“Có phải là do Hoàng Mạnh làm không, hai lần này đều dính líu với anh ta, không phải là quá trùng hợp chứ, lần nào anh ta đến tìm cô thì cũng được lên báo, có phải tất cả mọi chuyện đều do anh ta sắp xếp không?” Phan Vân Lam nói ra sự nghi ngờ trong lòng, Hà Ngân lắc đầu, tỏ ý chính cô cũng không biết.
Phan Vân Lam lấy điện thoại ra, tìm số điện thoại của chú Hùng, sau đó đưa cho Hà Ngân rồi nói: “Nếu không thì chúng ta nhờ chú Hùng giúp một tay?” Hà Ngân cũng không hiểu rõ về chú Hùng mà chỉ biết là chú ấy nhất định sẽ giúp bọn họ khi cô nhờ, nhưng chú ấy lại không muốn gặp mặt Hà Ngân. “Cũng được, nếu là chú Hùng làm việc này thì tôi cũng yên tâm.” Hà Ngân gật đầu tỏ ý bản thân đồng ý với đề nghị này. Hoàng Mạnh đứng dựa vào thân xe, nhìn căn phòng ở trên tầng đã sáng đèn thì trong lòng cảm thấy rất khó chịu, chỉ đến khi chuông điện thoại vang lên thì anh mới tỉnh lại, là bà Hoàng gọi đến, anh hơi do dự một chút nhưng rồi cũng nghe máy bởi vì tương lai của Hà Ngân và My My còn đang ở trong tay anh. “Có chuyên gì vậy ạ?” Hoàng Mạnh hỏi. “Con đang ở đâu vậy? Không phải mẹ đã bảo người gọi con về sao?” Bà Hoàng lên tiếng oán trách, buổi trưa bà đã bảo người giúp việc gọi điện bảo Hoàng Mạnh về, kết quả là đến tối vẫn không nhìn thấy người đâu nên bà Hoàng hơi sốt ruột. “Con đang trên đường về.” Hoàng Mạnh giải thích. “Vậy thì con phải nhanh lên, nếu không mẹ sẽ làm cho Hà Ngân và quán bar đó biến mất.” Bà Hoàng đe dọa. Hoàng Mạnh cũng không hiểu được cách làm của bà Hoàng, chỉ là một bài báo thôi mà, đâu cần phải chuyện bé xé ra to như thế, anh nói: “Vậy mẹ cũng làm cho con biến mất luôn đi.” Sau khi nói xong câu đó thì anh lập tức cúp máy. Anh nhìn về phía căn phòng ở trên tầng rồi lái xe rời khỏi. Bà Hoàng ngồi trên ghế sô pha, thấy điện thoại bị cúp máy thì tức giận nói với Hà Dung: “Con xem, thằng nhóc này giờ còn dám tắt điện thoại của bác, xem ra không thể giữ lại cái cô Hà Ngân này được rồi.” “Bác gái, bác cũng đừng tức giận, có lẽ là vì Hoàng Mạnh còn có việc, chắc anh ấy cũng sắp về rồi nên bác đừng lo quá.” Hà Dung ở một bên an ủi, chị ta vẫn luôn ở nhà họ Hoàng để nói chuyện với bà Hoàng từ trưa đến giờ. Bà Hoàng vỗ về bàn tay của Hà Dung, vui vẻ nói: “Vẫn chỉ có con là hiểu chuyện, con xem, Hà Ngân suốt ngày ở những nơi phức tạp như vậy, chỗ nào bằng được con chứ, mới đầu bác còn cho rằng cô ta là người tốt, hơn nữa còn định nhận cô ta làm con dâu, cũng may là con nói cho bác biết nếu không nhà họ Hoàng sẽ bị người ta nói ra nói vào mất.” “Không có gì đâu ạ, cũng là vì con quá yêu Hoàng Mạnh thôi, tuy anh ấy không yêu con nhưng con cũng sẽ không để một người phụ nữ có ý đồ không tốt làm tổn thương anh ấy.” Hà Dung nói, bà Hoàng thấy chị ta nói một cách chân thành như vậy thì càng chắc chắn Hà Dung là đứa con dâu duy nhất mà bà ưng ý. Bà Hoàng vui vẻ nói: “Thím Trịnh, chị mang chai rượu vang mà lần trước tôi mua về ra đây cho Hà Dung nếm thử.” “Là rượu vang gì vậy ạ.” Hà Dung tò mò hỏi. “Chuyện này thì bác không thể nói cho con biết được, nhưng mà chai rượu này rất ngon.” Bà Hoàng ra vẻ thần bí. Thím Trịnh mang chai rượu vang ra cho bà Hoàng và Hà Dung: “Không hổ danh là chai rượu vang được bác gái cất giữ cẩn thận, đúng là ngon thật.” Hà Dung vui vẻ nói, sau đó bắt đầu từ từ thưởng thức ly rượu. “À đúng rồi, con nghe nói con của Hoàng Mạc tên là My My đúng không ạ?” Hà Dung tò mò nói. “Đúng vậy, My My rất đáng yêu, nhưng mà, ôi chao, có lẽ là nó cũng không biết mẹ của mình lại là người như vậy.” Bà Hoàng lắc đầu, tiếc nuối nói. Hà Dung cảm thấy không được tự nhiên vì đứa bé kia là con của chị ta, nên khi nghe bà Hoàng nói vậy thì chị ta cảm thấy như đang nói chính bản thân mình, bà Hoàng thấy Hà Dung là lạ thì khẩn trương hỏi: “Sao vậy, con thấy khó chịu ở đâu? Hay là rượu không ngon?” Chị ta lắc đầu, bỗng nhiên cảm thấy hoảng loạn, sau đó nói với bà Hoàng: “Thật ra là vì con đang suy nghĩ đến một chuyện khác, nhưng không biết có nên nói hay không.” “Con cứ nói đi đừng ngại.” Bà Hoàng nói. “Nhưng mà con nói xong thì bác đừng tức giận nhé, nếu không sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của bác.” Hà Dung săn sóc nói, mà thấy Hà Dung săn sóc như vậy thì bà Hoàng lại càng vui vẻ, liên tục nói: “Được, được được.” Hà Dung đặt ly rượu xuống, điều chỉnh lại tư thế, nhìn vào mắt của bà Hoàng rồi cẩn thận nói: “Con muốn hỏi bác, chuyện đó.” Thấy Hà Dung cứ dùng dằng không chịu nói thì bà Hoàng càng thêm nôn nao lo lắng. “Con mau nói đi, con như vậy còn làm bác khó chịu hơn.” Bà Hoàng khẩn trương nói, bởi vì Hà Dung làm cho bà có cảm giác là chị ta muốn nói một chuyện gì đó vô cùng quan trọng. “Được rồi, con muốn hỏi là My My có thật là con của Hoàng Mạnh không?” Hà Dung nhìn bà Hoàng, chị ta biết rõ My My không khải là con của Hoàng Mạnh. Câu hỏi này của chị ta đã làm khó cho bà Hoàng, và bà Hoàng cũng cho rằng chuyện này quả thật rất đáng nghi, bởi vì Hà Ngân làm việc ở trong quán bar, mà nơi đó lại có đủ hạng người, nên chưa chắc đứa bé kia đã là con của Hoàng Mạnh. “Hà Dung, con nói đúng, bác đúng là chưa từng nghĩ đến vấn đề này.” Bà Hoàng nghiêm túc nói với Hà Dung. “Bác gái, thật ra Hà Ngân là chị gái của con.” Bí mật này của Hà Dung đúng là đã hấp dẫn được bà Hoàng. Bà Hoàng ngẩn ra một lúc, sau đó ngạc nhiên nhìn Hà Dung hỏi: “Là thật sao?” “Là thật, cha mẹ của con vốn là một cặp vợ chồng yêu thương nhau, nhưng mẹ của Hà Ngân lại giở trò chia rẽ hai người, mẹ của cô ta còn đẩy mẹ con lăn xuống cầu thang, làm cho mẹ của con sinh non, sau đó thì cha con mới đuổi hai mẹ con cô ta ra khỏi nhà, nhưng mà cô ta vẫn không biết tốt xấu, lúc trước con vừa nói muốn đính hôn với Hoàng Mạnh thì sau đó cô ta liền đột nhiên xuất hiện, lại còn ôm theo một đứa bé, sau hôn lễ, con cũng không phải là bị ốm, mà là con không biết phải nói sao với Hoàng Mạnh, chẳng lẽ con phải nói cho anh ấy biết Hà Ngân là chị cùng cha khác mẹ với con sao? Cho nên con cảm thấy rất khó chịu, suốt ngày nhốt mình trong phòng, Thành Lâm cũng đã nhiều lần an ủi con nhưng mà con vẫn...” Hà Dung cúi đầu khổ sở nói, dáng vẻ này của chị ta đúng là khiến cho người khác cảm thấy thương xót. Bà Hoàng ôm lấy chị ta rồi nói: “Đứa bé ngoan, mẹ con đã khỏe hơn chưa?” Hà Dung lấy tay lau nước mắt, rồi gật đầu nói: “May mà cầu thang cũng không cao, nếu không sợ là Thành Lâm cũng không giữ được, và con sẽ không có đứa em trai này.” Chị ta nói xong lại bắt đầu khóc. Bà Hoàng ôm Hà Dung vào lòng, vỗ vỗ lưng của chị ta rồi nói: “Được rồi, được rồi, không khóc không khóc, sau này có bác chăm sóc cho con.” “Bác sẽ không trách con chứ, con nói chuyện này cho bác biết, làm cho bác có ấn tượng không tốt với chị gái con.” Hà Dung nhìn bà Hoàng, nước mắt lưng tròng. “Không.” Bà Hoàng an ủi Hà Dung, sau đó lại cầm một tờ khăn giấy lên để lau nước mắt cho chị ta. Hà Dung lau khô nước mắt, rồi nói với bà Hoàng: “Hôm nay con đến đây chỉ là vì muốn ngăn không cho Hà Ngân ở bên Hoàng Mạnh. Trước đây cô ta đối xử với mẹ con như vậy nên con sợ...” Hà Dung chưa nói xong đã bị người khác ngắt lời. “Cô câm miệng.” Hoàng Mạnh đứng ở cửa, quát Hà Dung.