Sự Yêu Thương Của Tra Công

Chương 60




Cố An Thành rất không thích tên tự cho là mình là người quen này nhưng Trần Viễn lại cảm thấy tính cách của cậu ta vốn đã như vậy nên có lẽ không phải do mục đích đặc biệt gì khác.

Dù sao nói cho mọi người biết hết về quan hệ của hai người đối với cậu ta mà nói có cái gì tốt chứ?

Trần Viễn nghĩ là như vậy nhưng ngày thứ hai đã thấy Đào Dận đăng bài lên trang mạng trường... Ngày đầu tiên chuyển trường đã phát hiện được nhiều bé đáng yêu!

Đào Dận dùng hình thật của cậu ta làm avatar, tên trên mạng là "Một con chim to" và chỉ với hai thứ này đã đủ đặc biệt rồi, hơn nữa gương mặt của Đào Dận còn khá tuấn tú đẹp trai, Trần Viễn thấy cậu ta chỉ đứng sau Cố An Thành thôi. Một học sinh chuyển trường vừa cao vừa đẹp lại biết nói chuyện như vậy vốn dĩ đã là mục tiêu quan tâm của mọi người, bây giờ cậu ta lại đăng một bài ý tứ sâu xa như vậy thì hiệu quả như nào là điều có thể đoán được.

Trong bài cậu ta để hình của một vài người con trai. Như cậu ta nói đều là kiểu dễ thương, ở trong bài cũng chú thích là chụp trộm cùng với tên lớp của các bé dễ thương này. Cố An Thành vừa nhìn thấy bài này đã nổi gân xanh trên trán vì tấm đầu tiên chính là hình của Trần Viễn, còn là hình Trần Viễn ở trong sân nhà của anh. Cố An Thành vừa nghĩ tên ngu dốt đó nhìn trộm Tiểu Viễn còn dám chụp trộm hình thì cả người đã tức muốn vỡ tung ra, anh dứt khoát đăng nhập tài khoản quản lý mạng trường rồi xóa bài đăng đó đi.

Bài đăng Đào Dận đã soạn khá lâu, mọi người vốn đang thảo luận sôi nổi ở trong bài, cậu ta cũng đang vui vẻ mà làm mới bình luận thì đột nhiên bài đăng hiển thị đã bị người quản lý xóa làm Đào Dận không hiểu tại sao lại bị xóa rồi?

Đào Dận gửi tin nhắn riêng cho người quản lý: "Xin hỏi lý do xóa bài là gì?"

Cố An Thành không muốn quan tâm cậu ta nhưng lại nhịn không được trả lời: "Vì mày là thằng ngu dốt."

Đào Dận thấy vậy cũng không đăng bài nữa.

Cậu ta là thành phần sôi nổi của lớp nên hoạt động gì cũng muốn tham gia một chút, ngày này bọn Triệu Hải hẹn người của trường trung học dạy nghề kế bên đánh bóng rổ mà cậu ta cũng đi theo, vì kỹ thuật tốt mà vào liên tục mấy quả, rất nhanh đã có được sự công nhận của một đám người. Triệu Hải thích đánh bóng rổ lại không ngờ Đào Dận giỏi như vậy, hai người càng nói chuyện nhiều hơn.

Thật ra là Đào Dận cố ý tiếp cận cậu ấy. Thời gian đi học gần đây Đào Dận phát hiện Cố An Thành có rất nhiều đặc quyền ví dụ như anh thường xuyên nghỉ học vô cớ, đi khỏi lớp giữa lúc đang học nhưng từ thầy cô đến bạn học đều giống như đã quá quen rồi, hơn nữa anh với Trần Viễn có mối quan hệ khác thường nhưng người xung quanh cũng không đối xử "đặc biệt", sao anh lại làm được điều đó?

Đào Dận rất tò mò nên mới cố ý đi đánh bóng rổ cùng với Triệu Hải. Cậu ta nghĩ người này vừa nhìn đã không có đầu óc gì nên chơi bóng xong thì hẹn Triệu Hải đi ăn cơm cùng, còn hỏi cậu ấy một câu không rõ ràng: "Tao thấy Cố An Thành với Trần Viễn rất thân."

"Thân chứ." Triệu Hải căn bản không để trong lòng, cậu ấy còn đang hì hục ăn miếng thịt heo chiên.

Đào Dận đổi một cách nói khác: "Tao cũng thích con trai, tao thấy hai người họ là một đôi đúng không?"

Triệu Hải ngơ một cái chớp chớp mắt, hình như đã hiểu lầm ý của cậu ta: "Mày không phải là thích Trần Viễn chứ? Tao nói mày nghe, không được đâu, An Tử sẽ đập chết mày."

"Không phải..." Đào Dận khá khâm phục tư duy của cậu ấy: "Tụi bây đều biết rồi đúng không? Không phản cảm đồng tính sao?"

"Không phản cảm, An Tử là người anh em tốt của bọn tao." Triệu Hải còn kể như chuyện cười vậy: "Lúc đầu cậu ta đối xử rất xấu với vợ cậu ta, cả đám tụi tao còn bắt nạt cậu ấy, nghĩ lại cũng thấy thú vị, cậu ta thích thì cứ trực tiếp nói đi còn làm chiến thuật vòng vo."

"Vậy Trần Viễn không giận sao?" Đào Dận nhớ lại lúc hai người đó đùa giỡn trên đất tuyết, tiếng phản kháng yếu ớt đó của Trần Viễn vậy mà cũng khá thú vị.

"Không giận, lúc đầu Trần Viễn sợ muốn chết về sau thì đỡ rồi, quan hệ của tụi tao đều khá tốt." Tư duy của Triệu Hải rất đơn giản, một là thích tính cách của học sinh chuyển trường, hai là kĩ thuật đánh bóng của Đào Dận tốt, không có chuyện gì còn có thể đi đánh bóng với nhau, hơn nữa cậu ta nói mình cũng là gay nên có lẽ sẽ chơi với bọn họ được.

Cậu ấy thì nghĩ như vậy nhưng trong lòng Đào Dận lại nghĩ: Ồ, chuyện này vui ghê, thủ đoạn của Cố An Thành cũng khá được đấy, vậy mà thu phục được hết với bạn bè xung quanh.

Hôm sau Đào Dận tìm được mục tiêu trong trường là một đàn em trắng trẻo. Khi Cố An Thành dắt theo Trần Viễn vào cổng trường thì đã thấy Đào Dận kéo theo một người đi qua cửa sau. Cố An Thành chỉ liếc một cái rồi không quan tâm nữa, qua vài ngày thì sau lưng Đào Dận có thêm một cái đuôi nhỏ khác. Tên đàn em đó rõ ràng có chút sợ Đào Dận nhưng không thể không đi theo. Đào Dận xuống sân đánh bóng thì tên nhóc đó sẽ đợi ở bên cạnh sân.

Cố An Thành ôm Trần Viễn ngồi ở góc trong cùng của khu nghỉ phòng thể dục, Trần Viễn thấy có chút nghi ngờ: "An Thành, cậu thấy Đào Dận có phải khá kỳ lạ không?"

"Cậu cách xa thằng đó một chút, tớ thấy nó đúng là có hơi biến thái." Cố An Thành nhớ lại bài đăng đó của Đào Dận. Người này vừa nhìn đã biết là gay nhưng vấn đề là chụp trộm mà còn dám phóng khoáng thừa nhận như vậy thì tâm lý chắc chắn sẽ không quá bình thường.

Cảnh sát mà ba anh phái đến vừa đi chưa được mấy ngày, Cố An Thành thấy có lẽ sẽ phải gọi người quay lại nhưng Giang Long đã vào ngục do sự trợ giúp của ba anh mà thằng đó có thể tham gia vận chuyển mua bán ma túy rồi bị phán tù chung thân, ngoại trừ người có tính đe dọa đó ra thì tên Đào Dận đến kiếp trước anh còn chưa nghe qua này chắc sẽ không có vấn đề gì lớn.

Cố An Thành đang nghĩ thì trận đấu bên sân bóng cũng kết thúc rồi. Đào Dận được mọi người vây quanh ôm một cái vì bọn họ đã thắng nữa. Trong lòng Cố An Thành thầm nghĩ khó trách làm sao có quan hệ tốt như vậy với một đám người hoá ra là do đánh bóng khá giỏi. Tiếp đến ánh mắt của anh và Đào Dận đã đụng nhau, Đào Dận nhìn qua phía anh cười cười rồi bước lên ôm đàn em khóa dưới đang đơ như phỗng đó trước mặt mọi người, thậm chí còn ôm người ta đi qua phía Cố An Thành.

Sắc mặt của Cố An Thành trầm lại.

Tên biến thái này đang học anh. Lúc trước anh còn chưa phát hiện nhưng bây giờ anh cũng nhìn ra rồi. Tên Đào Dận này đang bắt chước cách anh và Trần Viễn ở bên nhau.

Đào Dận ôm người đến kế bên hai người Cố An Thành, trước tiên chào hỏi với anh rồi mới nói: "Tiểu Bạch, đây là đàn anh Cố và đàn anh Trần, chào họ đi."

Đàn em rất chống cự với hành động này của Đào Dận nhưng không dám phản bác, chỉ có thể nhỏ tiếng gọi hai người: "Đàn anh Cố, đàn anh Trần."

Trần Viễn có chút tò mò: "Em tên là Tiểu Bạch à?"

"Em tên là Mục Dị." Đàn em lén liếc Đào Dận một cái lại thấy mặt cậu ta không quan tâm, nhịn không được nói tiếp: "Em không phải là Tiểu Bạch."

"Vậy..." Trần Viễn có chút ngơ ngác, cậu còn tưởng đàn em này có tên như gọi chó.

Đào Dận cười ha hả: "Tiểu Bạch là tên con chó nhà tôi, tôi thích kêu em ấy như vậy."

Sắc mặt của Cố An Thành không khỏi tệ hơn: "Tao không quan tâm sở thích của mày là gì nhưng cách xa tao một chút."

"Đừng giận như vậy chứ, tao đoán bài đăng đó là mày xóa đúng không?" Đào Dận chớp chớp mắt: "Đều là bạn học tốt lại còn là hàng xóm sao mà nghiêm trọng hóa vấn đề như vậy làm gì?"

"Mày biến thái thế nào tao không quản nhưng tốt nhất đừng động vào giới hạn của tao, nếu không đừng trách tao không khách sáo." Cố An Thành kéo Trần Viễn đi mà cậu thì vẫn không hiểu hai người đang nói gì.

"Cậu, sao cậu lại tức giận rồi?" Trần Viễn quay đầu thấy Đào Dận cho cậu một cái hôn gió. Trần Viễn thật sự không có cảm tình tốt đối với người có tích cách như này, cậu ta khiến cậu thấy rất kì lạ.

"Cậu ta chụp lén hình của cậu còn đăng lên mạng trường." Cố An Thành nhéo tai của Trần Viễn: "Tuy là kỹ thuật chụp hình khá ổn nhưng vợ tớ nào phải ai muốn cũng chụp được."

Trần Viễn nhớ lại chuyện của Diêu Chính Kỳ, khi đó Cố An Thành còn cố ý chọn ra vài tấm chụp trộm làm thành album cho cậu, đúng thật là nhiều tấm chụp lên rất đẹp nhưng cũng có nhiều tấm khiến Trần Viễn đỏ mặt mà Cố An Thành lại mặt dày không đỏ không hồng. Không lẽ họ lại gặp trúng tên cuồng theo dõi thứ hai?

"Có phải là tớ chọc trúng cậu ta không?" Việc Trần Viễn nghĩ đến trước tiên cứ luôn là lỗi có ở bản thân không.

Cố An Thành cười: "Không, tớ nghĩ cậu ta chỉ là tên biến thái thôi. Tớ cảnh cáo rồi nếu cậu ta vẫn không nghe thì vừa đúng lúc cho tớ làm thú vui."