Sự Yêu Thương Của Tra Công

Chương 30




Một vài người mặc thường phục tiến tới nhanh chóng còng chặt tay bốn người Trần Lương Bang lại. Ma Tiểu gan nhỏ, mới có như vậy đã sợ hãi đến mức vỡ cả giọng đứng đó tranh cãi với đối phương: "Các đồng chí cảnh sát, chúng tôi không làm gì cả!"

"Không làm gì à?" Ngô Cương tiến lên đánh Ma Tiểu một cái thật mạnh đến mức méo mồm, không dám nói lời nào nữa. Hắn chỉ vào từng người một mà nói: "Các người làm tốt lắm! Để tôi xem các người sẽ có hậu quả như thế nào!"

Đám tội phạm bị cảnh sát dùng bạo lực bắt lại, trước khi bị nhốt trong xe, Trần Lương Bang suy nghĩ một chút rồi vẫn gọi Cố An Thành nói: "Này, tên kia, chuyện gì cũng có thể bàn bạc."

Cố An Thành chỉ có thể ngẩng đầu để ngăn máu mũi không chảy ra tiếp, nghe xong lời của đối phương thì nhịn không được mà bật cười, nhưng cũng chú ý đến hắn. Anh vỗ vỗ Trần Viễn ở trong ngực, tay áo cậu bị xẹp xuống bên trên dính đầy máu của Cố An Thành, lúc đó cậu cảm thấy hơi choáng váng, mùi máu khiến cậu cảm thấy hơi buồn nôn, quan trọng nhất đây là máu của Cố An Thành...

Cố An Thành nhờ một cảnh sát trẻ đi cùng Ngô Cương đưa cho mình một tờ giấy, dùng nó bịt chặt mũi, tay vẫn ôm Trần Viễn an ủi. Trần Viễn có chút ngơ ngác, khi phản ứng lại đã thấy bản thân đang nằm trong bệnh viện.

Trần Viễn không biết mình đã ngất xỉu vì chảy máu, rất nhanh đã mất đi ý thức. Cậu chỉ nhớ tới Cố An Thành khẩn trương gọi mình một tiếng, thanh âm đó càng ngày càng xa sau đó không biết cái gì nữa. Cậu ngồi dậy phát hiện quần áo trên người đã được thay, trong phòng bệnh cũng chỉ có mình cậu. Trần Viễn có chút mơ hồ.

"Cố An Thành?" Trần Viễn hét lớn nhưng không có ai đáp lại. Trong phòng bệnh toàn một màu lam nhạt, mọi thứ khác đều là một màu trắng xóa. Trần Viễn nhớ lại chuyện đã xảy ra trước đó, Cố An Thành bị đánh vào mũi và chảy rất nhiều máu nhưng chắc sẽ không xảy ra chuyện gì cả...

"Cố An Thành." Trần Viễn lại tủi thân kêu lên, Cố An Thành đi đâu rồi?

Cửa phòng bệnh mở ra, là một người đàn ông trung niên, Trần Viễn lập tức ngừng nói mà lo lắng nhìn người đàn ông này, người đàn ông cũng sửng sốt sau đó hỏi cảnh sát canh cửa: "An Thành đâu?"

Người cảnh sát đáp: "Cậu ấy vào nhà vệ sinh hút thuốc."

Người đàn ông không khỏi cười lớn nói: "Cậu đi gọi nó về."

Viên cảnh sát thở ra một hơi vội vàng đi tìm người, thực ra anh ta khá bối rối khi bị bỏ lại ở đây, nhất là khi đội trưởng Ngô nói với anh ta rằng đây là con trai của cục trưởng Cố, nghe vậy viên cảnh sát trẻ càng tức giận hơn bởi anh ta hoàn toàn không biết đối phương trông như thế nào. Anh ta đoán người vừa tới hình như chính là cục trưởng vì khí chất hai người này khá giống nhau, nhìn cũng giống người bị chảy máu mũi kia.

Đúng vậy, đây chính là Cố Vĩ Đông. Ông đang đợi con trai mình giải thích về chuyện vừa xảy ra, kết quả lại nhận được điện thoại của Ngô Cương trước mà những gì hắn biết cũng chỉ là phiến diện. Kết quả cục trưởng Cố nghe được chuyện động trời là con trai ông, anh bị bọn côn đồ nhắm vào.

Được rồi, gan cũng chẳng nhỏ.

Cố Vĩ Đông đến bệnh viện trước chuẩn bị xem vết thương của con trai mình, nhưng khi mở cửa ông chỉ nhìn thấy một con trẻ bất lực.

Trẻ nhỏ không thể dùng từ con để diễn đạt, ông Cố cũng không biết sao mình lại dùng từ như vậy?

Có lẽ là bởi vì người nằm trên giường thoạt nhìn thực sự rất nhỏ, vừa nhìn thấy ông đã rùng mình một chút. Cố Vĩ Đông hận không thể sờ mặt mình một chút, ông cũng không biết mình đáng sợ như vậy.

"Cậu nhóc, cậu là bạn với An Thành à?"

Trần Viễn không nói chuyện, cũng không dám nhìn ông, cậu ôm chặt chăn trên người cứng ngắc ngồi ở trên giường không biết nên nói cái gì cũng không muốn nói chuyện.

Cố An Thành vừa nghe thấy cha mình tới thì ba bước bước thành hai vội vàng mà trở lại. Khi nhìn thấy Trần Viễn đang co ro trong chăn như bị bắt nạt, cha anh thì đang tò mò nhìn chung quanh vội hỏi: "Ba đang làm gì ở đây vậy?"

Cố An Thành không mấy vui vẻ, khi thấy đối phương khiến Trần Viễn sợ hãi thì thầm mắng ông già này cũng bất cẩn quá.

Anh ngồi bên cạnh Trần Viễn chắn tầm nhìn của Cố Vĩ Đông, từ phía sau nắm lấy ngón tay của Trần Viễn mà siết chặt. Trần Viễn cẩn thận núp ở phía sau anh yên lặng không động.

Cố Vĩ Đông ngạc nhiên nhìn nhưng trước tiên vẫn hỏi anh chuyện quan trọng: "Sao con lại gặp rắc rối? Có phải từ lần trước con đang ăn tối với ba thì bị gọi đi không?"

"Không, là chú của Trần Viễn. Chẳng phải con đã đưa ông nội của cậu ấy đến viện dưỡng lão rồi sao? Sổ tiết kiệm của ông nội ở đây, chú của cậu ấy muốn quay về lấy." Cố An Thành chỉ vào phía sau mình nói: "Đây là Trần Viễn, bạn của con."

"Cậu ấy có cùng tuổi với con không?" Cố Vĩ Đông cảm thấy đứa trẻ này trông còn nhỏ hơn con trai mình vài tuổi.

"Ba đang muốn nói là con lớn nhanh phải không?" Cố An Thành bị dán băng dính trên mũi, khi nói chuyện có chút khó chịu nhưng may mắn là không bị thương đến xương cốt.

"Mũi thế nào rồi?" Cố Vĩ Đông chú ý tới sống mũi của hắn có màu xanh tím, nhưng cơ bản cũng không có vấn đề gì lớn.

Cố An Thành dùng tay bóp chặt nói: "Không sao đâu, hôm nay không chạm vào nước là được.

"Những người đó đã bị nhốt, con muốn làm gì chúng?" Cố cục trưởng chuẩn bị xem con trai mình muốn gì trước.

Cố An Thành đã nghĩ xong từ sớm, vết thương này của anh không tính là vết thương nhẹ, dù cho có làm giả báo cáo thương tích thì cũng chỉ là cố ý gây thương tích, nhiều nhất là ba tháng ngồi tù đã có thể ra ngoài rồi, không có tác dụng gì. Không bằng bán cho bọn họ một chút tình người: "Con sẽ tự mình thả họ ra."

"Con không sợ chúng báo thù sao? Có thể Ngô Cương đã nói rồi, có người từng có tiền án." Cố Vĩ Đông đồng ý với phán đoán của con trai nhưng vẫn cố ý hỏi anh: "Không thể dung túng cho những kẻ phạm tội tới bước đường cùng này."

"Hiện tại bọn chúng vẫn chưa bị buộc tới mức phải tới đường cùng như vậy. Con sẽ cho bọn họ một viên kẹo ngọt, nếu vẫn không được thì sẽ dùng gậy đánh chết bọn họ, vậy là đầu xuôi đuôi lọt." Cố An Thành mỉm cười nói tiếp: "Đây không phải là những gì ba dạy con sao?"

Cố Vĩ Đông rất hài lòng, làm như vậy không sai, ngay từ nhỏ ông đã thích chiêu một cây gậy, một viên kẹo ngọt. Cố An Thành học được rất nhanh.

"Được rồi, con không sao, lát nữa chúng con sẽ về nhà. Để những người đó ngồi trong trại tạm giam một ngày, ngày mai con sẽ tự mình thả họ ra. Ba đừng quản nữa, khi nào cần ba thì ba hẵng hành động." Cố An Thành bắt đầu đuổi người đi. Ba anh đến cũng không đúng lúc, anh thậm chí còn chưa kịp dỗ dành Tiểu Viễn của mình.

Trần Viễn thật sự bị dọa cho sợ hãi, nếu như trước đó không phải sợ hãi như vậy thì cậu đã không ngất đi lâu như này. Anh chưa từng thấy qua có người ngất vì máu tươi mà lâu như thế, đã vậy Tiểu Viễn còn hôn mê. Y tá phải đo nhịp tim và huyết áp của cậu tới ba lần.

Cố Vĩ Đông nghe thấy con trai mắng mình liền thầm mắng anh không ra gì nhưng vẫn hỏi lại: "Ba lái xe chở các con về."

"Không cần, con bắt taxi về thôi. Ba đi làm việc của mình đi." Cố An Thành xua tay không chút luyến tiếc.

Cố Vĩ Đông không còn cách nào khác đành phải rời đi. Trong hành lang bệnh viện, ông càng đi càng cảm thấy khó chịu, con trai ông cũng chưa quá lớn, dù bị người trong xã hội đánh đập cũng không chịu tìm ba mình nhờ giúp đỡ, thay vào đó cách giải quyết cũng tự mình nghĩ xong hết, ông thực sự không biết nên tự hào hay hổ thẹn.

Được, vậy hãy nghe lời con trai đi.

Cố Vĩ Đông rời đi, Cố An Thành quay đầu lại nhìn Trần Viễn, Trần Viễn vẫn ngoan ngoãn dựa vào lưng anh, nắm tay anh, không nhúc nhích, Cố An Thành gọi cậu: "Tiểu Viễn."

Trần Viễn dụi mặt vào lưng anh, Cố An Thành quay người ôm cậu, phát hiện Trần Viễn vẫn đang run rẩy.

"Không sao đâu, đừng sợ, tớ không xảy chuyện gì cả." Cố An Thành vốn tưởng rằng có lẽ anh bắt được người nào đó sẽ tốt hơn, nhưng lại không đoán trước được vị trí nên đấm vào mũi người đó, đây là một sai lầm.

Trần Viễn không nói gì, Cố An Thành có chút lo lắng cho cậu: "Vợ?"

"Đó là cha của cậu?" Trần Viễn nhẹ giọng hỏi.

Cố An Thành chưa từng nói cho cậu biết chuyện gia đình của mình, anh đá dép ngồi trên giường bệnh, ôm trọn Trần Viễn vào lòng: "Đúng vậy, khi tớ học lớp ba tiểu học, ba tớ đã ly hôn với mẹ. Mẹ tớ sang Mỹ và lập gia đình với thanh mai trúc mã của bà ấy, ba tớ tuy vẫn sống một mình nhưng ông là người nghiện công việc và không thể tự chăm sóc bản thân nên từ nhỏ đã không có ai chăm sóc tớ. Sau này tớ dọn ra ở riêng, cô tớ thỉnh thoảng đến thăm, đại khái là vậy thôi."

Trần Viễn ôm chặt eo Cố An Thành, đem mặt vùi vào trong lòng anh nói: "Vậy cậu thật sự rất cô đơn..."

Cậu vẫn nhớ lời Cố An Thành đã nói với mình lúc đầu: Tớ cô đơn và cậu cũng cô đơn, từ giờ chúng ta hai người cạnh nhau được không?

"Tớ đã nói cho cậu biết và sẽ không lừa cậu, dù là bất cứ chuyện gì cũng sẽ không lừa cậu." Cố An Thành hôn lên tóc của cậu, anh không biết có phải là do tâm lý hay không, tuy rằng thay quần áo cho Tiểu Viễn nhưng mùi máu tanh trên người cậu vẫn không hết đi. Cố An Thành chuẩn bị về nhà để cho Tiểu Viễn tắm rửa: "Chúng ta về nhà đi."

"Anh."

Cố An Thành sửng sốt, cảm giác được trong lồng ngực ấm áp lan tràn, biết Trần Viễn lại khóc anh không khỏi đau lòng ở sau lưng cậu nói: "Hả?"

"Sau này cậu không muốn ở một mình, tớ cũng không muốn ở một mình vậy hai chúng ta cùng nhau được không?" Trần Viễn cảm thấy sợ chết khiếp, chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt đầy máu của Cố An Thành là đủ để cho cậu gặp ác mộng cả đời. Cậu không còn sợ hãi gì nữa, chỉ cần Cố An Thành chăm sóc tốt bản thân là được rồi.

"Đây là điều ước của cậu trong ngày hôm nay sao?" Cố An Thành giả vờ suy nghĩ rồi nói: "Tớ nghĩ nó sẽ thành hiện thực."

Trần Viễn xoa xoa quần áo trên ngực, giọng tức giận nói: "Cậu nghĩ lâu như vậy..."

"Bởi vì tớ đang thắc mắc tại sao cậu lại đột nhiên nói những điều như thế, hay là sau này tớ chảy máu thường xuyên hơn nữa." Cố An Thành đang dỗ dành đối phương thì bị cậu cắn một cái trên người.