“Hoàng Mạnh, nghe nói anh bị thương, có nặng không?” Hà Dung đau lòng hỏi Hoàng Mạnh.
“Tôi không sao, không cần cô quan tâm.” Hoàng Mạnh lạnh lùng nói. Bà Hoàng tiến lên đánh Hoàng Mạnh một phát, nói: “Sao con lại nói vậy.” Bà Hoàng cũng cảm thấy xấu hổ, con trai của bà lại ăn nói lỗ mãng với người ta như vậy. “Hà Dung, con đừng cảm thấy xa cách nhé.” Bà Hoàng cười nói với Hà Dung. “Không đâu ạ, hôm nay con đến thăm bác và My My, với lại xem vết thương của Hoàng Mạnh.” Hà Dung vừa cười vừa nói, chị ta càng hoàn hảo hơn trong mắt bà Hoàng, càng khiến quyết định của bà Hoàng thêm chắc chắn. “Vậy được, hay là tối nay con ở lại ăn cơm nhé.” Bà Hoàng vừa cười vừa nói. Nói xong liền kéo Hà Dung đến phòng ăn. Hà Dung xua tay cười nói: “Con còn phải về nhà, con và mẹ sẽ đến thăm bác sau, con xin đi trước.” “Ừ, được, vậy lần sau con đến sớm một chút nhé.” Bà Hoàng không nỡ nói. Hà Dung xoay người rời đi, trước khi đi, chị ta nhìn thoáng qua Hoàng Mạnh, không nỡ rời mắt. Mà ánh mắt Hoàng Mạnh nhìn chị ta chỉ có sự chán ghét! Bà Hoàng đợi Hà Dung đi rồi, bèn trách móc Hoàng Mạnh: “Con sao vậy, sao có thể nói thế?” “Con nói thế nào? Cô ta chính là như vậy.” Hoàng Mạnh oán trách nói: “Con trai, con nói có đúng không, dì vừa nãy rất xấu, rất xấu, đúng không?” Anh ôm My My nói. “Con im miệng cho mẹ, đừng dạy hư con trai con.” Bà Hoàng đánh anh nói. “Thím Trịnh, đưa My My về phòng đi.” Bà Hoàng nói với người làm. Hoàng Mạnh hôn My My một cái, giao nó cho thím Trịnh, xoay người nói với bà Hoàng: “Con đói rồi, có gì ăn không?” “Ăn, ăn, con chỉ biết có ăn thôi, qua đây, mẹ có việc muốn hỏi con.” Bà Hoàng oán trách nói. Bà ngồi xuống sofa, chỉ ghế đối diện bảo Hoàng Mạnh ngồi xuống. “Mẹ muốn hỏi gì, con đói rồi.” Hoàng Mạnh cau mày nhìn bà, nhưng vẫn ngồi xuống. “Mẹ chỉ hỏi con, vết thương của con rốt cuộc là ai làm.” Bà Hoàng nghiêm túc hỏi. Thông qua cuộc điều tra tối qua, bà đã điều tra ra vết thương của Hoàng Mạnh 90% là do Hà Ngân làm. Hoàng Mạnh nhìn bà Hoàng, việc trong lòng anh lo lắng đã xảy ra. Có điều anh đã nghĩ ra cách, chết không thừa nhận, bà Hoàng cũng không có biện pháp gì. Hoàng Mạnh nằm trên ghế sofa, xòe tay nói: “Không phải thì con có thể làm sao? Hơn nữa, cô ấy có thể đến gần con ư?” “Con đừng giả vờ với mẹ, mẹ nói cho con biết, mẹ đã tìm người điều tra, nếu con không nói rõ ra, mẹ nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ta.” Bà Hoàng nghiêm túc nói, bà thực sự muốn nói cho con trai biết bà không nói đùa. Nhưng thái độ uể oải của Hoàng Mạnh khiến bà không biết nói gì hơn. Bà bất đắc dĩ nhìn Hoàng Mạnh, nói: “Cho dù thế nào, chuyện con bị thương chắc chắn có liên quan đến cô ta, nếu con không nói rõ với mẹ, mẹ sẽ tìm người đi điều tra, đến lúc đó xem con nói thế nào.” Nói xong, bà Hoàng xoay người lên lầu. Hoàng Mạnh nhìn bóng lưng bà Hoàng rời đi, lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho trợ lý, sai anh ta hạn chế thế lực của bà Hoàng, phòng ngừa bà lại tiếp tục điều tra chuyện của Hà Ngân. Hoàng Mạnh ở nhà cả ngày, canh chừng từng hành động của bà Hoàng, bởi vì anh biết thủ đoạn của bà Hoàng. Hà Dung về đến nhà ngồi trên ghế sofa, Hà Thành Lâm ném báo cáo về phía chị ta, liên quan đến đứa trẻ chị ta sinh ra. “Nói đi.” Hà Thành Lâm nói không chút biểu cảm, nếu không phải hôm nay cậu ta có việc cần dùng máy tính, cũng sẽ không mở máy tính của Hà Dung, đương nhiên cũng sẽ không thấy tài liệu này. Hà Dung thấy báo cáo trong tay, run lên, chị ta đứng dậy trợn mắt nhìn Hà Thành Lâm: “Ai cho phép em vào phòng chị!” “Chị lo việc này làm gì, em hỏi bản báo cáo này.” Hà Thành Lâm giận đùng đùng, trước khi Hà Dung về, cậu ta luôn cố gắng tự thuyết phục mình rằng chị của cậu ta không phải là người như vậy. Hà Dung đỏ mắt nhìn báo cáo, run rẩy nói: “Còn có thể nói gì, trong báo cáo không phải đã ghi rồi sao.” Nói xong, chị ta ném báo cáo qua một bên, ngồi trên ghế sofa, ánh mắt trống rỗng nói. Hà Thành Lâm đi tới vỗ vai chị ta, sau đó ngồi xuống, để chị ta đối mặt với mình, hỏi: “Đứa bé ở đâu?” Hà Dung nở nụ cười, nói: “Em đã gặp con của Hoàng Mạnh chưa?” Hà Thành Lâm sợ ngây người vì lời nói của chị ta. Cậu ta lầm bầm nói: “Ý của chị là, con của anh ta là của chị?” Hà Thành Lâm bị đả kích bất thình lình, thẫn thờ. Ban đầu, cậu ta cảm thấy chuyện Hà Dung sinh con đã quá lớn, nhưng thật không ngờ đứa trẻ chị ta sinh ra lại ở chỗ Hoàng Mạnh. Hà Ngân gật đầu, Hà Thành Lâm ngơ ngác nhìn. Cậu ta cảm giác việc hôm nay hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người. Cậu ta ôm Hà Dung nói: “Đừng khóc, có em giúp chị, chị đừng quên, em trai của chị là người có thể làm bất cứ chuyện gì.” Hà Dung khóc lóc gật đầu, Hà Thành Lâm xoa nước mắt trên mặt chị ta, hỏi: “Bây giờ chị có thể nói rồi.” Hà Dung cúi đầu, ổn định lại tâm trạng, trong lòng chị ta còn đang do dự, chị ta không biết có nên nói việc này cho Hà Thành Lâm biết không, chị ta không sợ thái độ của Hà Thành Lâm, chị ta chỉ sợ cậu ta sẽ hiểu lầm, chị ta cảm thấy việc này rất khó để mở miệng. “Chị nói đi, em sẽ giúp chị giữ bí mật, mãi cho đến khi chị đồng ý nói chuyện này cho cha mẹ biết.” Hà Thành Lâm nói nghiêm túc. Hà Dung kích động nhìn cậu ta, gật đầu, thở mạnh một hơi, lau khô nước mắt trên mặt, nói: “Trước đó chị có đi Anh một thời gian, ở đó, chị quen một người tên Đinh Gia Lương. Đầu tiên anh ta trở thành bạn tốt của chị, sau đó lại nói thích chị. Chị nói cho anh ta biết, chị có chồng chưa cưới là Hoàng Mạnh, qua một thời gian, anh ta nói trong tay anh ta có một vài chuyện về Hoàng Mạnh mà người khác không biết.” “Đinh Gia Lương là người thế nào?” Hà Thành Lâm hỏi. “Là một tên đểu cáng, bên ngoài đối xử rất tốt với chị, nhưng trong lòng lại lợi dụng chị. Đầu tiên anh ta nói cho chị biết vài chuyện về Hoàng Mạnh, nói anh ấy có cô gái khác ở trong nước, nói sẽ cung cấp thông tin về cô gái đó cho chị. Chị theo anh ta đến một quán bar, trong quán bar, chị bị anh ta chuốc say, sau khi tỉnh lại thì đã làm chuyện đó với anh ta, chị muốn uống thuốc tránh thai nhưng anh ta quyết không cho phép, còn nói, anh ta chỉ muốn một đứa con. Anh ta nói nếu chị uống thuốc tránh thai, anh ta sẽ nói chuyện này cho Hoàng Mạnh biết, đồng thời anh ta còn quay video.” Hà Dung nói, nước mắt chảy xuống.