Hai người trở lại bữa tiệc.
Trong đám đông mọi người vẫn đang cười nói và tổ chức trò chơi. Bây giờ Trần Viễn vô cùng bất mãn với Đào Dận nên không muốn nhìn mặt cậu ta nữa, cậu muốn chuẩn bị rời đi nhưng Vương Huân lại đi tới tóm lấy và kéo cậu vào giữa đám người nói: "Nào, chúng ta cùng chơi một lúc trước khi rời đi!"
Cố An Thành đẩy Vương Huân ra chuẩn bị nổi giận thì Trần Viễn đã vội vàng ôm lấy cánh tay của anh mà khuyên giải: "Chơi một lát cũng không sao."
Cố An Thành không còn cách nào khác đành phải đi qua chỗ bọn họ chơi mấy trò chơi ngu xuẩn.
Trò chơi này thực sự ngu xuẩn, một nhóm người xếp thành một vòng tròn lớn vừa đi vừa nói khẩu hiệu cho tới khi người đứng giữa nói một số thì mọi người phải túm tụm lại tương ứng với số đó, ai có số đúng sẽ thắng, ai sai số hoặc đứng một mình sẽ thua, người thua sẽ bị phạt uống rượu hoặc biểu diễn tài năng cho mọi người xem.
Cố An Thành chưa từng tham gia vào bất kỳ trò chơi nào nên lần này anh coi như đã tự đặt mình vào hố sâu nhưng Trần Viễn vẫn cho rằng chuyện này khá thú vị nên anh chỉ có thể đi cùng cậu. Lớp trưởng được bầu đứng ở giữa và trò chơi bắt đầu. Một nhóm người đi vòng tròn hét lên như những kẻ ngốc: "Có bao nhiêu cánh hoa hồng, bao nhiêu cánh hoa, bao nhiêu cánh hoa?"
Lớp trưởng ở giữa nói 6 cánh hoa.
Vừa nói xong nhóm người đã trở nên hỗn loạn, nhiều người phát hiện trong nhóm của mình có quá nhiều người nên vội vàng đổi nhóm, mọi người vừa cười đùa vừa cãi vã tìm nhóm còn Cố An Thành không quan tâm đến số lượng mà chỉ ôm chặt Tiểu Viễn của mình, không cho ai chạm vào cậu. Nhưng cũng xảy ra chuyện Vương Huân và vài người cũng ôm anh mà một nhóm chỉ có thể có 6 người mà ở vòng đầu tiên số lượng người tương đối đông nên chỉ có hai người bị loại.
Đội trưởng nghiêm chỉnh ấn thời gian: "Nghe này, chỉ có năm giây thôi nếu vượt quá năm giây dù có sai số cũng không được phép thay đổi."
Mọi người đều gật đầu đồng ý rồi bắt đầu từ vòng thứ hai. Số người xung quanh Cố An Thành luôn luôn vừa phải đoán chừng do bọn họ sợ không đúng số người sẽ khiến anh tức giận nên nếu thấy đông quá sẽ tự động rút lui. Họ thà thua còn hơn khiêu khích Cố An Thành.
Khi số người bị loại tăng lên cuối cùng chỉ còn lại bảy người bao gồm cả Cố An Thành và Trần Viễn. Trong số người còn sót lại có Đào Dận. Cố An Thành nhận thấy cậu ta luôn vô thức nghiêng về phía bọn họ nên trong lòng vô cùng không vui.
Quả nhiên, lúc hai người ôm nhau lần nữa thì Đào Dận đã tiến tới ôm Trần Viễn. Cố An Thành vừa định giơ tay muốn tát cậu ta nhưng lại bị Hách Văn Tĩnh ôm lấy từ phía sau. Lúc này trông anh giống như King Kong Barbie vậy. Cố An Thành cao hơn cô ấy rất nhiều nhưng vẫn bị cánh tay sắt của cô ấy ôm chặt khiến anh tạm thời không thể cử động. Đào Dận ôm lấy Trần Viễn trên mặt còn mang theo nụ cười.
Cố An Thành mặc dù ôm Trần Viễn nhưng anh chỉ có hai tay, lúc này cậu cũng cảm nhận hơi nóng ở phía sau, Trần Viễn cau mày thầm nghĩ đây là ai? Tại sao người này lại ôm cậu chặt như vậy? Đợi đã! Anh đâu! Anh ở đâu?
Cố An Thành bảo Hách Văn Tĩnh buông ra sau đó chặn cánh tay Đào Dận rồi kéo cậu ta sang một bên: "Tránh ra."
"Chúng ta chỉ đang chơi trò chơi thôi sao cậu lại tức giận?" Đào Dận cười dang rộng hai tay ra: "Chỉ là ôm thôi cũng không có vẻ gì là tôi đang làm chuyện gì xấu."
Trần Viễn tức giận mặt đỏ bừng xấu hổ không nói nên lời chỉ có thể thấp giọng oán trách Cố An Thành: "Mông của tớ."
Cố An Thành lao tới đá Đào Dận ra ngoài. Đào Dận bị đá vào đầu gối hoảng sợ ngã xuống đất, không ai biết đã xảy ra chuyện gì, xét tình huống vừa rồi có vẻ như là Cố An Thành gây sự.
Ồ, đúng rồi, Đào Dận như vậy là không được, bảo bối của Cố An Thành có vị trí rất quan trọng trong lòng anh nên sao có thể lỡ để ngón tay của cậu ta chạm vào, nhưng không ai biết rằng chính Đào Dận là người chạm vào mông Trần Viễn trước nên mới xảy ra việc này. Lớp trưởng tiến lên nói: "Ồ, chỉ là trò chơi mà thôi. Cố An Thành, cậu làm như vậy không được."
"Ừ, cậu đang làm gì vậy?"
"Người ta cũng có bạn trai rồi nên không nhòm ngó người của cậu đâu mà lo, cậu làm như này rất nhỏ mọn."
Mọi người nói chuyện như vậy nhưng Đào Dận vẫn như một tên lưu manh vô lại, cậu ta ngồi dưới đất không đứng dậy cười nhìn Cố An Thành nói: "Có muốn đánh nhau nữa không? Mày cứ cẩn thận."
Quả nhiên Cố An Thành còn muốn đá thêm mấy cước nữa nhưng Trần Viễn ngăn anh lại, cậu nói: "An Thành, đi thôi."
"An Tử, xảy ra chuyện gì vậy?" Vương Huân không biết chuyện gì đang xảy ra còn Triệu Hải có vẻ có chút không vui mà khuyên nhủ: "Có lẽ có chút hiểu lầm mọi người nói ra hết là ổn rồi, đừng làm gì gây ra tổn hại."
Tất Tam kéo Triệu Hải rồi nói vào tai cậu ấy: "Đào Dận vừa tát vào mông Trần Viễn."
Góc cậu ta đứng vừa hay có thể nhìn thấy toàn bộ, bỗng chốc người này cảm thấy Đào Dận thật ghê tởm, điều này khiến cậu ấy có cảm giác cánh cửa dẫn đến thế giới mới, cơ hội quen bạn mới sắp đóng lại: "Sau này cậu ít để ý đến cậu ta đi, người này không phải người tốt gì đâu."
Triệu Hải không nói nữa bởi cậu ấy biết rõ tính cách của Cố An Thành, ngay từ đầu anh đã có tính khí không tốt huống chi giờ lại ở cùng Trần Viễn. Nghĩ vậy nên cậu ấy ngoan ngoãn đứng sang một bên, không dám khuyên nhủ.
Trần Viễn kéo ngón tay Cố An Thành nói: "Đi thôi, được rồi."
"Đi thôi." Cố An Thành thỏa hiệp với Trần Viễn.
Một bữa tiệc chia tay vui vẻ trở nên không vui, sau khi Cố An Thành và Trần Viễn rời đi mọi người cũng lần lượt rời đi. Nhóm người Vương Huân là những người đầu tiên rời đi, những người còn lại đều có quan hệ với Đào Dận.
Đào Dận từng nghe họ nói rằng Cố An Thành hung bạo như thế nào, nghe bọn họ nói người này có thân phận tốt ra sao mà đến cả hiệu trưởng cũng sợ nhưng Đào Dận lại không để ý. Thứ cậu ta đang nghĩ tới chính là Trần Viễn, mặc dù cậu không quá thú vị nhưng nếu trêu chọc cậu sẽ khiến Cố An Thành phát điên bởi vậy trở nên khá thú vị.
Điều gì sẽ xảy ra nếu khiến con trai của cục trưởng phát điên hoàn toàn?
Dù trong lòng Đào Dận có tưởng tượng ra tương lai như nào đi nữa thì cậu ta cũng đã thành công chọc giận Cố An Thành.
Cố An Thành sống lại một kiếp đã khiến tính cách của anh tốt hơn rất nhiều, bạo lực cũng bớt đi rất nhiều nhưng đối với Trần Viễn lại là chuyện khác. Vốn dĩ anh không thích nhân vật Đào Dận nhưng cuối cùng thì người ta cũng tự làm lên giá trị cá nhân của mình nên anh không thể can thiệp được. Sau này anh càng tránh xa càng tốt. Cố An Thành không muốn có bất kỳ liên quan nào với anh ta nữa.
Nhưng lần này anh thực sự tức giận.
Khi Trần Viễn đi tưới cây hồng mà cậu vừa trồng trong sân thì Cố An Thành đã gọi điện với thám tử mà anh thuê. Nói là thám tử nhưng thực chất người đó chỉ là một tay xã hội đen có nguyên tắc. Cố An Thành đã tìm một người có tiếng để điều tra và không lâu sau đó anh đã có tin tức: "Vì lý do gì?"
"Tình thầy trò." Người trong video có khuôn mặt rất bình thường khi đi trong đám đông sẽ không ai chú ý đến.
Cố An Thành cảm thấy đây có thể là đặc điểm của những người làm nghề này nhưng khuôn mặt của người trong video đã bị đăng lên và vì đối phương là người đặc biệt nên phải xử lý một cách đặc biệt.
Tình thầy trò thật sự rất hợp với tính cách Đào Dận, nếu không phải chuyện lớn như này thì có lẽ đối phương đã không chuyển trường khác...
"Có thông tin cụ thể nào về người đó không?"
"Tôi gửi vào hộp thư của cậu rồi. Xét theo học bạ thì người kia đã bị đuổi học từ ba tháng trước. Có ghi chép đã rời khỏi nước và chưa bao giờ quay trở lại." Báo cáo ở đó rất chi tiết, ngay cả Cố An Thành cũng có chút ấn tượng. Vị thám tử mà anh ưng ý còn mang đến cho anh một bất ngờ lớn hơn: "Anh ấy hiện đang ở Ý và thông tin liên lạc của anh ấy đã được ghi trong email cho anh".
"Rất tốt, thật tốt, tôi rất tò mò về phong cách làm việc của các cậu." Cuối cùng, Cố An Thành hiểu tại sao bố anh lại nuôi nhiều điệp viên đến vậy. Ban đầu anh nghĩ những người đó chỉ là những kẻ lười biếng không có việc làm cả ngày nhưng cuối cùng ba anh thuê họ cũng không phải không có lý do.
"Nếu hài lòng có thể thêm năm trăm nữa thì tôi sẽ gửi cho cậu thêm vài tấm ảnh." Đối phương lảng tránh chủ đề này, hắn chỉ quan tâm đến tiền.
"Anh gửi trước đi, tôi xem xem đáng giá hay không." Vừa mới nói xong đối phương đã gửi đến năm tấm ảnh, tất cả đều có độ phân giải cao và không có mã hóa. Trong chốc lát Cố An Thành đã cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Anh đã có kinh nghiệm bị chụp ảnh lén nhưng khi được chụp ảnh gần gũi như vậy mà hai người đều rất tận tâm với việc mình đang làm, chẳng lẽ thực sự họ không cố ý làm vậy sao?
Rất tốt, điều này rất đáng giá.
"Thỏa thuận thành công." Cố An Thành rất hài lòng, anh lại nhìn mấy bức ảnh rồi rút ra được ba kết luận: Thứ nhất giáo viên của người này trông có vẻ tốt, thứ hai tính cách của Đào Âm không tốt lắm nhưng kỹ năng của cậu ta chắc chắn không sao, thứ ba là một trong hai người đã làm tất cả những gì nên làm và không nên làm và chắc chắn họ đã tạo ra một cảnh tượng rất rất xấu xí.
"Tôi sẽ chuyển tiền vào tài khoản trước đó. Anh còn có tiết lộ gì khác không?" Cố An Thành lúc này thực sự rất tò mò, anh cảm thấy loại người này thật sự có ích.
"Vẫn còn một cái giá khoảng hai trăm đấy." Người đàn ông cũng không khách khí: "Nhưng lần này trước khi nói anh phải đồng ý trả tiền trước."
Cố An Thành không quan tâm: "Được, nói đi."
"Hai người bị cha Đào Dận ép chia tay." Người đàn ông nói xong liền nói không còn gì để báo cáo nữa.
"Rất tốt, tin này tôi trả cho anh hai trăm rưỡi." Cố An Thành rất hài lòng.
Sau khi dứt cuộc gọi của hai người, anh mở hộp thư và kiểm tra email.
Nội dung email không nhiều nhưng đã tóm tắt được hồ sơ cá nhân của đối phương. Cố An Thành nhíu mày trong lòng đang tính toán chuyện nếu Đào Dận còn quan tâm đến người giáo viên đó thì có thể bán thông tin này cho cậu ta với giá gấp đôi, anh tin rằng kẻ con nhà giàu đó sẽ bằng lòng trả số tiền kia.
Đào Dận, không phải mày muốn thử xem điều gì sẽ xảy ra nếu mày khiến tao tức giận sao?
Tao sẽ khiến mày biết ơn tao đến mức rơi nước mắt.