, theo sau là hai tiểu đoàn 1 và 2 của Lữ Đoàn Cận Vệ, kị binh cận vệ thì đi tiên phong dò đường cùng với trinh sát tình hình địch, liên tục báo tình hình về phía trung quân của Hồng Đĩnh. Pháo binh , cùng với đoàn tên lửa kết hợp với trung đoàn bộ binh số 1 tạo thành trung quân trung quân của Hồng Đĩnh, phía sau là trung đoàn bộ binh số 2 và hậu cần.

Ngoại trừ đội dân tráng kéo pháo, còn lại các đơn vị dưới sự đốc thúc của sĩ quan đều nghiêm chỉnh hành quân, khó có thể tin đây là đội quân mới được thành lập không lâu.

Thổ phỉ trên bến cảng mặc dù bất kể đến tính mạng mình, nhưng đối mặt với quân Nhai Châu trang bị tốt hơn, vũ khí cũng hoàn mĩ hơn nhiều, trạng thái tinh thần sung mãn, chúng vẫn không thể kiềm chế được từ liều mạng công kích trở thành kiệt lực chống cự lại đối phương, tiếp theo đó liên tiếp bị bại lui. Nhưng đám thổ phỉ cũng không có bỏ chạy tứ tán có lẽ vì bọn họ biết không có đường lui nữa rồi.

Đám đầu mục thổ phỉ biết đại thế đã mất, bèn ra lệnh cho thủ hạ chất đống vật dụng dễ cháy chuẩn bị phóng hỏa để thủ hạ còn ở phía trước đang chống cự quân Nhai Châu cùng nhau bị tiêu diệt.

Ngay vào lúc đám đầu mục đốt đuốc chuẩn bị phóng hỏa rồi bỏ chạy, bỗng từ phía sau truyền đến tiếng vó ngựa vang rền, nghe thanh âm đó liền biết có đông đúc kỵ binh đang phóng vọt tới nơi này, sắc mặt mọi người lập tức trở nên tái xanh: Thảm rồi! Bị quân Nhai Châu bao vây rồi!

Cũng không trách bọn họ nghĩ như vậy, ở địa phương này mà có thể có năng lực thành lập kỵ binh chỉ có thành Nhai Châu.

Đám đầu mục lập tức hoảng loạn lên, có kẻ chuẩn bị đầu hàng, có người chuẩn bị chạy trốn, mà có tên lại chuẩn bị đồng quy vu tận.

Nhưng ngay khi có thể thấy được bóng dáng của kỵ binh, đám dầu mục lập tức phóng hỏa chuẩn bị liều chết, thì kỵ binh dẫn đầu xông vào trước nhất đột nhiên hô lớn:

- Các huynh đệ ngừng tay! Ta là Lê Nhĩ đem cứu binh tới! Đội kỵ binh của chủ công nhà ta tới!

Lê Nhĩ? Không phải là tên khốn khơi mào chuyện lần này sao?

Cứu binh? Thủ hạ của chủ công trong miệng Lê Nhĩ?

Kỵ binh! Nhiều kỵ binh như vậy! Sắc mặt đám đầu mục thổ phỉ rất nhanh xoay chuyển mấy cái, cuối cùng đọng lại trên mặt vẻ vui mừng.

Biết mình không cần chạy trốn, hơn nữa còn có thể chuyển bại thành thắng, đám đầu mục lập tức nhảy dựng lên hoan hô ầm ĩ.

Bởi vì Lê Nhĩ lần đầu tiên cỡi ngựa bị lắc lư đến sắp nôn cả ra, sau khi hắn la xong còn chưa kịp lấy hơi đã nhìn thấy vô số ngọn lửa cháy đỏ rực.

Hắn xuất thân là đầu mục thổ phỉ dĩ nhiên biết đây là chuyện gì xảy ra, lập tức cố hít một hơi la lớn:

- Mau dập tắt lửa! Muốn đốt chết chúng ta à!

Thủ hạ của Lê Nhĩ sớm được phân phó từ trước, lập tức cùng nhau mở to miệng lớn tiếng lập lại, nếu như không nhờ đám đông này khuếch trương âm thanh, giọng của Lê Nhĩ đừng nghĩ giữa tiếng vó ngựa ầm ầm đó có thể truyền ra ngoài.

Lúc này đám đầu mục thổ phỉ mới chợt hiểu ra, lập tức luống cuống tay chân dẫn thủ hạ ào ào chạy đi dập lửa, may là vừa mới đốt, hơn nữa bọn họ còn chuẩn bị sẵn dụng cụ dập tắt lửa phòng khi mình bị vây khốn trong vòng hỏa hoạn không có lối chạy, cho nên không phí thời gian bao lâu đã dập tắt hoàn toàn.

Lê Nhĩ thấy lửa đã tắt vừa thở nhẹ một hơi, đột nhiên nhớ tới cái gì lại la lớn:

- Mau! Kêu thủ hạ các ngươi ở phía trước tránh ra chừa đường, phối hợp với quân của chủ công nhà ta tác chiến.

Tất cả đám đầu mục thổ phỉ đều mừng rơn, nhìn thấy đội kị binh đông đảo khí vũ hiên ngang thì đều ngầm hoảng sợ, nhưng cũng lấy làm hưng phấn, không ngờ chủ công mà chúng ta chuẩn bị đầu nhập lại hùng mạnh như vậy, ở vùng đất mà chim không thèm ỉa này lại có cả kị binh, thêm nữa nhìn trang bị huấn luyện đều thấy không hề thua kém đám kị binh Tây dương đánh thuê thường hay diễu võ dương oai.

Thế nhưng rất nhanh bọn đầu mục thổ phỉ liền la hét bất mãn, bởi vì đám kị binh này không hề chớp thời cơ đột kích tiến lên đánh quân Nhai Châu giải cứu các huynh đệ mà chỉ lẳng lặng xếp đội hình ở phía xa xa liệt trận, mặc kệ cho bên này thổ phỉ đang đánh giết.

Thật ra thì đây là mệnh lệnh của Hồng Đĩnh, hắn không muốn cho đội kị binh quý giá của mình tham gia cận chiến trên đường phố, điều này đúng là đi tìm chết, hơn trăm kị binh dù có tinh nhuệ đến đâu đi chăng nữa, khởi xướng tiến công vào đội hình ngàn tên địch cũng rất dễ lâm vào trùng vây rồi bị đánh giết, kị binh là để đột kích, bao vây chia cắt mà không phải để xung phong hãm trận, đây chính là cải tiến từ chiến thuật xe tăng Đức Quốc Xã thời hiện đại sau này.

Ngày càng có nhiều thổ phỉ bị quan binh Nhai Châu giết chết, trên con đường chính của quảng trường bến tàu, quân Nhai Châu kết trận chặt chẽ tiến lên, từng bước đem thổ phỉ tàn sát.

Đám đầu mục thổ phỉ tức sùi bọt mép, gian khổ chiến đấu chờ viện quân đến, thế nhưng viện quân lại bàng quan đứng nhìn, không hề có ý tiến lên trợ chiến đấy là sao, thế nhưng tình hình hiện giờ chúng cũng không thể làm gì được, chỉ mong sao vị chủ công kia mau mau dẫn đại quân tiếp viện đến, nếu không thì có lẽ tất cả bọn chúng đều sẽ bỏ mạng tại nơi đây, đồng thời trong lòng cũng bắt đầu lôi 18 đời tổ tông Lê Nhĩ ra chửi một lượt.

Kèm theo đó là việc lôi các tổ tông là nữ của Lê Nhĩ ra mong muốn có những hành động không mấy ưu nhã. ( xoạc) hâhaa

Trong sự chờ đợi mong mỏi của đám phỉ quân, Hồng Đĩnh rút cuộc cũng mang theo đại quân tới, thế nhưng nhìn tình thế trận đánh Hồng Đĩnh cũng không vội vàng hạ lệnh tấn công, mà cho binh sĩ ổn định đội hình chiến đấu.

Lữ đoàn cận vệ ở trung tâm, trung đoàn bộ binh ở hai bên, kị binh tập trung bên cánh phải.

Hồng Đĩnh đi đến thời đại này cũng được một thời gian, đánh nhau cũng không ít thế nhưng điều mấy ngàn quân lập đội hình chiến như vậy cũng là lần đầu, lại nói lần này có sự xuất hiện của pháo binh nữa, rất không may là trường quân sự của thế giới trước hắn không được dạy về cách đánh đội hình chiến thuật này.

Thời hiện đại, lấy đột kích làm chủ, pháo binh có khả năng bắn tầm xa cung cấp hỏa lực yểm trợ cho bộ binh xung phong, thế nhưng hiện tại chỉ có pháo binh Tây dương làm được như vậy, chứ mấy khẩu pháo cổ lỗ sĩ tháo từ các chiến hạm lạc hậu này quả thật là bắn được 400-500m đã là phải cầu trời khấn phật rồi,

Thế nhưng Hồng Đĩnh không biết rằng quân Việt thời đại này có súng thần công bắn đã là sang lắm rồi, còn gì mà đòi hỏi nữa, chấp nhận hiện thực Hồng Đĩnh liền bố trí theo kiểu truyền thống trên phim ảnh là “tiền pháo hậu xung”

Không biết có hiệu quả hay không thế nhưng nhìn uy thế của đội hình 50 khẩu pháo cũng vô cùng hoành tráng.

Lúc này quân phỉ và quân Nhai Châu đã đánh giết vô cùng sôi động. Tại quảng trường quân phỉ và quân Nhai Châu đã quấn lấy nhau.

Đối mặt với những công kích không biết sống chết của thổ phỉ, quân Nhai Châu mặc dù trang bị tốt, tổ chức ổn định, nhưng cũng phải chịu những tổn thất không nhỏ. Trận hình đã bị quét đi mấy tầng.

Mà thổ phỉ tập kích quân Nhai Châu cũng phải trả một cái giá đắt. Cùng với đám người dày đặc lúc nãy mà so sánh, quả thực chính là giảm đi phân nửa. Nhưng mà dù cho có một nửa như thế này, nhân số cũng nhiều hơn so với quân Nhai Châu. Cho nên thổ phỉ vẫn còn có thể chống đỡ công kích của quân Nhai Châu như cũ.

Ngay lúc bọn thổ phỉ đã đánh mất lòng tin, chuẩn bị ngừng chống cự để mặc cho quân Nhai Châu tàn sát, thì đột nhiên ở phía sau truyền đến tiếng gào của tiểu đầu mục:

- Các huynh đệ cố gắng cầm cự! Viện quân của chúng ta đang chuẩn bị tấn công! Nhìn kìa kị binh, pháo binh, hỏa súng đó! Mọi người thấy thời cơ tới thì tránh đi.

Nghe được tiếng hô hào này, đồng thời cũng nhìn thấy đội hình viện binh dày đặc ở phía sau, bọn thổ phỉ lập tức vùng lên, tinh thần phấn chấn ào ào đánh về phía quân Nhai Châu.

Bọn họ rơi vào trạng thái cuồng nhiệt, căn bản không có chú ý đến câu nói phía sau kia của các tiểu đầu mục. Mặc kệ các tiểu đầu mục ở phía sau lo lắng giậm chân kêu gào.

Lúc này đây pháo binh bên phía Hồng Đĩnh ở phía sau đã sẵn sàng, Các tiểu đầu mục của bọn họ không làm gì khác hơn là không kêu gào nữa, đồng thời trong lòng cũng thông minh gật đầu ra hiệu với nhau, sau đó nhanh chóng nép sang hai bên.

Bọn họ vẫn còn có chút hiểu biết. Pháo binh bắn đến thì uy lực vô cùng khủng bố, nhất định sẽ chết những kẻ không may kia, bọn họ cũng đành chịu.

Dù sao không phải chính mình chết là được.

Dẫn đầu trong đội ngũ pháo binh doanh là Nguyễn Thế Chinh, nhìn thấy bọn thổ phỉ kia căn bản không có nhường đường, ngược lại còn liều mạng quấn lấy quân Nhai Châu, hắn cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp vung đao ra lệnh bắn pháo, hiện tại khoảng cách của hai bên cũng bất quá chỉ rơi vào khoảng 200-300m, là vào tầm bắn uy lực nhất của súng thần công.

Động tác của thống lĩnh pháo đội Nguyễn Thế Chinh chính là mệnh lệnh. Pháo binh ở phía sau lập tức ầm ầm nổ vang

Thổ phỉ đang chiến đấu cuồng nhiệt rõ ràng không có ngờ lại bị tập kích phía sau. Năm mươi khẩu súng thần công đồng loạt khai hỏa, tiếng nổ ầm ầm lấn át cả tiếng chém giết.

Năm mươi viên đạn sắt gào thét bay về phía đội hình dày đặc đang chiến đấu của thổ phỉ và quân Nhai Châu.

Lập tức một cơn lốc màu hiện ra, 50 viên đạn biến thành những đường kẻ máu, đội hình dày đặc của quân Nhai Châu lập tức biến thành những trang vở có kẻ dòng.

Những nơi đạn pháo đi qua, tứ tung chân cụt, tay rụng, máu và nội tạng vương vãi khắp nơi, có viên đạn kẻ hết một đường thẳng, xuyên qua ngực hàng chục tên binh sĩ mới rơi xuống, chạm vào nền đất cứng của bến cảng lại nảy lên, cắt phăng mấy cái chân mới chịu dừng lại lăn tròn trên đất, có viên đạn một đường chỉ xượt qua lấy của mỗi tên binh lính một chút thịt, thế nhưng khiến chúng lăn lộn kêu gào thảm thiết, trước sức mạnh khủng bố của súng thần công, những tên may mắn thì một viên đạn mất đầu hay là lấy đi nửa người, chết không kịp ngáp, những tên xui nẻo chỉ bị đạn xượt qua, lấy đi cái chân cái tay, thì vô cùng đau đớn, lăn lộn trên mặt đất thảm thiết kêu rên, đặc biệt có tên thảm cự kì, bị đạn thần công xượt qua chỉ lấy đi cái hàm, hắn đang cuồng loạn lấy tay đỡ phần lưỡi đã đổ xuống tận cổ, tiếng gào thảm thiết không phát ra được ngoài, trở thành tiếng rên như của loài quái thú.

Chỉ một lượt bắn, có đến 500-600 tên cả phỉ lẫn quân Nhai châu thảm thiết ngã vào vũng máu.

Uy lực của súng thần công không phải là sát thương, mà là chấn nhiếp nhân tâm, máu me tung tóe cùng với tiếng nổ vang chấn động trời đất đủ cho những binh lính tinh nhuệ đều nhụt chí.