Sức Nặng Của Tình Thâm

Chương 1




"Hà Uyên Nhi, con mau xin lỗi bà ấy cho ba!"

"Hà Uyên Nhi... sao con dành đồ chơi với em?"

"Hà Uyên Nhi sao con lại không thương em của mình, sao con đánh em?"

"Hà Uyên Nhi, mau gọi mẹ đi con!"

Tỉ tỉ các câu mà tôi đã nghe từ nhỏ đến lớn không biết bao nhiêu lần cho đủ.

Từ khi nào mà kẻ thứ ba lại được tôn trọng và được hoan nghênh đón tiếp nồng hậu như vậy?

Đó có phải là xuất phát từ đàn ông?

Tôi là Hà Uyên Nhi con gái của ông chủ tập đoàn đứng thứ ba top nhà giàu trong giới kinh doanh là ông Hà Đại Quân. Mẹ tôi qua đời khi tôi vừa mười lăm tuổi vì căn bệnh ung thư máu thời kì cuối. Một năm sau ba tôi rước ả đàn bà kia về cùng với cái thai trong bụng đã được bốn tháng.

Ngày đám tang của mẹ, trước sự đau buồn của tôi, ông ta và bà ta lại đứng cạnh nhau làm những cử chỉ đáng xấu hổ trước linh cữu người mất. Chỉ tiếc là khi ấy tôi còn bé quá không có tiếng nói trong nhà nên cứ mặc họ mà ngồi âm thầm khóc.

Khi tôi tròn mười tám đã đến công ty của ông ấy để học hỏi, tôi quyết tâm cho dù có bị coi rẻ cũng phải dành được vị trí cao nhất. Sau hai năm học hỏi và có tư duy phát triển thì ông ấy đã cho tôi ngồi ở cái ghế giám đốc điều hành chỉ sau ông ta một bậc.

Bà mẹ kế từng can thiệp vào ngăn cản nhưng làm sao qua nổi cái đầu đầy tư duy của tôi. Để leo được lên một bậc cao hoặc ngồi vững một cái ghế thì phải chọn con đường cho riêng mình, dẹp hết những kẻ nào dám ngáng đường qua một bên. Không có con đường nào trải đầy hoa để đón chúng ta cả, chỉ có bản thân chúng ta mới là người trải hoa cho chính con đường chúng ta đã chọn.

"Uyển Nhi à, con về rồi đó hả ơ ha ha..."

"Hôm nay đi làm có mệt không con, con có đói không để mẹ dọn cơm cho con nha?"

Tôi mặt lạnh như tiền chỉ tay về hướng bàn thờ của mẹ ruột tôi và nói:

"Mẹ tôi đang ngồi trên đó nhìn bà kìa, đó mới là mẹ của tôi, còn bà không xứng. Bà thôi cái bộ mặt giả nhân giả nghĩa đó đi, tôi khinh!"

Nói xong tôi bỏ đi lên phòng, tôi biết rõ đằng sau lưng là ánh mắt cay nghiến đang nhìn tôi nhưng tôi không quan tâm. Bà ta chỉ đang tỏ vẻ dịu hiền để đánh lạc hướng ba tôi và giữ vững cho tương lai của con gái bà ta sau này.

Tôi thả mình vào bồn tắm với dòng nước ấm pha lẫn giữa cái nóng và lạnh. Tôi xả hết mọi muộn phiền vào đó, tức giận cũng xả, buồn bực cũng xả.. chỉ là cuộc sống tôi chưa bao giờ có được niềm vui.

Tiếng chuông điện thoại vang lên xé tan bầu không khí yên tĩnh từ nãy giờ!

"Nói!" ( giọng tôi đanh thép)

"Uyển Nhi đi chơi với tụi tao nè!"

"Không có hứng!"

"Không có hứng đi thì sẽ có hứng, đi đi hẹn ở chỗ cũ nha. Hôm nay có nhiều nhân vật đặt biệt đến đó, không đi lỡ cơ hội nha!"

Nói xong con bạn thân cúp máy ngang vì nó biết tôi sẽ đến nên không muốn nói nhiều sợ tôi đổi ý.

Nơi chúng tôi thường tụ tập là quán Bar Rouge Thượng Hải, một trong những quán Bar nổi tiếng nhất ở Thượng Hải này. Lý do tôi thích nơi này vì nó được thiết kế ngoài trời trên sân thượng. Ngồi nhâm nhi tí rượu, ngắm nhìn khung cảnh Thượng Hải về đêm, gió thổi se se lành lạnh thì còn gì bằng.

Tắm xong tôi ngồi vào bàn trang điểm, nhìn dáng vẻ của mình trong gương tôi thấy được sự trưởng thành, sự lạnh lùng hiện lên rõ. Năm ấy tôi còn là một cô bé hồn nhiên ngây thơ bên mẹ, giờ đây phải tự mình kiên cường để chống chọi mọi thứ.

Cái giá của sự trưởng thành là cô độc!

Hôm nay tôi chọn cho mình một chiếc đầm màu đen hai dây nhưng cúp ngực. Trang điểm cho bản thân một đôi mắt có chiều sâu hút hồn và đôi môi màu đỏ trông thật sắc sảo. Đây là phong cách vốn có khi tôi đã bước chân vào đời, nói thẳng ra là cũng bình thường so với tôi.

...

"Chào chị Uyển Nhi, bàn cũ ạ!"

Cũng là khách quen nên khi vừa thấy thì nhân viên đã vội đến chào.

Hôm nay quán vắng khách hơn mọi ngày, từ ngoài cửa nhìn thẳng vào đã thấy rõ một bàn của hội bạn tôi.

"Wow, wow... hôm nay Uyển Nhi đẹp dữ ta..."

Yến Đình buộc miệng khen, nó là con bạn thân lớn lên từ nhỏ với tôi. Ba tôi và ba nó là đối tác làm ăn nên hai chúng tôi thân thiết còn hơn cả chị em ruột thịt.

"Hôm nay có bạn làm ăn của ba tao tới chơi, nói là bạn nhưng mà cũng lớn hơn mình vài tuổi. Họ cũng là giới kinh doanh như mình nhưng quy mô làm ăn rộng rãi hơn vì họ phát tán ra cả nước ngoài. Chơi chung với họ tiện học hỏi và sẽ giúp ích được cho mày lắm đó Nhi!"

Nó hiểu hoàn cảnh của tôi và biết ý định của tôi nên luôn tạo mọi điều kiện để giúp đỡ.

Tôi thầm cảm ơn Yến Đình, dẫu ở bên không còn ai nhưng có nó cũng an ủi được phần nào.

Tôi uống vài ly rượu vang, hai má tôi bắt đầu ửng đỏ đỏ. Bạn bè ai cũng có đôi có cặp, thật ra tôi cũng không quan tâm lắm về vấn đề tình cảm. Từ lâu tôi đã không còn niềm tin về bất cứ điều gì nữa, có hay không cũng không quan trọng.

Nửa tiếng sau bỗng ngoài cửa xuất hiện bốn người đàn ông, ai nấy đều mặc vest đen nhìn rất bảnh bao.

Thấy Yến Đình ra đón chắc có lẽ là họ, đúng là người làm ăn, đi đến đâu nhiều cặp mắt nhìn ngưỡng mộ theo tới đó.

Khi họ tiến đến gần, tôi cũng nhìn họ như bao người nhưng không phải bằng ánh mắt thèm thuồng. Yến Đình giới thiệu, tôi chỉ gật đầu thay cho lời chào rồi cầm ly rượu lên uống.

Một lúc sau, qua làn khói của điếu xì gà, tôi bắt gặp có một ánh mắt cứ nhìn tôi. Ánh đèn lúc sáng lúc tối, làn khói lúc dày lúc mỏng nhưng tôi vẫn thấy rõ ánh mắt ấy.

Anh ta là một người đàn ông khác biệt hoàn toàn với ba người còn lại vì anh ta cũng trầm ngâm, dường như không hứng thứ với gái. Ba người kia vừa vào đã vội kêu gái để ngồi cạnh ôm ấp, đúng là đàn ông!

Nhạc càng lúc càng nổi lên, tôi cứ uống, uống mãi mà không say do tửu lượng cũng cao, chỉ thấy hơi ngà ngà trong men rượu.

Cả bọn đều chạy ra sàn để nhảy nhót, tôi chỉ ngồi mà quan sát bọn họ, chủ yếu là Yến Đình vì dù gì nó cũng là chị em với tôi nên tôi không muốn nó bị ai quấy rối. Dù là quán quen nhưng khách mỗi người mỗi tính nên không kiểm soát được.

"Uống một ly nhé?"

Là người đàn ông đó, anh ta đã qua ngồi cạnh tôi.

"Cạn ly!" ( tôi nói)

"Nhìn em thấy em có rất nhiều muộn phiền!"

"Sao anh thấy được?"

"Vì nhìn vào đôi mắt em, tôi thấy được điều đó..."

Tôi quay qua nhìn anh ta, anh ta cũng nhìn tôi, hai chúng tôi đưa mắt nhìn nhau một cách trìu mến nhất. Đây là lần đầu tiên có người thấy được muộn phiền thông qua ánh mắt tôi mặc dù chỉ là một người xa lạ mới gặp lần đầu tiên.

"Vậy... anh có muốn hiểu sâu thêm một chút không?"