Sau khi nghe Mạnh Hổ báo cáo thì Hồng Đĩnh thoáng cau mày:
Tình hình hiện nay nội bộ của Hồng Đĩnh cũng không phải vô cùng bình yên cho lắm.
Chiếm được thành Nhai Châu và các vùng lãnh thổ thuộc nó, trong tay Hồng Đĩnh hiện đang nắm giữ 9000 binh sĩ, một lực lượng được coi là cường đại trong khu vực .
Tuy vậy lực lượng dòng chính của Hồng Đĩnh vẫn là 5000 binh sĩ người Việt. Đây là lực lượng chính, đảm bảo quyền lực tuyệt đối của Hồng Đĩnh ở bất kì đâu. Nếu không có họ, Hồng Đĩnh chẳng là cái đinh rỉ gì cả.
Thế nhưng đội quân này hiện nay bắt đầu xuất hiện một số tiếng nói, mặc dù không phải là to lớn hay nguy hiểm gì thế nhưng nó làm cho Hồng Đĩnh nhạy bén phát giác ra khuyết điểm của mình.
Trong thời gian qua, hắn đã quá chú tâm vào luyện binh mà chưa thật sự sâu sát công tác tư tưởng cho binh sĩ, Vệ Quốc Quân bành trướng quá nhanh dẫn đến công tác chính trị ngại trừ Lữ Đoàn Cận Vệ và các sĩ quan ở các đơn vị ra, hầu hết binh lính tầng dưới chưa kịp phổ cập.
Những người mới vào chỉ được Lão Phúc lên lớp đôi ba buổi học chính trị, giảng giải về cuốn sách “Dòng máu lạc hồng” về những sự tích của Hồng Đĩnh, về việc giặc Pháp đang hoành hành ở phía Nam, giết hại dân chúng, gây bao tang thương cho dân tộc. Vệ Quốc Quân được thành lập là để đi chiến đấu chống giặc ngoại xâm, được tuyên truyền rằng tham gia Vệ Quốc Quân không những có quân lương, người nhà được Kỉ Anh Quận Công phân phối đến ruộng đất để trồng trọt, người nhà đảm bảo áo cơm không lo, chỉ cần một lòng luyện binh đánh giặc.
Được rồi lí tưởng thì rất tốt đấy, Kỉ Anh Quận Công làm cũng rất tốt đấy, thế nhưng luyện binh đánh giặc ngoại xâm, chưa đánh được tên giặc ngoại xâm nào, ngược lại Kỉ Anh Quận Công đã đánh chiếm được mớ lớn thổ địa bên ngoài, nghe nói Quận Công còn sắp sửa tự lập xưng vương, xưng đế, vậy những người mình đây sẽ như thế nào. Đã là người thì ai ai cũng có lòng tham và hoài bão.
Nếu như Hồng Đĩnh xưng vương xưng đế, thì những người bọn họ còn không phải sẽ là tòng long chi thần hay sao, giờ có đất đai có thổ địa đã có không ít người mong muốn được phong thưởng.
Trong trận chiến thành Nhai Châu vừa rồi, đám thổ phỉ cùng với Kimura cũng lập công lớn, hiện tại là lúc bọn chúng mong mỏi phong thưởng, thế nhưng theo tập tục của Đảo Quỳnh Châu, phong thưởng thường gắn liền với cả phong đất đai và tiền bạc chức vị, tiền bạc Hồng Đĩnh có thể phong, thế nhưng hắn không muốn xuất hiện cục diện như trước ở nơi đây, các gia binh bộ lạc chiếm giữ lượng lớn đất đai, tài vật, tự lập thế lực riêng, chính quyền lỏng lẻo, lợi ích cần phải được phân đều đến dân đen Đảo Quỳnh Châu, như vậy Hồng Đĩnh mới có thể đạt được mức độ ủng hộ lớn nhất, mà không phải quyền lực cùng tiền tài phân tán suy yếu.
Hồng Đĩnh nhìn Mạnh Hổ và Đỗ Quý bên cạnh :
- Được rồi, các ngươi nói một chút là thế nào phân phong những gia thần mới đầu nhập vào, 4000 binh sĩ đều khống chế trong tay bọn họ đấy.
Nếu đã quyết định đem nơi này làm căn cứ, như vậy phải xử lý tốt những gia thần mới đầu nhập này này, cũng không thế như trước kia quyết định đem thành Nhai Châu đưa cho bọn hắn.
- Đại nhân mượn cơ hội phân phong, thu nhận toàn bộ bọn họ thành gia đinh của chúng ta đi? Như vậy sẽ không sợ binh sĩ bị các gia thần này khống chế nữa, dù sao đất đai ngài nhiều như vậy.
Đỗ Quý đề nghị.
Kế hoạch của Đỗ Quý rất đơn giản thế nhưng cũng vô cùng hiểm độc, đám đầu mục thổ phỉ và sĩ quan quy hàng sở dĩ có quyền lực như vậy từ việc bọn chúng có bộ hạ của riêng mình, thế nếu như Hồng Đĩnh thu nhận tất cả binh sĩ của bọn chúng đều thành gia đinh trực hệ, trả lương trực tiếp cho binh sĩ thì đương nhiên sẽ trực tiếp nắm lấy binh quyền trong tay, ai trả lương cho họ thì họ sẽ liều mạng vì kẻ đó, đương nhiên người trả lương ở đây là Hồng Đĩnh chứ không phải đám đầu mục thổ phỉ cho nên đám binh sĩ biết mình làm việc vì ai rồi đấy. Chỉ cần một kế nhỏ lập tức phân tách và thu lại binh quyền.
Đây chính là quy chế của chế độ trung ương tập quyền mà không phải là phân quyền đến các tướng lãnh, thủ lãnh bộ lạc như bản địa đảo Quỳnh Châu vẫn làm.
- Đại nhân! Đỗ Quý nói đúng, những thổ phỉ này, còn có những hàng binh toàn bộ đều thu vào làm gia binh cấp thấp là biện pháp diệu toàn nhất.
Đây xác thật là biện pháp tốt, theo tập tục nơi này là chế độ phân phong, ngươi không chia đất cho bộ hạ, bộ hạ khẳng định sẽ tạo phản, những gia thần và thổ phỉ này đều nhắm tới điểm đó mà tới.
Điều này có phần giống với các thời kì như nhà Mạc, quan quân binh sĩ được phân phong đất đai ở các làng xã, không có đất đai họ làm sao có thể có động lực để liều mạng cơ chứ, đây đều là thực tế suy nghĩ của người thời đại này
Nếu như biên chế, và chế độ phong thưởng giống như Vệ Quốc Quân, khẳng định sẽ lập tức xảy ra biến loạn, Vệ Quốc Quân chiến đấu cho lí tưởng của Hồng Đĩnh, được Hồng Đĩnh bao nuôi và huấn luyện, trên hết Vệ Quốc Quân là cùng chung dòng máu Việt, xuất thân đều là con cháu Hà Tĩnh, bọn họ chỉ cần người nhà sống tốt, thêm chút tiền tài là được chứ thổ địa ở hải ngoại bọn họ chẳng thèm, bởi đơn giản nó không thuộc tư duy của họ.
— QUẢNG CÁO —
Ngược lại hàng binh, thổ phỉ cộng thêm vào thế lực bản địa lại vô cùng để ý đến chuyện này, tình hình thế cục hiện nay còn chưa ổn định, con số hàng binh, thổ phỉ, gia binh gia tộc, bộ lạc lên đến cả vạn người, nếu như nháo chuyện tuyệt đối có thể đem mấy ngàn người bên mình nuốt sạch sẽ.
Hồng Đĩnh thoáng cau mày:
- Cứ như vậy binh sĩ khẳng định gần vạn người cần phong, chừng 2 vạn mẫu đất, đất đai thành Nhai Châu thoáng cái mất 2/3, khẩu phần dân chúng căn bản là không thể đảm bảo, hơn nửa đám gia binh trướng lĩnh cũng cần phân phong mà.
Đỗ Quý sửng sốt, sau dở khóc dở cười nói:
- Đại nhân! Sĩ quan thấp nhất mới 10 mẫu đất, những tên binh sĩ cấp 1- 2 mẫu gắn bó quan hệ chủ tớ là được. Thậm chí binh sĩ tầng chót chỉ cần trả 100-200 đồng tiền là được, bọn chúng cũng chẳng để ý đến ruộng đất trồng trọt như nào đâu.
Mạnh Hổ xen mồm lần nữa:
- Đại nhân! Thuộc hạ cho rằng chúng ta hẳn nên đem biên chế của đám thổ phỉ hàng thần cùng toàn bộ quân đội định lại lần nữa, cái gì mà bách phu trưởng, thiên phu trưởng cơ chứ thật là khó nghe, hơn nữa bộ dạng rườm rà, hình như đẳng cấp quá ít.
- Ồ! Vậy ngươi nói xem sửa thế nào?
Hồng Đĩnh cười nói.
Mạnh Hổ tròng mắt vừa chuyển, vỗ đùi nói:
- Để cho thống nhất, vậy đổi hết giống Vệ Quốc Quân đi, bắt đầu từ Binh Nhì, Binh Nhất, Hạ Sĩ, Trung Sĩ, Thượng Sĩ, Thiếu Úy, Trung Úy, Đại Úy, Thiếu Tá, Trung Tá, Đại Tá, Thiếu Tướng đi
- Biên chế thì cứ tiểu đội, Trung đôi, Đại đội, Tiểu đoàn, Trung đoàn, Lữ Đoàn.
Hồng Đĩnh suy nghĩ một chút mỉm cười:
- Vậy được rồi, Thiếu Tướng sẽ chỉ huy Lữ Đoàn, Đại Tá và Trung Tá sẽ chỉ huy Trung Đoàn( một trung đoàn trưởng và một trung đoàn phó), cứ thế xuống dưới.
Còn không thiết lập Trung Tướng và Đại Tướng, lí do đơn giản là còn không đủ quân a. Hồng Đĩnh thì tự mình đảm nhiệm chức tổng tư lệnh, kiêm nhiệm thành chủ thành Nhai Châu.
Đỗ Quý suy nghĩ một chút, đề nghị:
- Đại nhân, theo thuộc hạ xem, không bằng đặt mức phong thưởng như vầy: Binh Nhì 100 đồng, binh Nhất 200 đồng, Hạ Sĩ 500 đồng, Trung Sĩ 1xâu tiền tương đương 1000 đồng, Thiếu Úy một mẫu đất cùng 2 xâu tiền, Trung úy liền là 2 mẫu đất cùng 5 xâu tiền, Đại Úy liền là 5 mẫu đất cùng 10 xâu tiền.
Thiếu Tá là 10 mẫu đất cùng 20 xâu tiền,
Trung Tá là 20 mẫu đất và 50 xâu tiền.
— QUẢNG CÁO —
Đại Tá là 50 mẫu đất cùng 100 xâu tiền .
Thiếu Tướng liền là 100 mẫu đấy cùng 500 xâu tiền.
- Binh Nhất chỉ có lấy 1 thủ cấp mới có thể trở thành hạ sĩ, thiếu úy cũng chỉ có chém được 10 thủ cấp mới có thể trở thành thiếu tá, theo đó thăng cấp, tính toán Ngài xem thế nào?
Những người cấp hàm càng cao công trạng sẽ tính theo số chiến công mà đơn vị do họ chỉ huy có được.
Nghe được độ khó thăng cấp làm Hồng Đĩnh trợn mắt há mồm, móa nó tên thư sinh này định khiến quân lính của hắn chém mấy vạn thủ cấp dân chúng quanh đây à, nên nhớ rằng nếu chế độ này được phổ cập thì sức mạnh quân đội Hồng Đĩnh sẽ tăng lên không chỉ một bậc, mà là tất cả binh sĩ đều điên cuồng mất rồi, tiền tài và thổ địa sẽ khiến mắt chúng đỏ sọng, điên cuồng muốn chiến tranh để giành được càng nhiều đất đai cùng tiền tài.
- Được! Vậy nhiệm vụ tổ chức thì giao cho ngươi.
Hồng Đĩnh cười nói.
Nghĩ đi nghĩ lại thì Hồng Đĩnh vẫn thấy còn thiếu thiếu thứ gì đó.
Phong thưởng như vậy cũng mới chỉ là phong quân hàm trong quân đội mà thôi, những mặt khác thì sao, ví dụ như là có những chiến công đâu thể cứ tăng quân hàm là được, họ lập chiến công thế nhưng lại không có kinh nghiệm quản quân trị quân thì phải làm sao, không phải ngẫu nhiên mà các triều đại ngoại trừ phong thưởng chức quan mà còn tiếp tục phong tước hiệu quý tộc nữa, mà phổ thông trên thế giới thường là các danh hiệu Công, Hầu, Bá Tử, Nam. Mà nói đâu xa, chính hồng Đĩnh cũng được phong Quận Công đấy thôi, nhưng chẳng nắm tí quân đội chính quy nào ở Đại Nam cả.
Có thể nói phong tước hiệu chính là tượng chưng cho thân phận quý tộc để phân biệt với dân đen, một người được phong quan nhị phẩm, thân phận cũng chẳng thể cao quý hơn một tên ăn chơi được phong Nam tước, đó là sự thật, nếu không có nó thì mọi người liều mạng leo lên thân phận quý tộc để làm gì.
Ngoại trừ quân công ra, còn các thành tựu về văn trị thì phải làm sao, đánh mở giang sơn phải nhờ cậy quân đội, thế nhưng nên nhớ cai trị chính quyền phải dựa vào quan văn mới làm được, đâu thể dựa vào một đám đại tướng đầu to đi xây dựng kinh tế ổn định dân sinh,
Ngoài ra còn có dân đen giao lương, nộp thuế đến trình độ nhất định cũng phải được coi là có công với chế độ, cũng nên phải phong thưởng cho họ nữa chứ, chỉ có thế họ mới có động lực để phấn đấu.
Hồng Đĩnh suy nghĩ một chút rồi nói.
- Để không làm ảnh hưởng đến kết cấu quyền lực trong quân đội, cần phải có một hệ thống phong thưởng để thể hiện đẳng cấp,
- Như vậy đi, để thể hiện đẳng cấp trong quân đội sẽ phong tước hiệu võ sĩ cho người có công, người được phong Võ Sĩ ngoài mặt chiến công, sẽ phải có các tinh thần võ sĩ đạo, trong bộ quy tắc võ sĩ đạo, có thể tham khảo của các samurai Nhật Bản.
- Võ Sĩ chia làm năm hạng: Cường, Hãn , Dũng, Mãnh, Uy. Mỗi hạng lại chia làm 3 cấp thượng trung hạ.
- Văn sĩ thì dựa vào công trạng trong công tác hoạt động kinh tế, chính trị, công tác dân sinh xã hội mà ban thưởng.
- Văn Sĩ cũng chia làm 5 hạng: Cần, Liêm, Thành, Minh, Lí. Tương tự mỗi hạng chia làm 3 cấp thượng trung hạ.
Đỗ Quý hiển nhiên sửng sốt há hốc mồm, đại nhân nhà mình trực tiếp đem yêu cầu với quan viên văn võ thành tên gọi? Nhưng mà mấy cái tên này nghe ra đúng là uy vũ ưu nhã hơn, có vẻ càng dễ cho dân chúng lý giải.
Hắn không khỏi lập tức thành khẩn bái phục tán thưởng liên thanh, sau hồi lâu mới nói:
— QUẢNG CÁO —
- Đại Nhân, còn nên thiết lập ra một cấp bậc văn võ tối cao, như vậy chế độ thân phận đẳng cấp của chúng ta liền hoàn thiện rồi.
Mạnh Hổ nhìn Đỗ Quý đều biết năm hạng văn võ sĩ tước, kỳ thật chính là năm hạng tước vị quý tộc: Công, Hầu, Bá, Tử, Nam; mà hiện giờ Đỗ Quý nói còn thêm một hạng, đó chính là cấp Vương tước rồi.
Hoàng Hải ở bên nghe bọn họ nói mà bĩu môi, còn nói đừng quá càn rỡ , ta thấy ngươi mới càn rỡ quá đáng! Các tước vị đều đầy đủ, hoàn toàn có thể khai quốc lập nghiệp rồi!
Hồng Đĩnh căn bản không thèm để ý những cái này, nói thẳng:
- Võ sĩ cấp cao nhất là Kiệt sĩ, văn sĩ cao nhất là Quốc sĩ, đồng dạng cũng ba cấp thượng trung hạ.
Hoàng Hải bắt ngón tay bấm lũy thừa liền choáng váng cả người, các quan giai này thoạt nhìn chỉ có sáu đẳng cấp, nhưng như vậy so với đẳng cấp hiện tại ở bên Đại Nam hiện tại còn nhiều hơn, nhưng đừng quên đây còn là phân chia văn võ, tương đương với tăng gấp đôi!
Đếm sơ sơ Văn Võ chính là 6 hạng 18 cấp.
Choáng!!! Ta kháo
Trời ạ! Vừa rồi thằng nào nói nói đẳng cấp Lôi gia ít quá, sẽ khiến người bên dưới mất đi dục vọng leo lên trên chứ?
Đặt ra những cái này bằng vào biến tướng đem đẳng cấp phân chia càng chi tiết hơn nữa mà!
Tuy rằng Hoàng hải đầy một bụng mơ hồ, nhưng hắn cũng biết chế độ đẳng cấp như vậy vừa định xuống, lại phối hợp với đãi ngộ hậu hĩnh cố định từng đẳng cấp, người phía dưới khẳng định sẽ liều mạng chết sống trèo lên trên, như vậy chẳng những dễ dàng quản lý, cũng càng nhẹ nhàng đem hạ nhân trên toàn lãnh địa gom lại một đoàn, cái chế độ thân phận đẳng cấp này thật là tốt quá!
Chỉ cần có lợi đối với đại nhân nhà mình, Hoàng Hải tuyệt đối sẽ không phản bác.
- Ừm, đề án của ngươi không tệ, tuy nhiên đãi ngộ giữa mỗi đẳng cấp trong đó phải cách xa, phải hậu hĩnh, đồng thời phải kết hợp hộ tịch, thực thi đăng ký nghiêm ngặt đẳng cấp thân phận, chỉ có như vậy, chế độ đẳng cấp này mới có thể thi hành xuống dưới.
- Ngươi trở về chỉnh lý một chút, cũng quay về Đại Nam những nơi chúng ta nắm giữ, có thể phổ biến một phần những thứ này tùy theo tình hình, đồng thời triệu tập mọi người thương thảo nghị định, xác định đãi ngộ hậu đãi mỗi cấp thế nào, cùng với công trạng văn võ xác định ra sao, tính toán thế nào, làm cho thỏa đáng.
Hồng Đĩnh nói, hắn biết rõ vấn đề chính vụ, đặc biệt vấn đề đặt ra chế độ như vậy, cũng không thể chỉ dựa vào chính mình muốn gì thì thực thi như thế được. Lãnh đạo là người đề ra đường lối, cho người dưới thực thi và phát triển, nếu cái gì cũng bắt lãnh đạo làm thì còn không phải sẽ khiến lãnh đạo mệt chết hay sao.
Trải qua chúng quan lại, tướng lãnh cùng các chuyên viên tư vấn cân nhắc thảo luận tỉ mỉ, kết quả cho ra khẳng định chắc hẳn phải tốt hơn nhiều so với tự mình nghĩ ra, cho nên Hồng Đĩnh trực tiếp để Đỗ Quý, Ngô Văn Tụng xây dựng chế độ này.
- Vâng, hạ thần xin cáo lui.