Sự Yêu Thương Của Tra Công

Chương 48




Cố An Thành cảm thấy rất nhiều thứ đã thay đổi, không còn giống như trong trí nhớ của anh nữa. Học kỳ hai của trung học cơ sở trôi qua nhanh chóng cho đến khi cuộc họp phụ huynh cuối kì cũng nhanh chóng trôi qua, Tất Tam cũng không bị tụt thứ hạng giống như kiếp trước, Vương Huân lúc trước vốn luôn khinh thường trại hè thế nhưng hôm nay lại rất tích cực tham gia. Hách Văn Tĩnh bắt đầu thường xuyên ra vào nhà tìm tiểu Viễn, hai người cùng nhau học tập, trò chuyện và mua sắm mà phớt lờ đi sự phản đối của Cố An Thành trước đó.

Còn về phần Cố An Thành, anh cũng không sang Mỹ chọn trường học giống như kiếp trước, kiếp này anh chỉ muốn ở bên tiểu Viễn. Nghĩ lại về phần mẹ mình vừa dễ nhưng cũng vừa khó đối phó, đến bây giờ Cố An Thành vẫn chưa đưa ra quyết định.

Thường Linh là một người phụ nữ hiện đại có tư duy thời thượng cởi mở, theo đuổi tự do, ủng hộ lý tưởng và tin vào tình yêu đích thực. Vì vậy sau khi ly hôn, bà gặp lại người bạn thời thơ ấu của mình và chìm đắm trong tình yêu với đối phương một cách vô tư, không chút kiềm chế. Người phụ nữ này hoàn toàn bỏ rơi con trai mình. Nhưng Cố An Thành không cảm thấy khó chịu hay phàn nàn về những việc của bà, thậm chí kiếp trước ở mỹ anh còn có khoảng thời gian vui vẻ với vị Trình tiên sinh đó và cũng từ đó học được ở đối phương cách như thế nào để quan tâm đến những người xung quanh.

Ở kiếp trước, nhu cầu tình dục của Cố An Thành là vấn đề mà anh phải suy nghĩ mãi mà vẫn chưa đưa ra được đáp án chính xác cho bản thân mình. Vào năm sinh nhật 16 tuổi, quà sinh nhật mà ông dành cho anh đó là đưa anh đi chơi gái. Tuy nói ra thật khó nghe tuy nhiên Cố cục trưởng vẫn luôn có những quy tắc định hướng dạy con có mục đích của riêng mình. Ông cho rằng cứ để cho con trai được trải nghiệm hiểu biết về tình dục, về nhu cầu cá nhân của bản thân tránh cho con trai mình vì tò mò mà gây ra những chuyện sai lầm không thể sửa chữa. Cố An Thành lúc đó cứ như một cái xác vô hồn, bố anh đưa anh đi đâu thì anh đi đó nhưng anh cũng không có hứng thú, cũng chẳng quá quan tâm. Thật tâm mà nói thì rất khó gặp được người bố tâm lý như thế, lúc đó bố anh chọn cho anh một cô gái dễ thương, rất phù hợp với lứa tuổi của anh nhưng anh chẳng có tí phản ứng nào. Cố An Thành nhận thấy khi làm tình cùng cô gái đó không đem lại cho anh quá nhiều cảm xúc, so với lúc làm tình lần đầu tiên cùng Trần Viễn thì còn kém xa lắm. Lúc đó anh còn tưởng mình là người song tính sau này khi quanh anh có rất nhiều người vây quanh, nam nữ đủ loại, tất cả đều phô ra trước anh nhưng anh vẫn không mấy cảm giác, đặc biệt là lúc ở Mỹ, Trình tiên sinh lại là người làm trong ngành thời trang và thường tổ chức tiệc gia đình vì thế luôn luôn có những mỹ nam mỹ nữ lượn qua lượn lại xung quanh, nhưng tuyệt nhiên anh không có hứng thú với bất kể một ai trong số họ.

Lúc đó mẹ anh thậm chí còn nói rằng bất kể là con trai hay gái thì vẫn nên tìm cho mình một người thật lòng yêu thương.

Cố An Thành đến giờ vẫn không hiểu, lúc đó anh rõ ràng không trân trọng tiểu Viễn, cũng chưa từng nghĩ đến việc sẽ không có cậu. Thậm chí trong tâm anh còn xuất hiện ý nghĩ bắt buộc phải có cậu ở bên, ngoài cậu ra thì ai cũng không được. Nhưng để nói yêu cậu như thế nào thì Cố An Thành lại cảm thấy những gì anh làm với Trần Viễn gần như đủ để nói rằng anh như thể luôn căm ghét cậu ấy. Nhưng hiện tại thì không còn nghi ngờ gì nữa, anh yêu Trần Viễn. Mỗi khi nhìn thấy cậu trong lòng anh liền tràn đầy sự nỗ lực, mong muốn thay đổi từng chút một để đem lại hạnh phúc cho tiểu Viễn và mong muốn cậu là người hạnh phúc nhất thế gian. Nhiều lúc tiểu Viễn giận dỗi anh liền bắt chước thủ đoạn dụ dỗ của Trình tiên sinh và đương nhiên tiểu Viễn không thể thoát được. Cậu lúc nào cũng rất dễ bị anh dụ dỗ và lừa gạt. Nếu ở kiếp trước mẹ anh không cấm anh trở về Trung Quốc hoặc là anh mẹ mẽ cứng rắn quyết định sớm hơn một tí mà quay trở về thì liệu rằng Trần Viễn có phải trải qua những biến cố như thế không? Mỗi khi Cố An Thành nghĩ đến điều này, anh đều hận chính mình đến mức gần như phát điên, điều này khiến anh luôn nghĩ chỉ cần Trần Viễn không sao, bất kể cậu xảy ra chuyện gì thì anh cũng sẽ giúp cậu vượt qua, không bao giờ để cậu phải gánh chịu bất kỳ tổn thương nào, ngay đến cả người thân của anh cũng không được phép làm cậu tổn thương. Vì vậy trước khi sắp xếp ổn thỏa với mẹ anh thì cho dù bọn họ có biết, thì anh cũng sẽ không đểu tiểu Viễn tiếp xúc với bọn họ.

Thực ra Cố An Thành biết suy nghĩ của mẹ anh không hề bảo thủ. Tuy nhiên khoảng cách giữ hai mẹ con là cả một đại dương to lớn, nếu muốn nói rõ ràng thì thật không dễ. Đáng tiếc lúc này anh vẫn chưa quen biết Trình tiên sinh bằng không anh gọi điện thoại cho ông già tốt bụng này báo trước một tiếng thì sự việc được xem như là thành công một nửa rồi.

Cố An Thành bên này còn đang suy nghĩ biện pháp đối phó, nhưng bên kia Thường Húc Khôn nhân lúc hai người nghỉ, chủ động mời anh: "An Thành, tối nay tới nhà cậu dùng cơm, mợ của cháu và Thường Hi đều nhớ cháu."

Cố An Thành cảm thấy mọi việc đều là cậu đồng ý giúp đỡ, điều này mang lại cho anh rất nhiều chỗ tốt, nếu không Diêu Chính Kỳ sẽ không dễ dàng bị đuổi học như vậy, còn có cả chuyện sau này cho nên anh đã đồng ý.

Thường Húc Khôn đặc biệt nói với anh: "Dẫn cả bạn mà cháu kia của cháu đến, cậu ta tên là Trần Viễn phải không?"

Cố An Thành đột nhiên cảnh giác nói: "Cậu, cậu ấy rất sợ người lạ, đợi lần sau con mới đưa cậu ấy đến chơi."

"Rốt cuộc thì mẹ của cháu chính là không yên tâm cho nên đã hỏi cậu, cậu đến người cũng chưa có gặp qua cho nên cũng không có nói gì được. Chắc cháu cũng không muốn mẹ cháu tự dưng chạy về chứ, như vậy mới là dọa Trần Viễn chạy đi." Thường Húc Khôn không vòng vo nữa trực tiếp nói ra ý định của mình. Ông là người có mắt nhìn, tuy là cậu của Cố An Thành nhưng ông chưa bao giờ hành động tùy tiện theo ý mình chỉ vì mình là bậc trưởng bối. Có thể nói ông và Cố Vệ Đông hoàn toàn là hai kiểu người khác nhau.

Cố An Thành ngẫm nghĩ hồi lâu mới cảm thấy gia đình cậu rất ôn hoà tốt bụng, Trần Viễn cũng không có gì phải thấy sợ hãi hay căng thẳng khi đi ăn cùng cậu, mợ. Cho Trần Viễn gặp hai người này chắc chắn cũng không có vấn đề gì, nhưng anh vẫn nói: "Không thể hù dọa cậu ấy được và cháu cũng muốn hỏi ý kiến của cậu ấy trước xem cậu ấy có muốn đi không."

"Nhìn cháu như thế này làm người cậu như ta đây thực sự rất tò mò về cậu ấy." Thường Húc Khôn cảm thấy cháu trai mình thật hiếm khi tinh tế như thế này, làm ông thực sự không khỏi mong chờ được gặp Trần Viễn.