Sủng Ái Tiểu Hư Hỏng - Cẩn Dư

Chương 262: Thanh tra




Editor: Ái Khiết
Gã ta đường đường là một lão tổng tập đoàn, hiện giờ lại bị một nữ kiểm sát trưởng hại chết con của mình, tập đoàn cũng gặp phải sự điều tra của viện kiểm sát, đang đứng trước vô vàn nguy cơ, chuyện phiền lòng nối gót kéo tới làm dáng người trung niên béo mập của gã mấy ngày nay đã có chút gầy ốm. Từ khi Kim Thân Hồng bị tử hình, một nhà bọn họ vốn đã khổ không nói nổi, không nghĩ tới Thẩm Hạ Thời còn không chịu buông tha công ty gã.
Một khi đã như vậy, gã cũng không cần phải ăn chay, dứt khoát huy động lực lượng tư bản, phát động truyền thông và dư luận khiển trách cô. Mấy ngày tới trên mạng bất tri bất giác nhiều vô số tin tức bôi đen Thẩm Hạ Thời, cư dân mạng giống như không ăn không ngủ, thời thời khắc khắc ngâm mình trên mạng, cẩn trọng lấy chuyện mắng cô làm nhiệm vụ hàng ngày của mình.
Tưởng rằng Thẩm Hạ Thời sẽ vì chuyện này mà suy sụp, ai biết cuộc sống người ta quá tốt đẹp. Kim Đại Thành không biết chính là, Thẩm Hạ Thời vội đi yêu đương với Mộc Tắc, căn bản không rảnh lên mạng phân cao thấp với đám người hay tung bả kia.
Vì thế Kim Thân Hồng liền nóng nảy, gã đã chứng kiến qua thủ đoạn của Thẩm Hạ Thời, biết rõ ngồi chờ chết không phải biện pháp, cho nên dứt khoát mang truyền thông tới viện kiểm sát gây ồn ào. Ai cũng sợ cây bút của đám phóng viên này và tốc độ truyền thông, đặt trên người ai cũng phải cẩn thận vài phần, gã không tin Thẩm Hạ Thời không sợ.
Kim Đại Thành nghĩ rất hay, bất quá Thẩm Hạ Thời chưa bao giờ hành động theo lẽ thường. Đối với loại trường hợp này cũng đã ứng phó không biết bao nhiêu lần, không giữ trong lòng chút nào.
Cô nghênh ngang ngồi đối diện Kim Đại Thành, ném thật mạnh tư liệu trên tay xuống bàn, nhướng mi cười lạnh:
"Hôm nay có ngọn gió độc nào à, sao lại thổi Kim đại tổng tới đây rồi?"
"Tao..."
"A~" Thẩm Hạ Thời ngồi ngay ngắn ngắt lời gã: "Ông đang nghĩ cách chặn không cho tôi điều tra tập đoàn Kim Thần nữa, đúng chứ?"
Kim Đại Thành đương nhiên nghĩ như vậy, nghe cô nói thế, cam chịu nhìn về phía cô.
Thẩm Hạ Thời phủi phủi tập tư liệu trên bàn, ngón tay xinh đẹp tinh tế thong thả lật vài trang: "Trong này là bản ghi chép tiền thuế mấy năm gần đây của tập đoàn Kim Thần các ông."
Tay cô chỉ lên ký hiệu trên thư mục rồi trượt xuống, miệng chậc chậc hai tiếng, nhìn Kim Đại Thành lắc đầu: "Trên đường đến đây tôi mới nhìn một chút, từ năm 2013 đến năm 2017, 5 năm liên tục, tiền thuế của các người nộp lên rất có vấn đề nha."
Camera của cánh truyền thông đi lên muốn chụp lại tư liệu kia, vậy mà Thẩm Hạ Thời 'bang' một tiếng khép tư liệu lại, cô chậm rãi đi về phía cửa sau, chân thon dài ưu nhã nhấc lên, âm thanh nhàn nhạt châm chọc:
"Ông cư nhiên trơ mặt chạy đến nơi này nháo nhào lên, còn có bản lĩnh kích động truyền thông đi theo. Làm sao, cho rằng tôi sẽ sợ?"
Chung quanh văn phòng là một đám người xem náo nhiệt, các đồng nghiệp rất rõ ràng tính tình của Thẩm Hạ Thời, thật kiêu ngạo và ương ngạnh. Người ta muốn cô khó chịu, tóm được người không đánh thì mắng, mà cô thì mặc kệ mấy trường hợp đó. Bất quá Dương Cẩn vừa mới mở điện thoại nhìn thoáng qua bình luận trên mạng, lặng lẽ nói bên tai Thẩm Hạ Thời: "Em gái kiềm chế một chút, có người đang phát sóng trực tiếp ở đây!!"
Thẩm Hạ Thời trừng mắt liếc chiếc điện thoại của tên phóng viên đang phát sóng trực tiếp kia, nhìn mãi tới khi người nọ quẫn bách đến cúi đầu.
Đối diện là Kim Đại Thành vừa lau mồ hôi lạnh trên đầu một phen, đứng dậy căm tức nhìn cô
"Thẩm Hạ Thời, mày đừng quá kiêu ngạo!"
"Kim đại tổng đang đe dọa tôi đó sao?" Cô cố ý làm ra vẻ hoảng sợ: "Tôi sợ quá đi!"
Làm ra vẻ xong, Thẩm Hạ Thời một thân lười biếng dựa vào cạnh bàn, cô ngẩng đầu nhìn Kim Đại Thành, bộ dạng khí định thần nhàn quả thật khiến đối phương tức đến ngứa răng, nhưng ngại nhiều truyền thông đang ở đây, Kim Đại Thành cũng không có cách nào làm gì với cô. Gã cũng không thể giống Thẩm Hạ Thời muốn nói gì thì nói, bởi vì thân phận của gã là lão tổng Kim Thần, huống chi còn có nhiều truyền thông như vậy. Nói một câu phải suy tính đến nửa ngày, bởi vậy khí thế thật dễ dàng đã bị Thẩm Hạ Thời đè ép.


Đương nhiên này đều là việc nhỏ, khẽ cắn môi nhẫn nhịn, xong việc thì tìm cơ hội tính sổ cô là được. Mà việc chính làm Kim Đại Thành không nghĩ tới chính là, nhược điểm của tập đoàn lại bị cô nắm trong tay dễ dàng như vậy! Bởi vì nguyên nhân này, lời nói ngay từ đầu gã chuẩn bị để chất vấn Thẩm Hạ Thời nay lại không có cơ hội nói ra miệng.
@ a i k h i e t
Trong lòng Kim Đại Thành còn suy tư dùng phương pháp gì để ngăn cơn sóng dữ, Thẩm Hạ Thời đã dần dần mất đi kiên nhẫn, mười phần không khách khí hạ lên đuổi khách: "Lăn ra khỏi văn phòng cho tôi."
"Mày!!"
"Tôi làm sao?" Thẩm Hạ Thời trừng mắt nhìn gã: "Đầu heo, não heo, nhanh lăn đi!"
Trong văn phòng thổn thức một trận, hay cho người phụ nữ đó, nói mắng liền mắng. Người từ bốn phương tám hướng trong phòng phát sóng trực tiếp vừa mới quan sát tình cảnh xé bức này, bình luận nhảy ra che lấp đầy màn hình.
"Thẩm Hạ Thời, tao nói cho mày nghe, tao sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu! Chuyện con trai tao! Chuyện tập đoạn Kim Thần của tao! Còn chuyện hôm nay mày vũ nhục tao! Tao nhất định sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời!"
Rốt cuộc Kim Đại Thành cũng không nhịn được, rõ ràng lúc chưa gặp Thẩm Hạ Thời, gã vẫn là lão tổng Kim Thần mỗi ngày đều được người khác nịnh bợ, gia đình hạnh phúc mỹ mãn, sự nghiệp cũng như cá gặp nước. Ai biết đến khi gặp cô, con trai chết, công ty gặp nguy cơ, hiện tại còn bị cô vũ nhục trước mặt mọi người, một loạt đả kích làm gã không giữ nổi thể diện của lão tổng, rốt cuộc đã phun ra những lời trong lòng mình. Đương nhiên, một bên nhóm truyền thông đã sớm khiêng camera ghi lại một màn này.
Thẩm Hạ Thời nhìn vị phú hào đã từng ngăn nắp ngày xưa, cười đến gợi đòn: "Rất hoan nghênh."
Kim Đại Thành đá cửa đi ra, trong văn phòng lại vang lên một trận âm thanh chụp ảnh. Một hồi lâu sau, các phóng viên nhìn chằm chằm vị kiểm sát trưởng thoạt nhìn ôn nhu nhưng kỳ thật lại rất táo bạo, những vấn đề đã chuẩn bị tốt trước đó cũng không biết mở miệng thế nào.
Nửa ngày trôi qua, rốt cuộc cũng có người đánh vỡ yên tĩnh hỏi: "Xin hỏi Thẩm kiểm sát trưởng, cô có gì muốn nói về việc mình bị bôi đen không?"
Thẩm Hạ Thời ôn nhu cười rộ lên, bộ dáng điềm đạm không hề có lực sát thương, ngồi ngay ngắn đối mặt với camera, ăn nói nhỏ nhẹ: "Không có cái quái gì để nói cả."
Các phóng viên sửng sốt một chút, lại hỏi: "Mọi người quan tâm tin tức đều rất tò mò ngài với Kim Thân Hồng có từng có tình cảm hay không."
Thẩm Hạ Thời cười vẫy tay với các phóng viên, nhiệt tình nói: "Tới, tập trung lại đây."
Mọi người đều cho rằng cô muốn tung ra một tin tức chấn động, nhanh chóng vây quanh cô. Thẩm Hạ Thời ngồi ngay ngắn trước màn ảnh, cười đến ưu nhã mê người, câu chữ rõ ràng:
"Không! Phải! Chuyện! Của! Các! Người!"
Các vị phóng viên cũng có thể gọi là trải qua sự đời, nhưng nói thật, chưa từng thấy người nào thẳng thắn như Thẩm Hạ Thời, rõ ràng cô tươi cười mỹ lệ đến không chê vào đâu được, chính là trong ánh mắt lại đều là không kiên nhẫn và trào phúng, chỉ như vậy lại chọc thủng suy đoán và ảo tưởng của mọi người, không lưu tình chút nào!
Mọi người đã quen nhìn các minh tinh diện mạo lung linh khéo đưa đẩy sự tình, đột nhiên nhảy ra một việc như vậy, không thể không nói, thật sự sợ ngây người.
Nhưng đối với Thẩm Hạ Thời mà nói, cô lại không phải minh tinh, hà tất gì phải ủy khuất mình để hầu hạ một đám người ưa thích bát quái. Huống chi đầu năm nay, dưa gì nên ăn, dưa gì không nên ăn, mọi người đều là người trưởng thành cả rồi, cần phải có chủ kiến không phải sao. Dùng đầu ngón chân ngẫm nghĩ cũng không có khả năng đi!
Không nghĩ tới một đống người còn vội vàng biên diễn chuyện xưa, bịa còn chưa tính, lại còn lừa tình rất thật. Thẩm Hạ Thời đọc qua còn hoài nghi mình có phải thật sự có một câu chuyện tình yêu thê thảm như vậy với Kim Thân Hồng hay không.

Thẩm Hạ Thời lại dựa vào cạnh bàn, ánh mắt đảo qua đám truyền thông: "Mọi người cũng thấy rồi đó, tôi còn phải làm việc nữa, không muốn bị tôi mắng thì chạy đi, nhớ đóng cửa nữa nha."
Chẳng sợ truyền thông lại có gì muốn hỏi, hiện tại cũng không dám hỏi nhiều, nhanh như chớp đã chạy đi, cuối cùng thật đúng là đã thuận tay đóng cửa phòng Thẩm Hạ Thời lại, ngoan quá đi.
Náo nhiệt đã được gió cuốn bay đi, mọi người cũng giải tán.
@ a i k h i e t
Thẩm Hạ Thời theo thường lệ ngồi trước bàn như đi vào cõi thần tiên mười giây, sau đó tinh thần phấn chấn mới mở máy tính bắt đầu làm việc.
Người chỉ cần nghiêm túc làm việc, thời gian đều trôi qua rất nhanh, không bao lâu đã được hai tiếng đồng hồ, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa. Đó chính là người đàn ông trung niên ôn hòa dễ gần, Bộ trưởng bộ điều tra, ông mang theo một thông báo mới nhận đi vào văn phòng Thẩm Hạ Thời.
Vừa nghe tin xong, mọi người đều không bình tĩnh nổi.
"Cái gì?" Dương Cẩn đập bàn một cái: "Có một thanh tra thần bí muốn tới tra án với chúng ta?"
Bộ trưởng gật gật đầu.
Thẩm Hạ Thời dựa vào ghế, mày chậm rãi nhăn lại: "Khi nào tới?"
"Buổi tối có liên hoan, đến lúc đó các người sẽ gặp mặt anh ta, phỏng chừng ngày mai sẽ cùng cháu điều tra."
Thẩm Hạ Thời cúi đầu xem tài liệu: "Cháu không đồng ý."
Bộ trưởng nhăn mi, kì thật đối với thông báo này ông cũng vừa mới nhận được, nghe nói là người do phía trên an bài, cụ thể là thân phận gì ông cũng không rõ lắm, nhưng phía trên nói, không có khả năng được cự tuyệt.
Bộ trưởng cũng hiểu tính tình Thẩm Hạ Thời, biết cô không thích làm việc chung với người khác. Tính tình cô rất đanh đá, thời điểm cãi nhau không chừng còn sẽ đánh người. Mới đầu nghe tin này, Bộ trưởng nghĩ cũng không muốn đồng ý, nề hà phía trên tạo áp lực, ông không thể không đồng ý.
Cho nên, Bộ trưởng trực tiếp tỏ vẻ: "Không được."
Thẩm Hạ Thời hiếm thấy thái độ Bộ trưởng kiên quyết như thế, công việc cũng không thể tùy hứng, vì thế gật đầu đồng ý, bất quá ngoài miệng cũng không buông tha.
Cô hạ bút: "Lại là chủng loại gà rừng nào đây, ảo tưởng muốn được thêm đất diễn sao."
Nhị Tứ đứng ngoài cửa nghe thấy lời này cả người run bắn lên, trộm nhìn thoáng qua lão đại nhà mình, chết rồi! Mặt đen thui!
Trong văn phòng lại vang lên âm thanh ngọt ngào mang theo sự khinh thường: "Rất có thể là cái đơn vị nào đó lại nhét thêm một tên ngốc vào đây, còn bày đặt thanh tra, thanh cái con khỉ!"
Khương Hân và Dương Cẩn gật đầu lia lịa: "Đúng đúng đúng! Nói rất đúng!"

Thẩm Hạ Thời càng nói càng hăng say, cười lạnh hai tiếng: "Tối nay tôi muốn xử đẹp hắn!"
Bộ trưởng thấy Thẩm Hạ Thời đồng ý, nghe xong hai câu cáu giận của cô rồi rời đi, lời khó nghe hơn ông cũng từng nghe qua. Mới đầu sợ tới mức tim ông có chút không ổn, sau lại thành thói quen, thậm chí mấy ngày không nghe thấy Thẩm Hạ Thời mắng chửi người, toàn thân ông đều không thoải mái.
Tan sở, nhóm người Thẩm Hạ Thời chạy đến nơi tổ chức liên hoan của bộ. Bọn họ thường làm việc đến quên thời gian, người trong bộ so với bọn cô đã đến từ lâu rồi. Lúc Thẩm Hạ Thời và hai vị trợ lý mở cửa phòng đi vào, bên trong đã đông người ngồi, đa số là những khuôn mặt quen thuộc. Duy nhất làm Thẩm Hạ Thời kinh ngạc chính là, tại sao Mộc Tắc lại ở trong này?
Bộ trưởng gọi cô nhanh ngồi xuống, giới thiệu Mộc Tắc với cô: "Hạ Hạ, đây là thanh tra mà hôm nay bác đã nói với cháu. Về sau sẽ là cộng sự tra án với nhau, nhớ đoàn kết nhé."
Lưng Thẩm Hạ Thời cứng đờ, theo ánh mắt Bộ trưởng nhìn sang. Đối diện với ánh mắt có thâm ý khác của Mộc Tắc, khóe miệng người đàn ông cong lên một nụ cười nửa miệng, cả người lười biếng dựa vào sô pha, tay anh cầm một ly rượu vang đỏ, lâu lâu lại nhấp một ngụm, khí chất mạnh mẽ, lại có một hương vị ưu nhã khác.
Mộc Tắc hơi hơi nghiêng đầu, cổ áo mở rộng thấp thoáng xương quai xanh có chút lóa mắt. Anh nâng ly rượu vang đỏ trên tay, thong thả nhấp một ngụm, giọng nói nhàn nhạt:
"Thẩm kiểm sát trưởng, tôi là loại gà rừng gì vậy?"
Trong lòng Thẩm Hạ Thời căng thẳng, gương mặt xinh đẹp lại tươi cười như hoa: "Khụ! Ngài nói gì vậy, sao ngài có thể là gà rừng được chứ! Đừng nói chính mình như vậy nha, tôi còn không đáng để ngài đánh giá nữa!"
Mộc Tắc nhướng mày: "Tôi là tên ngốc được đơn vị nào nhét vào sao?"
"Sao ngài có thể là tên ngốc được chứ! Tôi thấy ngài rất thông minh, thông minh tuyệt đỉnh luôn!"
Mộc Tắc nhìn bộ dáng lấy lòng của cô, không chút để ý hỏi: "Thẩm kiểm sát trưởng chuẩn bị dùng phương pháp gì để xử đẹp tôi vậy?"
Thẩm Hạ Thời bị sặc một ngụm nước ấm, cô tránh khỏi tầm mắt của Mộc Tắc, nhìn Khương Hân và Dương Cẩn, hỏi: "Tôi nói câu này khi nào? Tôi nhớ rõ là không có! Đúng không!?"
Hai người đối diện gật đầu như đánh trống: "Không có không có! Tuyệt đối không có!"
Thẩm Hạ Thời giương mắt nhìn về phía Mộc Tắc, đối phương trầm giọng cười nhẹ vài tiếng, tiện đà vỗ vỗ vị trí bên cạnh, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm cô: "Thẩm kiểm sát trưởng, lại đây ngồi."
"Không được." Thẩm Hạ Thời ngồi cách anh xa hơn.
Mộc Tắc buông ly rượu xuống, hai tay khép lại đặt ở trên đùi, tầm mắt lướt qua mọi người rồi dừng ở sườn mặt Thẩm Hạ Thời, híp mắt: "Thẩm kiểm sát trưởng."
"Í." Thẩm Hạ Thời nhanh chóng lên tiếng, tung ta tung tăng đi qua chỗ Mộc Tắc: "Tới đây~"