Sự Yêu Thương Của Tra Công

Chương 36




Từ đầu bên kia sân thể dục, một tiếng súng vang lên báo hiệu phần thi chạy cự li 10.000 mét bắt đầu.

Anh mặc quần đùi thể thao đen với áo phông trắng, rõ ràng vừa đơn giản vừa không chuyên nghiệp nhưng lại khiến người khác không thể rời mắt. Trong khi đám người xung quanh vẫn còn mang dáng vẻ thiếu niên thì anh đã có bờ vai rộng và đôi chân khỏe khoắn. Chẳng trách mấy đứa con gái đó đều mê mẩn anh. Nhất là khi Cố An Thành chạy, ngọn tóc bồng bềnh nhẹ nhàng của anh dường như lấp lánh, khiến anh tràn đầy sức quyến rũ mà đám thanh niên khác chưa thể có được.

Trần Viễn ngơ ngác nhìn, Hách Văn Tĩnh dùng khuỷu tay huých cậu: "Cậu ta đẹp trai nhỉ."

Trần Viễn chỉ cảm thấy tim mình đập thình thịch, nếu không phải cậu đã ngậm miệng lại thì có lẽ trái tim nhỏ bé này hẳn sẽ nhảy ra ngoài, biến thành trò cười cho mọi người mất. Người đó... Chính là người đã nói thích cậu... Một người tỏa sáng như vậy, lại chỉ dịu dàng với mình cậu...

"Ây, cậu ta sắp chạy đến đây rồi kìa!" Hách Văn Tĩnh cũng rất hưng phấn, nguyên nhân chính là do Cố An Thành quả thực khá nổi tiếng. Có lẽ nhờ giải đấu bóng rổ năm nhất trung học cơ sở mà Cố An Thành làm đội trưởng nên anh mới gây chú ý tới vậy. Khi đó trận đấu còn chưa kết thúc, anh đã chinh phục được gần như hết thảy các nữ sinh trường Trung học cơ sở số 5. Sau này anh lại có thêm chút ít "tai tiếng", bởi lẽ ở cái tuổi này, mấy người xấu tính lại hay được bọn con gái chú ý nhiều hơn.

Vì vậy, lúc Hách Văn Tĩnh nghe thấy nhóm em gái bên cạnh sân thể dục thét gào một mớ khẩu hiệu điên cuồng như "Cố lên chồng yêu", "Em yêu anh", "Em muốn sinh cho anh một nhóc tì"... Cô mới quay sang nhìn vị "vợ cả" đứng cạnh mình, trong lòng đột nhiên nổi lên cảm giác có ưu thế vô cùng. Các cô gào thét vỡ cả họng thì có tác dụng gì cơ chứ, anh Cố đẹp trai của các cô là gay đấy có biết không!

Hách Văn Tĩnh dùng ba phút để thương xót mấy em gái đang mê muội, lúc này Cố An Thành đã chạy đều đều đến gần chỗ bọn họ. Anh ở đường chạy thứ ba, chỉ kém người thứ nhất một chút. Nhìn anh với vẻ đẹp đè ép người khác, thậm chí lúc ngang qua còn quay về phía bọn họ thả một nụ hôn gió. Hách Văn Tĩnh giận ứa gan với tên thích ngược đãi người độc thân này, lúc tỉnh táo lại mới thấy hơn nửa sân nhìn cô ấy với ánh mắt phẫn uất, những người nhìn thấy khi nãy đều cho rằng nụ hôn gió kia là dành cho cô ấy.

Má nó mấy người mù hết cả rồi à?

"Sao tớ lại phải chịu oan thế này chứ!" Hách Văn Tĩnh chịu không nổi nữa, cô ấy trừng mắt với Cố An Thành, tên này rõ là cố ý!

Mặt Trần Viễn hơi đỏ, thấy Hách Văn Tĩnh nổi quạu bèn vội vàng giải thích: "Các cô ấy hẳn là ghen tị với vẻ đẹp của cậu mà thôi."

"Ha, tớ đâu chỉ có đẹp không." Hách Văn Tĩnh buộc tóc đuôi ngựa lên, nhân tiện khoe ra cánh tay cơ bắp. Ngay lập tức mấy ánh mắt không thân thiện bớt đi hẳn. Cùng lúc đó tiếng xì xào nổi lên, ai ai cũng muốn biết liệu cô ấy có phải chị gái ruột của Cố An Thành không.

Hách Văn Tĩnh bày tỏ thính lực mình rất tốt, chị đây nghe thấy cả đấy nhé!

Chị gái cái con khỉ!

"Người gì mà phun hormone như bướm thế kia, rốt cuộc cậu thấy cậu ta tốt chỗ nào hả?" Trong suy nghĩ của Hách Văn Tĩnh, Trần Viễn là người thụ động, vậy nên đương nhiên là cậu bị tên xấu xa kia kéo lên thuyền hải tặc. Cô ấy cảm thấy nếu như Cố An Thành không theo đuổi cậu, người như Trần Viễn nhất định sẽ đi theo con đường của người bình thường, tuy rằng không có gì đặc biệt nhưng lại an toàn.

Hách Văn Tĩnh cũng là một cô gái như mọi cô gái khác. Khi nhìn thấy trai đẹp chói mắt cũng sẽ rung động, thế nhưng cô ấy biết đó chỉ là một rung động bất chợt trong tiềm thức, sau đó lại nhanh chóng bình tĩnh lại, thuyết phục bản thân tránh xa loại người nguy hiểm này. Anh có thể rất xuất sắc, nhưng đây cũng là một con dao hai lưỡi. Sự xuất sắc khác người này của anh định sẵn tương lai anh sẽ đầy những cám dỗ và bất ổn, đó không phải thế giới dành cho người bình thường.

Loại người nguy hiểm này vậy mà lại chọn một Trần Viễn ngoan ngoãn hiền lành để ở bên.

Từ ngạc nhiên đến nghi ngờ rồi nhất quyết chấp nhận, Hách Văn Tĩnh cũng đã trải qua nhiều khúc mắc, bây giờ nhìn thấy Cố An Thành thu hút ong bướm như thế này, cô ấy lại có phần không yên tâm. So với cô ấy, Trần Viễn còn nghĩ ngợi nhiều hơn, vì cậu biết rõ bản thân còn kém Cố An Thành xa thế nào. Nghiêm túc mà nói thì cậu chẳng có gì cả, tính cách lại khó gần, từ nhỏ đã bị người ta ức hiếp. Xưa nay cậu vẫn sống kiểu "gió chiều nào theo chiều ấy", chưa từng mơ đến việc có lấy một người bạn chứ nói gì đến người yêu.

Cố An Thành cứ như vậy biến thành người đặc biệt ấy.

Mặc kệ Cố An Thành nghĩ thế nào, Trần Viễn cũng không quan tâm nữa. Cho dù Cố An Thành chỉ đang trêu chọc cậu, cậu cũng không sao đẩy được anh ra ngoài vạch giới hạn của mình. Cậu thà tin rằng mọi việc Cố An Thành làm đều là một loại trò vui thôi, mà như vậy vẫn còn tốt chán, vì ít nhất cậu có thể làm được điều gì đó cho Cố An Thành.

Trần Viễn không trả lời câu hỏi của Hách Văn Tĩnh. Hách Văn Tĩnh hỏi cậu Cố An Thành có điểm nào tốt, cậu tức khắc nghĩ ra đáp án: Điểm nào cũng tốt.

Đúng thế, điểm nào cũng tốt, Cố An Thành rất tốt bụng, anh muốn làm gì cũng được. Trần Viễn không sợ một ngày nào đó anh sẽ không cần cậu nữa, bởi vì đã từng có một người đối xử tốt với cậu như vậy, thế là đủ để cậu hạnh phúc đến hết đời này rồi.

Ngoại truyện 1/5: Thủy tinh vỡ

Cố An Thành sờ soạng hồi lâu vẫn không chịu dừng tay, còn càng lúc càng lần mò xuống dưới. Vốn dĩ Trần Viễn ngủ không sâu giấc, chỉ là do hơi rượu vẫn còn váng vất nên mới mơ hồ ngủ tiếp, đột nhiên cảm nhận được có thứ gì ấm áp sau lưng liền giật mình tỉnh dậy. Cậu vừa định quay lại, Cố An Thành đã túm cả người cậu cuộn về trong chăn.

"A..."

"Tớ đây." Cố An Thành đưa tay chặn miệng cậu, rất tự tin bản thân có thể làm cậu im lặng.

Ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào khuôn mặt Cố An Thành, Trần Viễn thở phào một hơi, trong lòng vẫn còn sợ hãi, cậu nhẹ giọng nghi hoặc hỏi: "Cố An Thành?"

"Đúng, là tớ, sao cậu lại ở đây?" Cố An Thành cũng không thật sự tò mò chuyện này, bây giờ anh rất hưng phấn, muốn lột đồ Trần Viễn ra xem cậu có phải là con gái hay không.

Trần Viễn không biết điều này, Cố An Thành hỏi đến, cậu liền trả lời: "Trong nhà... Trong nhà hết chỗ rồi..."

Không phải hết chỗ mà là không còn nhà nữa rồi.

Cậu chưa kịp nói rõ đã thấy bàn tay Cố An Thành len lỏi vào cạp quần mình. Có lẽ do uống rượu, bàn tay anh nóng rực, một đường luồn vào như thể đốt bỏng cậu luôn vậy. Trần Viễn giãy dụa muốn thoát ra khỏi tay anh.

Giọng Cố An Thành lạnh lẽo vang lên: "Đừng động đậy."

Trần Viễn lập tức không dám cử động, cậu bất động nằm đó, để Cố An Thành mặc sức đưa tay vào nhéo mông cậu. Mông Trần Viễn sờ rất thích. Dù cho năm ngoái anh đã từng thử qua cảm giác này, chính bố anh đã đưa anh đi "trải nghiệm" nhưng cảm giác vẫn không thích bằng của Trần Viễn. Anh nhịn không được nói bằng thứ giọng hết sức lưu manh: "Má nó sao mông cậu sờ thích vậy hả?"

Trần Viễn không dám lên tiếng, toàn thân cứng ngắc, bị dọa đến mức hai mắt trợn tròn. Cố An Thành cởi quần cậu: "Đừng nói là chỗ này không có cây gậy nhỏ đấy nhé?"

Trần Viễn vội vàng nắm lấy tay Cố An Thành, nức nở cầu xin: "Đừng... Đừng mà..."

"Để xem nào, sao cậu lại hư hỏng thế này nhỉ?" Cố An Thành hất tay, kéo cả quần đồng phục lẫn quần lót xuống, thứ đồ kia của Trần Viễn ngoan ngoãn nằm giữa đám lông thưa thớt nhưng vẫn hết sức gợi cảm. Trần Viễn bị anh nhìn chằm chằm như vậy không khỏi run rẩy, cậu không hiểu Cố An Thành có chuyện gì, đột nhiên trở thành như thế này... Cậu chỉ biết... Cậu rất sợ...

"Nhỏ thật nha." Cố An Thành dùng ngón tay chơi đùa hạ bộ của cậu, Trần Viễn muốn trốn nhưng lại bị anh đè kín lấy người khiến cậu không sao thoát ra được. Cố An Thành trực tiếp lấy tay xoa bóp vật nhỏ của cậu, dùng cách anh vẫn thường tự thẩm mà làm, nhưng trừ việc khiến toàn thân Trần Viễn run lên bần bật thì chẳng có phản ứng nào khác. Cố An Thành thấy lạ hỏi: "Sao thế? Cậu không lên được à?"

"Xin cậu đấy... Xin cậu..." Trần Viễn đã khóc từ lúc nào, thanh âm mềm xèo cả ra: "Tha cho tớ đi mà..."

"Tớ đã làm gì cậu à?" Cố An Thành nổi quạu: "Làm như tớ hành hạ cậu không bằng, không phải đang giúp cậu thoải mái đấy sao?"

Trần Viễn lắc đầu, nắm lấy cổ tay đang không ngừng chuyển động của Cố An Thành: "Tớ không cảm thấy gì cả..."

"Thật sự có vấn đề đấy, cậu không thấy thoải mái sao?" Cố An Thành ngạc nhiên, nơi đó của anh chỉ cần chạm vài cái là sẽ cứng lên, lúc này hạ bộ đã cương đến đau nhức luôn rồi. Cố An Thành nặng nề thở hổn hển, kéo tay Trần Nguyên chạm vào: "Nhìn này, tớ đã cương lên rồi."

Trần Nguyên sờ thấy một khối cứng nóng rực trong quần thể dục của anh, vội vàng rút tay lại như bị bỏng: "Không..."

"Không cái gì mà không, giúp tớ vuốt nó đi." Cố An Thành đã quen hống hách, mặc dù anh không hiểu tại sao mình nhất định phải đòi Trần Viễn bằng được, nhưng cũng không thể dừng lại.

Cố An Thành kéo quần dài và quần lót xuống, lộ ra hạ bộ to lớn nửa cương cứng của mình: "Vuốt cho tớ đi."

Trần Viễn nằm ngửa trên đệm, Cố An Thành quỳ giữa hai đùi cậu, để lộ dương v*t cho cậu chạm vào. Cậu chợt hiểu mình đang đối mặt với cái gì, vừa khóc vừa lắc đầu. Cố An Thành nhăn mặt nói: "Cậu trưng cái mặt này cho ai xem? Người khác muốn làm với ông đây thì cũng phải xem ông đây có chấp nhận không đấy."

Trần Viễn sợ hãi nhìn biểu cảm của anh rồi khóc òa lên. Cố An Thành cáu kỉnh kéo tay cậu đặt lên hạ thân mình, động tác vuốt ve của cậu tuy không mấy thoải mái nhưng nơi đó vẫn theo đà cương lên. Anh phiền não, làm sao lại thế này, chẳng lẽ mình thích đàn ông thật?

Nhưng anh vẫn làm được với phụ nữ kia mà...

Lẽ nào là do khi ấy chưa thử với đàn ông?

Trần Viễn có điểm nào tốt, sao anh có thể thích cậu ta?

Cố An Thành mặc dù có mấy vấn đề thắc mắc, nhưng cuối cùng vẫn quyết định không trả lời vội, anh buộc Trần Viễn thủ dâm cho mình, hai tay rảnh rỗi lột sạch đồ của Trần Viễn. Nhìn xương cốt gầy guộc lộ ra ngoài không khí, Cố An Thành có cảm giác muốn nổ tung, anh thích cơ thể này, hay nói đúng hơn là bị nó mê hoặc.

"Bò qua đây." Cố An Thành cảm thấy thân dưới của mình cương lên đau đớn đến giới hạn chịu đựng rồi, tuy rằng anh chỉ mơ hồ biết phải làm gì với đàn ông, nhưng Cố An Thành rất có máu phiêu lưu, anh cho rằng mình có thể thử.

Trần Viễn sợ nên không chịu hợp tác, Cố An Thành tát cậu một cái: "Đừng chọc giận tớ, tớ đây vẫn còn có chút kiên nhẫn đấy."

Trần Viễn không dám phản kháng nữa, xoay người nằm trên đệm, Cố An Thành nhìn tấm lưng thiếu niên vẽ nên một vòng cung duyên dáng, những đường rãnh gợi cảm trên sống lưng kéo dài đến khe hở thần bí. Cố An Thành dùng ngón tay đặt lên eo cậu, sờ mãi đến khi Trần Viễn bủn rủn cả người.

Cố An Thành nghiêng người trèo lên Trần Viễn, ghé sát vào tai cậu nói: "Để tớ làm cậu đi. Nếu hôm nay cậu cho tớ thoải mái, sau này tớ không bắt nạt cậu nữa, được không?"

Trần Viễn nghe vậy khóc nức nở, cậu chỉ có thể lắc đầu, nghẹn ngào không nói nên lời, sự trêu chọc của người con trai khơi lên nỗi sợ hãi sâu sắc nhất trong lòng cậu, khiến cậu thấy tâm hồn mình như đang run rẩy. Nhưng Cố An Thành không biết, anh ham muốn thân thể này cho nên cực kỳ hứng thú muốn thử một lần, mặc dù đang hỏi Trần Viễn như vậy, nhưng cũng không thực sự cần cậu trả lời. Anh chạm vào cái lỗ nhỏ bí ẩn kia, cảm nhận được sự chặt chẽ và kháng cự, nhưng anh có sự kiên nhẫn và anh hoàn toàn tự học được về phương diện này.

Cố An Thành dùng ngón tay chọc vào, Trần Viễn kêu lên như mèo rồi vội vàng bịt miệng lại, sợ phát ra âm thanh làm ông bảo vệ già phát giác. Cố An Thành cảm thấy rất thú vị, liền dùng tay chọc tới chọc lui trong cái lỗ nhỏ đó, như một đứa trẻ đầy tò mò.

Thắt lưng của Trần Nguyên bị Cố An Thành kéo lên, nơi đó hoàn toàn lộ ra, cậu xấu hổ muốn cử động, nhưng Cố An Thành lại lạnh lùng ngăn cản cậu: "Đừng nhúc nhích, tớ nhìn không rõ."

Cố An Thành hứng thú nhìn cái lỗ nhỏ, cảm thấy khá thỏa mãn, anh không biết tại sao mình lại có cảm giác như vậy nhưng tóm lại vẫn khá hài lòng. Dùng ngón tay chơi đùa một hồi, anh phát hiện lỗ nhỏ vẫn chật như cũ. Anh lục tìm thứ gì đó để bôi trơn, nhưng nơi này có thể có thứ gì? Cố An Thành nhất thời không biết phải làm thế nào, sau đó anh nảy ra ý tưởng thủ dâm trước, rồi lấy tinh dịch trơn nhẫy nhét vào cái lỗ nhỏ đó. Thế nhưng thực sự có hiệu quả, một lúc sau, Cố An Thành đưa hai ngón tay vào, chọc qua chọc lại, Trần Viễn không có chút phản kháng nào mà ngã xuống thảm, để Cố An Thành chơi đùa trên cơ thể mình.

Cố An Thành cuối cùng cũng hết kiên nhẫn. Tuy đã xuất tinh một lần nhưng sức trẻ dồi dào, anh tùy tiện vuốt vài lần liền cứng lên, sau đó anh túm lấy eo Trần Viễn, đâm vào. Trần Viễn cắn chặt cánh tay mình, thế nhưng vẫn phát ra một tiếng kêu đau đớn, Cố An Thành cũng rất hoang mang, sao lại chật đến mức này chứ, không thoải mái chút nào.

"Cậu kẹp chặt quá đấy, thả lỏng một chút." Cố An Thành vỗ mông cậu, Trần Nguyên run rẩy buộc mình quên đi đau đớn như bị xé rách, cậu tưởng tượng mình là một thi thể, cậu đã chết rồi, cậu sẽ không còn đau nữa, không cảm nhận được gì cả, cậu không thể phản kháng lại hành vi xâm phạm này...

Trần Viễn còn đang thuyết phục chính mình, Cố An Thành đã không hề nương tay thúc vào, tuy hơi chật một chút nhưng Cố An Thành vẫn cảm thấy thoải mái, dù sao đây là lần đầu tiên anh có được cảm giác hưng phấn như vậy. Tay Cố An Thành ấn vào eo Trần Viễn đang cố gắng trốn tránh, bắt đầu đâm mạnh.

Cảm giác này thật sung sướng, và cũng khác xa những gì anh từng nếm trải.

Cố An Thành nhanh chóng đạt được khoái cảm, anh không biết mệt mỏi mà thúc vào, dựa vào lưng Trần Viễn rồi cắn vào gáy cậu, để lại trên đó một loạt vết răng. Trần Viễn đau đến suýt nữa ngất đi nhưng vẫn còn tỉnh táo, cậu muốn chết như thế này nhưng không có cách nào làm được.

Nước mắt của Trần Viễn thấm ướt một mảng lớn trên chăn, cánh tay đầy vết cắn đang chảy máu, nhưng Cố An Thành vẫn không có ý định dừng lại, anh liên tục đòi hỏi Trần Viễn, thay đổi mấy tư thế khác nhau. Sau khi xuất tinh bốn lần vào trong cậu, anh thở dài hài lòng.

"Cậu thoải mái thật đấy." Cố An Thành nằm trên người Trần Viễn, nhìn cậu khóc thảm thiết, nhưng lại không cảm thấy có chỗ nào không vừa mắt, cuối cùng hôn lên mặt cậu: "Từ nay về sau để tôi làm cậu đi. Đừng để người khác chạm vào mình, biết chưa hả?"

Cổ họng Trần Viễn như bị một miếng bánh bao nguội khô cứng chặn lại, cậu hoàn toàn không nói nên lời, cứng ngắc nằm đó, ngoại trừ hơi ấm từ Cố An Thành ra chỉ có đau nhức kịch liệt khắp châu thân.

Tại sao... Không để cậu chết đi...

Cố An Thành vẫn rất vui vẻ cởi áo đắp cho cậu: "Kể từ nay mỗi tối tớ sẽ đến tìm cậu, mặt khác, cậu có chuyện gì có thể nói cho tớ, tớ sẽ bảo vệ cậu."

Cố An Thành nói xong liền đứng dậy rời đi. Anh không muốn ở lại nơi này nữa, luôn cảm thấy có mùi bụi bặm, may mắn Trần Viễn vẫn còn sạch sẽ, mang theo ý nghĩ này trong đầu, hắn đi ra ngoài bắt taxi về nhà.

Trần Viễn không còn nghe được âm thanh nào khác, lúc này mới ôm chặt lấy mình, cố ý phớt lờ cảm giác khó chịu ở hạ thân, cuộn mình thành một quả bóng.

Phải rất lâu sau mới có một tiếng khóc khe khẽ vang lên, âm thanh bị kìm nén hết cỡ, nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy, nhưng văng vẳng suốt đêm không hề dừng lại...

Sau đó Cố An Thành mặc dù không phải ngày nào cũng tới, nhưng ba ngày một lần sẽ đến tìm cậu. Tuyệt vọng và bất lực của Trần Viễn dần dần biến thành tê liệt, điều duy nhất làm cậu cảm kích chính là không còn ai bắt nạt cậu nữa. Cố An Thành luôn mang cậu theo cùng, khi có người nhắc đến, hắn sẽ giới thiệu: "Đây là vợ tôi."

Khi đó Trần Viễn sẽ nhớ lại lần đầu tiên gặp Cố An Thành, thân hình cao lớn nổi bật giữa đám bạn học nhỏ gầy như giá đỗ, hắn ngạo mạn nhếch mép đẩy cậu một cái: "Tôi thích cái ghế này rồi, tránh ra đi."

Trần Viễn nhanh chóng nhường hắn, Cố An Thành thấy cậu biết điều, nhướng mày nói: "Thông minh đó." Trần Viễn không dám nhìn hắn nữa, vội vàng cụp mắt xuống, nhưng mặt cậu đã đỏ bừng.

Có những người được định sẵn là sẽ tỏa sáng, ngẩng cao đầu sống trên đời này, nhưng ngược lại cũng có loại người sống trong bóng tối, nếu không có tia sáng như vậy, cuộc đời họ nhất định sẽ chìm vào ảm đạm.

Trước khi chết, Trần Viễn nhìn đèn pha xe tải trước mặt, nhẹ nhõm nghĩ, tuy rằng sáng như vậy, nhưng cũng không chói mắt như Cố An Thành của cậu.