Sau khi Hồng Đĩnh đến bến tàu, phát hiện một đám người đang đứng đợi ở đó. Đứng đầu chính là Lão Phúc cùng một đám quân chính đang đứng ngóng trông.
Nhìn thấy Hồng Đĩnh bình an trở về, cùng theo đó là vô vàn tàu to, tàu nhỏ, binh sĩ và hàng hóa, tất cả đều ầm ầm hò reo.
Mọi người đều biết Kỉ Anh quận công lợi hại thế nhưng lợi hại đến mức này thì đúng là tướng tài trăm năm khó gặp, nước ta thừ thuở xa xưa đến nay cũng chỉ có lác đác mấy người tỉ dụ như Lí Thường Kiệt dẫn binh đánh sang đất Tàu, còn lại đều là tiểu chiến ở biên giới, lần này không những đã đánh thắng, lại còn chiếm giữ một tòa thành trì, mặc dù không phải là đánh vào Trung Nguyên, chỉ là một thành thị ở đảo Hải Nam thôi, thế nhưng trung quy lại cũng là đất đai của bọn Tàu Khựa a. Khoảng cách giữa Hải Nam đến Hà Tĩnh chung quy lại cũng chỉ là một đến hai ngày lộ trình đi biển, cho nên tin tức liền là liên tục không ngừng, cho nên là mọi người đều đã biết truyện đã xảy ra ở bên kia bờ biển.
Hồng Đĩnh chỉ bằng vào mấy ngàn người này, mà có thể trong khoảng thời gian ngắn như vậy đã bình định được thành Nhai Châu ngang tàng xưng bá hải vực lâu nay sao? Chuyện này nghe cũng thật là kinh người quá đi chứ? Truyền ra bên ngoài thì e rằng ngay lập tức chấn động thiên hạ!
Hồng Đĩnh dưới sự tiền hộ hậu ủng của mọi người bắt đầu tiến vào phủ lãnh chúa.
Ngồi đến phòng nghị sự, Lão Phúc bắt đầu tiến lên bẩm báo tình hình chiến sự miền Nam.
- Thiếu gia, hiện tại tình hình thế cuộc trong Nam có nhiều chuyển biến, Trần Trung được lệnh dẫn theo nhóm sĩ quan vào Nam sau vài trận đánh đẫm máu đã bắt đầu dần ngăn cản được thế cuộc sụp đổ của quan quân triều đình, thế nhưng chung quy lại quân ta vẫn ở thế yếu, bất kể về số lượng binh sĩ trang bị hay là huấn luyện đều không bì kịp giặc Pháp, quân đội triều đình quá đỗi vô năng, nếu như không phải có Trần Trung ra mặt ngăn cơn sóng dữ, thì bây giờ đại đồn Chí Hòa có khi đã thất thủ rồi.
Tiếp đó Lão Phúc bắt đầu chi tiết tấu báo tình hình chiến sự phía Nam cho Hồng Đĩnh, bắt đầu từ Phạm Năng Lâm, Trần Bình vụng trộm cướp lấy binh quyền ra sao, Trần Trung chỉ huy binh sĩ phòng thủ phản công như thế nào, quân đội triều đình tan tác bỏ chạy lên Biên Hòa khiếp nhược không giám cho quân phối hợp.
- Thiếu gia, tình hình chiến sự trong Nam tuy có phần khởi sắc thế nhưng vẫn đang nguy như trồng trứng sắp đổ, nếu như không có ngoại lực tác động thì chắc chắn sẽ mau chóng tan vỡ, đây là thời cơ tốt nhất để thiếu gia thượng tấu xin dẫn binh vào Nam, đánh đuổi giặc ngoại xâm, cứu nguy cho đất nước.
Nghe đến đây Hồng Đĩnh vô cùng bất ngờ, CMN chứ, bọn Trần Trung đây đâu phải là miễn cưỡng giữ vững thế cục cuộc chiến đâu, đây là CMN chân chính thay đổi lịch sử rồi, trong lịch sử lúc này quân Pháp chẳng những đã chiếm lĩnh đại đồn Chí Hòa, mà còn đánh tan quân triều đình, mở rộng vùng chiếm đóng ra khắp nơi.
Lão Phúc tiếp tục nói:
- Thiếu gia, tình hình trong Nam căng thẳng, chưa được sự cho phép của Thiếu gia, Lão tự tiện điều đội quan quân tuyên giáo cùng một số sĩ quan quân đội và vũ khí vào Nam tiếp ứng, xin Thiếu gia trách phạt.
Thật ra đây đã được coi là đại tội rồi, chưa được tướng chủ cho phép đã tự tiện điều binh, thế nhưng Lão Phúc tự làm Hồng Đĩnh cũng không trách phạt, người một nhà cả ha, với cả đội quân tuyên giáo Hồng Đĩnh giao cho lão Phúc cũng chỉ trăm người, chẳng khác gì thân binh của lão Phúc cả, lão Phúc muốn điều họ vào Nam chiến đấu Hồng Đĩnh cũng không ý kiến, hàng viện trợ thì chung quy lại cũng chỉ có vài tấn vũ khí, bao gồm đầu đạn SS I, SS II và một số lựu đạn, súng hỏa mai không có, bởi vì Hồng Đĩnh trong kho cũng không dư cây nào, hơn nữa với 30 sĩ quan binh lính để thành lập một trung đội hỏa lực thôi, chẳng có gì to tát cả, căn bản là Lão Phúc cũng không có quân, trong tay chỉ có một đội quan tuyên giáo cỡ trăm người, đây đều là con cưng của Lão Phúc, được lão dốc lòng bồi dưỡng, bọn họ ngoại trừ biết kiến thức quân sự cơ bản ra, còn lại thì đều là những kẻ đọc sách, biết chữ, nắm bắt được coi là vô cùng thấu triệt cuốn sách Dòng Máu Lạc Hồng,
Bản ý của lão Phúc là đưa đội quân tuyên giáo, vốn không có nhiều ý nghĩa này lắm vào Nam, trợ giúp quân dân miền Nam, không phải có ý gì khác, chỉ là làm một chút tuyên truyền, cùng với đó là củng cố tinh thần yêu nước của mọi người mà thôi.
Hồng Đĩnh khi nghe tấu báo cũng chẳng thèm để ý, trăm tên quan tuyên giáo thì làm được cái gì cơ chứ, cùng lắm là thành lập được một đại đội bộ binh, tác dụng đối với miền Nam không lớn, nên cười bỏ qua, cái Hồng Đĩnh chú ý là con đường, tiếp vận hàng hóa, vũ khí cho miền Nam kia. Dưới sự chủ trì của Lão Phúc, lại có lần trước Trần Trung mở đường, đã miễn cưỡng tạo nên 2 con đường tiếp tế miền Nam kháng chiến, đầu tiên là đường bộ, kéo dại hàng cả ngàn km kéo dại từ Hà Tĩnh vào đến Nam kì, con đường này vận chuyển được một rương lựu đạn thôi cũng đã đi hết cả gần tháng trời, hai phí lượng lớn người và súc vật hiệu quả phi thường không cao, còn thường xuyên gặp rắc rối do quan phủ gây cản trở, tra xét.
Con đường thứ 2 là con đường trên biển, mấy chiếc hải thuyền tịch thu được, cơ bản là vượt biển vượt đại dương là không làm nổi, thế nhưng chạy ven bờ, chở theo vài tấn vũ khí tiền bạc chắc không vấn đề gì cả. Từ sau khi tịch thu được đám hải thuyền của lũ phỉ Hải Nam, lão Phúc đã xin vài ba chiếc để mở ra con đường này, hiện nay đã có chút thành tựu, chuyến hàng đầu tiên chắc có lẽ đã vào đến miền Nam, lúc này lựu đạn của Hồng Đĩnh có lẽ đã vang vọng chiến trường.
— QUẢNG CÁO —
Thế nhưng chắc Hồng Đĩnh, lão Phúc đều không thể ngờ được rằng, thứ mà hai người coi thường nhất, đám quan tuyên giáo trăm người cưỡi ngựa gấp rút vào Nam kia lại lật lên những chuyện động trời, chỉ một trăm người thôi, thế nhưng lại có thể khiến toàn bộ Miền Nam bùng cháy, đến mức triều đình bắt buộc phải cử Hồng Đĩnh vào Nam ổn định tình hình, bởi không ai có đủ khả năng thu dọn tàn cuộc được nữa.
Sự kiện này ở chỗ Hồng Đĩnh gọi là Quan Tuyên Giáo Nam Tiến, Triều Đình gọi là Bách Kị loạn lục tỉnh Nam kì. Hậu thế ghi vào sử sách với tên gọi, đội Đại Việt tuyên truyền giải phóng quân, đội quân này sau khi tới nơi đã nhấc lên mưa gió máu tanh khắp lục tỉnh, khiến cho tình hình chiến cuộc từ vài ngàn người đại chiến, thương vong mấy trăm, biến chuyển thành toàn Nam kì bùng cháy, mỗi tháng hàng ngàn, hàng vạn người đổ máu ngã xuống.
Đương nhiên đấy là những chuyện của mai sau, hiện tại Hồng Đĩnh còn chưa biết, đơn giản là quỹ đạo lịch sử đã thay đổi.
- Đúng rồi! Kinh Đô có đại sự gì phát sinh hay không?
Nhìn thấy Hồng Đĩnh tin tưởng mình như vậy, Lão Phúc trong lòng nóng lên, cũng không nói nhiều, vứt những thứ loạn thất bát tao qua một bên:
- Thiếu gia ! Kinh Đô Huế không có đại sự gì xảy ra.
Tin thất bại sau khi truyền về kinh thành, nhấc lên sóng gió to lớn, thế nhưng Kinh Thành không có gì phản ứng lớn, quân triều đình mặc dù tan tác, thế nhưng đại đồn Chí Hòa dưới sự chỉ huy của Trần Trung vẫn còn giữ được, triều đình lấy đó làm cơ sở cho nên cũng không quan tâm cho lắm, ngoại trừ mang theo chiếu chỉ ban thưởng tướng sĩ vào Nam thì không hề có hành động gì lớn, đến Trần Trung lập lên công lao lớn như vậy cũng chỉ ban cho một cái chức Đô Úy thì không có gì khác, cơ bản là triều đình làm cho binh sĩ đang phấn khởi chém giết với giặc ngoại xâm tâm trí rét lạnh mà.
Thấy mọi người ngẩn hết ra, Hồng Đĩnh cười nói.
- Mặc kệ triều đình, dù sao những chuyện này còn cách chúng ta rất xa a, chúng ta hiện tại cứ quản tốt những chuyện phần mình cái đã.
Lão Phúc cũng cười nói:
- Đúng vậy! Quả thật chúng ta cách quá xa. Đúng rồi, Thiếu gia!
Dựa theo tình hình chiến cục hiện tại, chúng ta có lẽ nên tuyển thêm quân a, mấy ngàn người như vậy quả thật không đáp ứng đủ nhu cầu cấp bách hiện tại, đất đai hiện trong phạm vi quản hạt của chúng ta quá rộng,
Hồng Đĩnh ngẩn ra, chỉ có nửa tháng trời tại sao lãnh địa chúng ta lại quá rộng rồi.
- Thiếu gia, đây là bản đồ lãnh địa Kì Anh quận công.
Hồng Đĩnh nhìn vào bản đồ mà hoảng sợ, gì chứ, có đến hơn nửa cái đất Hà Tĩnh đã bị nạp vào bản đồ.
— QUẢNG CÁO —
Nhìn thấy Hồng Đĩnh kinh nghi bất định, Lão Phúc cười nói.
- Thiếu gia, sau khi ngài đi, nhận thấy chúng ta điên cuồng tuyển binh cùng huấn luyện binh lính, các thế gia đại tộc cường hào ở đất Hà Tinh vô cùng hoảng sợ, nhao nhao đầu nhập, liền muốn chúng ta phái quân đóng giữ các nơi, phòng phỉ xâm nhập, duy trì trị an. Chúng ta không có cách nào từ chối đành đồng ý bọn chúng, hiện tại Hà Tĩnh ngoại trừ phủ thành ra thì hầu hết đều do dân binh và tuần kiểm của chúng ta khống chế, trị an thì do dân binh, các hoạt động kinh tế do tuần kiểm .
Sau khi thấy dựa vào chúng ta tình hình trị an toàn tỉnh đều ổn định lại, đâu đâu cũng là binh sĩ Vệ Quốc Quân đóng giữ, quan tuần phủ hoảng sợ liền hạ lệnh cho toàn bộ binh sĩ rút vào phủ thành, bỏ mặc phía ngoài cho chúng ta tiếp quản, đồng thời trực tiếp hạ đạt mệnh lệnh không được gây mâu thuẫn với chúng ta, cho nên chúng ta giờ đây đất đai đủ rộng a. Kinh tế giao thông toàn bộ đều cho các thành phần Vệ Quốc quân nắm giữ, quân triều đình co rút lại trong thành không dám ló đầu.
Hồng Đĩnh thầm nghĩ, hành động hiện tại của mình ở đây có lẽ không khác tạo phản là bao, thế nhưng triều đình lại hoàn toàn không thấy có động tác gì, chẳng lẽ đây là “Dưỡng Tặc” trong truyền thuyết a.
- Này! Lão Phúc! Ngươi ở lại giúp ta quản lý lãnh địa , thế nào? Hiện tại quân đội quản lí và huấn luyện đã thành một bộ hệ thống, chỉ cần nắm giữ toàn cục còn lại để các tướng sĩ tự lo. Ta ra lệnh tuyển thêm quân, lấy thêm lính từ các dân tộc miền núi lập thành một trung đoàn bộ binh sơn cước, sau này sẽ có chỗ dùng. Lấy thêm tráng đinh nhập vào dân binh, từ dân binh lựa chọn để trở thành quân chính quy, gấp rút huấn luyện, hiện tại yêu cầu chúng ta là mở rộng quân đội lên cỡ 1 vạn người, không chỉ có đất Hà Tĩnh cần quản lí, mà còn có bên Đảo Quỳnh Châu cần có binh củng cố chính quyền, còn cần thêm lực lượng cơ động, sau này Nam tiến.
Nghe được mệnh lệnh của Hồng Đĩnh, các tướng lĩnh bắt đầu sôi trào a, chẳng có ai muốn mình quản lí ít quân cả, hiện tại quân đội bản bộ do Hồng Đĩnh thống lĩnh bất quá chỉ không đầy năm ngàn người, thế nhưng nếu mở rộng đến vạn người thì sao, chắc chắn là mọi người đều thăng quan a, từ tiểu đội trưởng liền thăng lên trung đội trưởng rồi, binh sĩ hầu hết đều là tân binh sao, không có quá lớn quan hệ, tăng cường luyện tập, lại đánh vài trận đẫm máu thì đều thành lão binh hết, chung quy lại nếu không đánh trận thì lấy đâu ra lão binh, mọi người đều biết đạo lí đó.
Lão Phúc có chút lo lắng nhìn Hồng Đĩnh.
- Thiếu gia, chúng ta chưng tập mấy ngàn quân như vậy đã là lấy đi hầu hết tinh tráng của đất Hà Tĩnh này rồi, nếu còn tăng thêm nữa sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến các hoạt động vận hành kinh tế trong lãnh địa.
Hồng Đĩnh khoát tay nói.
_ Không phải lo, nếu thiếu có thể lên núi kêu gọi các dân tộc anh em đi tòng quân, chỉ cần cung cấp một điểm củi gạo dầu muối tin rằng các thủ lĩnh bộ lạc sẽ vui lòng đưa tiễn tráng đinh cho chúng ta. Thêm nữa các gia tộc đều có cất giấu một lượng không nhỏ nhân khẩu giấu diếm, chúng ta chỉ cần làm lại hộ khẩu thì tin rằng sẽ không để một kẻ nào trốn thoát, kết hợp các biện pháp này lại, đừng nói là chỉ tuyển thêm 5-6000 quân, dù là tuyển thêm một hai vạn người nữa cũng là dư dả.
- Thế nhưng....
Lão Phúc còn có điều lo lắng, bởi thanh tra hộ khẩu còn không phải động đến lợi ích của các thế lực hay sao.
Hồng Đĩnh cười nói.
- chúng ta chỉ cần tăng cường quân bị, thời buổi này nắm tay ai to người ấy lực lớn, chỉ sợ chúng không phản, chúng phản lập tức dấy binh đến xét nhà diệt tộc. Đồng thời cũng không phải chỉ lấy cưỡng bức , chúng ta đã đánh hạ Nhai Châu, mở ra con đường buôn lậu, chỉ cần phân chia cho bọn chúng một chút lợi ích, tin rằng sẽ không có kẻ nào ngu ngốc dám phản đối.
— QUẢNG CÁO —
Đây chính là chiến lược cây gậy và củ cà rốt đi, chính sách này người Mĩ không ít dùng đối với các quốc gia yếu hơn, Hiện tại Hồng Đĩnh liền đem một bộ này ra dùng, tin tưởng rất nhanh sẽ có thành quả.
Ta dự định tự mình đi đảo Quỳnh Châu củng cố xây dựng đất ấy, đồng thời luyện binh. Lão ở nhà quản lí tốt lãnh địa, chung quy đây là đất quê hương lập nghiệp của chúng ta, không thể để có sơ sót.
Hồng Đĩnh đột nhiên nhớ tới một vấn đề nào đó nói.
Lão Phúc hiểu rõ đây là Hồng Đĩnh chăm sóc mình, dù sao mình cũng không còn trẻ nữa, không muốn chính mình đi theo hắn vào chiến trường. Vốn không bằng lòng, nhưng nghĩ đến chuyện thành Nhai Châu mới là cơ sở căn bản, lĩnh địa trên đất Hà Tĩnh cũng chỉ là mặt ngoài, vì đây vẫn là đất của vua a, nếu như Hồng Đĩnh không phất cờ tạo phản thì chỉ cần một tờ giấy chiếu chỉ của Tự Đức, Hồng Đĩnh không thể không chắp tay dâng lên. Như vậy dốc hết sức xây dựng kinh tế công nghiệp ở đây rồi chẳng phải để cho Tự Đức hưởng lợi hay sao, mặc dù khả năng này rất nhỏ, thế nhưng rất có thể xảy ra, cho nên mọi người không thể không đề phòng. Ngoài ra hoạt động buôn lậu mới thực sự cần người coi sóc.
Nghĩ vậy, Lão Phúc gật đầu, giữa các thân vệ không ngờ chỉ có chính mình thích hợp để lưu lại. Những tiểu tử kia thì đi theo thiếu gia tạo dựng sự nghiệp rồi, mình giữ cái nhà này cho tốt là được.
Cảm giác được mối thương cảm của Lão Phúc, Hoàng Hải xịch lại nắm lấy bàn tay của hắn, nhưng cũng không biết nói cái gì cho tốt, bầu không khí có chút trở nên trầm mặc.
- Được! Chuyện này cứ như vậy đi. Chờ Ngô Văn Tụng vận chuyển đến nhóm hàng hóa đầu tiên từ đảo Quỳnh Châu tới, chúng ta sẽ lên thuyền rời đi.
Hồng Đĩnh dùng câu này để kết thúc buổi tụ họp. Sau đó mọi người rời đi, vội vàng thực hiện công việc của mình.
Rất nhanh, một vài ngày sau, Ngô Văn Tụng áp tải mấy chục hải thuyền đến. Mà các thương nhân, thậm chí là quan tuần phủ ở Hà Tĩnh ở bên này cũng sớm chuẩn bị vật tư, chờ thuyền xuống liền đem buôn bán nhao nhao, nhanh chóng chia cắt đám hàng không còn. Bởi vì bằng vào người nhà của mình giao dịch, cho nên không có tranh chấp gì, rất nhanh đã quyết toán xong xuôi.
Ngay khi kết thúc lần giao dịch buôn bán, tất cả các địa chủ hào cường, hầu như đều nhận được chỗ tốt đều vui vẻ tỏ lòng đầu nhập, trở thành một mắt xích trong đế chế buôn lậu của Hồng Đĩnh, thậm chí nhiều người còn bắt đầu viết thư, gửi cho người thân của mình làm quan ở Kinh Thành Huế, tỏ rõ tình hình ở đây, đều hy vọng nơi này phát triển.,
Cùng lúc, Hồng Đĩnh mang gửi liên tục ba đạo tấu chương, với lời lẽ tha thiết được cống hiến một phần sức mạnh trong sự nghiệp chống giặc ngoại xâm, xin phép được vào Nam đánh Pháp, thế nhưng không hiểu vì lí do gì, tất cả các tấu chương thỉnh Nam tiến đánh giặc của Hồng Đĩnh đều như đá chìm đáy biển, không thấu triều đình đang có toan tính gì. Chờ đợi trong thất vọng Hồng Đĩnh mang theo đám người Hoàng Hải, đáp thuyền tiến về thành Nhai Châu.
Nhóm dân binh đầu tiên, sau khi chinh chiến ở Quỳnh Châu, Hồng Đĩnh mang về Hà Tĩnh 2000 người, số này để Lão Phúc ổn định thế cục, chung quy lại có một đội quân tinh nhuệ như vậy thì lực chấn nhiếp các thế lực ngo ngoe có ý đồ xấu sẽ mạnh hơn rất nhiều, đồng thời với đó là mang theo 4000 dân binh, trai tráng mới tuyển, mục tiêu chỉ có một, đi đến đảo Quỳnh Châu luyện binh.