Sự Ỷ Lại Nguy Hiểm

Chương 93




Thực ra trình độ nấu ăn của Trần Vận Thành rất bình thường, nhưng những người tối nay tới ăn cơm chẳng có ai bắt bẻ cả, chỉ dành thời gian ăn thức ăn và uống rượu, sau đó chậm rãi nói chuyện với nhau.

Quan An Lâm nhắc đến dự án đầu tư mà Dư Kiệt nói với gã, gã nói Dư Kiệt kiếm được một miếng đất ở tỉnh khác, muốn xây một tòa tháp giữ linh cốt dưới tên một ngôi chùa nổi tiếng ở địa phương.

“Anh cũng biết giờ nghĩa trang đắt đỏ thế nào mà, tháp giữ linh cốt nổi tiếng là có cao tăng khai quang, lại thờ cúng tro xương người nhà Phật nên muốn gửi tro cốt vào đó thì phải chi một số tiền rất lớn, rồi hàng năm còn phải nộp tiền hương khói ký gửi. Hũ tro cốt và bài vị đều không chiếm diện tích, số lượng ký gửi của tòa tháp cao mười tám tầng rất có giá trị, một khi xây xong chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền.”

Nghe thấy thế Trần Vận Thành chợt nhíu mày, anh không nhịn được mà nhìn về phía Long Triển Vũ lại thấy anh ta đang ngồi dựa lưng vào ghế hút thuốc, nghe Quan An Lâm nói cũng chẳng có biểu hiện gì cả.

“Ông ta muốn cậu làm gì?” Trần Vận Thành hỏi Quan An Lâm.

Quan An Lâm gắp một đũa thịt bò, ăn hết rồi mới nói tiếp: “Ông ta nói giờ phạm vi kinh doanh của công ty không tiện, ông ta muốn đăng ký công ty dưới tên của tôi, sau đó sẽ hợp tác với ngôi chùa ở địa phương, còn những thủ tục phê duyệt của chính phủ tiếp theo đó, ông ta sẽ chạy chọt. Sau này tôi sẽ chịu trách nhiệm kéo đầu tư, kéo được đầu tư thì tôi sẽ được trích phần trăm. Ông ta còn nói nếu tôi không yên tâm thì ông ta sẽ dẫn tôi đi khảo sát thực địa và nói chuyện với trụ trì của ngôi chùa.”

Nghe thấy vậy Long Triển Vũ cười giễu cợt một tiếng.

Trần Vận Thành nghe thấy Quan An Lâm nói rất nghiêm túc bèn không nhịn được hỏi: “Cậu tin lời ông ta?”

Quan An Lâm liếc anh, vẻ mặt hơi oán giận: “Tôi đâu có ngốc. Tên khốn đó chắc chắn muốn tìm một con thiêu thân, đợi tôi cõng nồi cho ông ta.”

Long Triển Vũ giơ tay kéo gạt tàn thuốc trên mặt bàn qua, gảy tàn thuốc vào, sau đó nói: “Dư Kiệt rõ ràng đang muốn hãm hại cậu, có dự án gì dễ kiếm tiền sao ông ta không tự mình làm, mà lại giúp cậu được hời? Hơn nữa vì sao không vay tiền ngân hàng, mà muốn cậu đi kéo đầu tư? Không đúng, tôi thấy việc huy động vốn bất hợp pháp có nhiều khả năng hơn. Dự án đầu tư đó của ông ta chắc chắn là giả, đến lúc đó việc huy động vốn bất hợp pháp sẽ kéo dài nhiều nhất là nửa năm, khi đó cậu là người chịu trách nhiệm chắc sẽ bị bắt vào tù.”

Quan An Lâm rõ ràng cũng đoán được sẽ có chuyện như vậy, nhưng nghe thấy lời Long Triển Vũ gã vẫn cảm thấy không cam tâm: “Cho dù là vậy, thì chỉ cần tôi chỉ điểm ông ta, ông ta cũng không thoát được.”

Trần Vận Thành nói: “Cậu bị điên à? Sao phải đồng quy vu tận với ông ta?”

Quan An Lâm xua tay: “Tôi tò mò nên hỏi thế thôi.”

Long Triển Vũ ngồi dựa lưng vào ghế, chậm rì rì nói: “Còn phải xem Dư Kiệt làm có sạch sẽ hay không, rất nhiều chuyện không thể chỉ nghe lời nói của một mình cậu làm bằng chứng, mà phải xem những bằng chứng khác có đủ để chứng minh tội ác của ông ta không. Hơn nữa hai người từng có hiềm khích, hắn có thể mượn những điều này để ngụy biện cho mình.”

Quan An Lâm nhìn chằm chằm bàn ăn trước mặt, cố gắng suy xét: “Nhưng tôi đã kể với các anh rồi, các anh không thể làm chứng giúp tôi à?”

Long Triển Vũ đã hút xong một điếu thuốc, anh ta để đầu lọc vào trong gạt tàn, giơ tay lên đan chặt mười ngón vào nhau rồi kê ở sau đầu bày ra vẻ mặt khó hiểu nhìn Quan An Lâm: “Làm chứng gì cơ? Chứng minh cậu biết rõ Dư Kiệt muốn huy động vốn bất hợp pháp, nhưng để giúp ông ta tiếp tục làm, nên cậu giúp ông ta đăng ký công ty còn kéo đầu tư cho ông ta? Muốn cùng vào tù với ông ta?”

Trần Vận Thành bỗng nhiên cảm thấy Quan An Lâm làm mình hơi mất mặt, nên trừng gã một cái.

Nhưng Quan An Lâm lại cảm thấy tức giận, bèn ném đôi đũa lên bàn: “Chẳng nhẽ tôi không có cách nào để bắt ông ta ư? Ông ta chắc chắn vẫn đang làm những chuyện phạm pháp khác, cảnh sát các anh nhanh đi điều tra đi!” Gã chuyển hướng qua Long Triển Vũ.

Long Triển Vũ nói: “Điều tra, chỉ cần có manh mối chắc chắn sẽ điều tra, giờ không phải là do không có manh mối à? Hơn nữa ông ta phạm những tội khác chưa chắc chúng tôi có quyền quản lý, tôi chỉ là một dân cảnh nhỏ ở đồn cảnh sát, không thể chọc chym đi điều tra lung tung được.”

Trần Vận Thành không nhịn được mà nắm lấy tay Ninh Quân Diên ở dưới gầm bàn, anh không để ý việc Long Triển Vũ nói tục trước mặt mình, nhưng lại không thích bọn họ nói tục trước mặt Ninh Quân Diên.

Ninh Quân Diên chỉ ngồi bên cạnh im lặng lắng nghe chứ không nói gì, thấy Trần Vận Thành nắm tay mình, hắn bèn giơ tay Trần Vận Thành lên bên môi hôn một cái.

Quan An Lâm vốn đang định nói gì đó, vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng này, lời chưa kịp nói ra khỏi miệng đã bị chặn lại ở cổ, bèn nhìn bọn họ đầy ghét bỏ.

Ninh Quân Diên cũng thấy ánh mắt của Quan An Lâm, nhưng hắn không thèm để ý, chỉ khẽ mỉm cười nói: “Không đi đến bước kéo đầu tư, chẳng nhẽ công tác chuẩn bị sơ bộ không vi phạm pháp luật sao? Ví dụ ông ta lập dự án giả, thì có thể kiện ông ta tội lừa đảo không?”

Vẻ mặt Long Triển Vũ trông như đang suy nghĩ rất nghiêm túc, anh ta ngẩng đầu, nhấc một chân lên, mũi chân gõ nhẹ vào chân bàn gỗ, một lát sau mới dừng lại nói: “Thật ra cũng không phải là không có cách.”

Quan An Lâm lập tức nhìn về phía anh ta.

Long Triển Vũ ngoắc ngón tay, bảo gã ghé tai tới gần, thấp giọng nói mấy câu.

Từ góc độ của Trần Vận Thành hoàn toàn không nghe rõ bọn họ nói cái gì, một lát sau chỉ thấy Quan An Lâm giãn lông mày ra, gật gật đầu.

“Rốt cục là gì vậy?” Trần Vận Thành hỏi.

Quan An Lâm nhìn Long Triển Vũ: “Tôi nói được không?”

Long Triển Vũ nói: “Gì cơ? Tôi đâu có nói gì với cậu, cậu thích nói gì thì tùy.”

Quan An Lâm chợt hiểu ra ý anh ta, bèn gật đầu nói với Trần Vận Thành: “Tôi tiếp tục giả vờ hợp tác với Dư Kiệt, đi đăng ký công ty, sau đó yêu cầu ông ta cho tôi xem tài liệu về dự án tháp linh cốt của ông ta, trong đó chắc chắn cần tài liệu phê duyệt của chính phủ. Dự án của Dư Kiệt là giả, tài liệu được phê duyệt chắc chắn cũng là giả, đến lúc đó tôi trực tiếp cầm tài liệu của ông ta đi kiện ông ta, ít nhất cũng là tội làm giả con dấu công văn ——” gã vẫn chưa học thuộc tội danh, bèn liếc mắt nhìn Long Triển Vũ.

Long Triển Vũ nói tiếp: “—— của cơ quan nhà nước.”

Nghe xong, Trần Vận Thành nhìn Ninh Quân Diên, rồi mới nói: “Nghe cũng không tệ.” Nhưng anh vẫn thấy lo, nên lại hỏi: “Có nguy hiểm không?”

Vẻ mặt của Long Triển Vũ rất nghiêm túc: “Là một người cảnh sát, vào thời điểm này tôi sẽ khuyên nhủ cậu làm những gì mà cậu có thể, không có gì quan trọng hơn sự an toàn và tính mạng của cậu. Nếu có bất kỳ rắc rối nào thì hãy nhanh chóng bỏ chạy và báo tin cho cảnh sát, đừng vì Dư Kiệt mà để bản thân mình vào tù.”

Nghe thấy vậy Quan An Lâm không nhịn được hỏi: “Không phải là cảnh sát thì sao?”

Long Triển Vũ xòe tay ra: “Nếu không phải là cảnh sát, thì tôi thấy chẳng nguy hiểm gì cả, đừng làm chuyện thừa thãi là được.”

Lúc này Ninh Quân Diên nói: “Nguy hiểm đôi khi sẽ không đoán trước được.”

Nghe xong Long Triển Vũ im lặng một lúc, anh ta ngẩng đầu lên nhìn đối phương, nói: “Anh nói rất đúng, nên tôi không phải là một người cảnh sát tiêu chuẩn, luôn không thể đứng ở vị trí thích hợp nhất để cân nhắc thật kỹ mọi chuyện.” Không biết vì sao vẻ mặt anh ta hơi phiền muộn, bèn giơ tay cầm chai rượu ở trên bàn lên rót cho mình một ly: “Tôi mời mọi người, mấy năm qua có rất nhiều chuyện xử lý không chu đáo, nên đem đến cho Trần Vận Thành không ít phiền phức, cho tôi xin lỗi.”

Lúc sau Long Triển Vũ uống say.

Trong nhà không có phòng ngủ dành cho khách, Trần Vận Thành vốn muốn gọi xe đưa anh ta về, nhưng anh ta vừa ngả đầu xuống là ngủ, gọi mãi cũng không chịu dậy, Trần Vận Thành đành phải cho anh ta nằm trên sô pha trong phòng khách.

Quan An Lâm cũng uống không ít, gã nói với Trần Vận Thành: “Tôi cũng ở lại chỗ anh.”

Trần Vận Thành hỏi: “Ở đâu? Ngủ trên sàn nhà à?”

Quan An Lâm ngẩng đầu lên, thấy Ninh Quân Diên đang đứng bên cửa phòng ngủ lạnh lùng nhìn mình, bèn nói: “Thôi, tôi quay về cửa hàng là được.”

“Cậu vốn nên quay về trông coi cửa hàng,” Trần Vận Thành cầm áo khoác lên bảo gã mặc vào, tiễn gã xuống dưới lầu, đứng ở ven đường gọi cho hắn một chiếc taxi nhìn xe rời đi rồi mới xoay người lên lầu.