Sủng Em Trọn Đời

Chương 2: Cậu là du hồn




...

Lâm Thiên Tú bị một trận kêu khóc làm tỉnh giấc, cậu mơ màng mà mở mắt, cảm thấy thân thể nhẹ đi rất nhiều, tra tấn đau đớn kia cũng đã biến mất không còn, cảm giác như cậu đã ở trên thiên đường rồi.

Cậu nghĩ vậy, nhưng mà hình như đúng như thế. Rõ ràng là người cậu rất nhẹ, cơ thể như phiêu đãng mà ra khỏi cửa phòng lớn, bên ngoài người hầu ở lục gia trên dưới đều mặc trang phục màu đen, nam hầu cài nơ trắng, nữ hầu cài hoa trắng trên đầu, sắc mặt bọn họ đều là u buồn, có vài người còn len lén bật khóc thút thít.

Lục Quân Hạo mặc âu phục đen, đeo găng tay đen, trên ngực gắn một bông hoa trắng, đơn độc mà đứng ở bậc thềm trước cửa lớn dinh thự, mặt mày không chút cảm xúc, thật kỳ lạ, trước kia, Lâm Thiên Tú luôn sợ hắn, ngày thường đều hận không thể trốn khỏi tầm mắt hắn, nhưng hiện tại lại chẳng có một chút sợ hãi nào, chỉ thấy người đàn ông thô bạo dưới biểu tình âm trầm đáng sợ kia dường như còn có rất nhiều thứ cảm xúc mà cậu không biết.

Lâm Thiên Tú mê mẩn mà nhìn một hồi, khi cậu nhìn đến cảnh tượng trong khuôn viên trước cửa lớn, đôi con ngươi chợt co rút, là người của Lâm gia bị vệ sĩ của Lục Quân Hạo bắt đến đây. Tất cả đều là thân thích của cậu, lúc này, cậu mơ hồ mà hiểu Lục Quân Hạo hắn muốn làm gì.

Một ngày trước, chính là sinh nhật lần 60 của ba cậu, chủ tịch công ty bất động sản thuộc chi nhánh của Lục thị, Lâm Kính Thiên. Nhà họ Lâm mở tiệc rượu lớn, Lục Quân Hạo liền mang cậu đi dự tiệc. Nhưng không nghĩ đến, Lâm Kính Thiên lại bắt tay với anh trai cùng cha khác mẹ của Lục Quân Hạo là Lục Quân Nghiêu hòng bày ra quỷ kế hãm hại hắn. Chờ Lục Quấn Hạo và cậu đi vào chỗ chết.

Lục Quân Hạo sớm phát hiện nên tránh được một kiếp, nhưng cậu lại không thoát được, bị ám sát ngay trong tiệc rượu, vừa trúng đạn, còn trúng cả thuốc độc. Chẳng đợi được kết quả của cuộc tranh giành quyền lực kia, cậu sớm đã chết.

Lúc này chính là một du hồn rồi đi?

Cúi đầu nhìn chân và tay mình dần trở nên trong suốt, Lâm Thiên Tú miễn cưỡng mà treo nụ cười khổ, lần này, cậu chẳng còn thương tiếc người của Lâm gia nữa, họ có tàn phế, thê thảm hơn là chết thì cũng chẳng còn can hệ đến cậu.

Một ngày này, trước cửa dinh thự rộng lớn nhà họ Lục, tiếng la thét chói tai vì đau đớn, trên dưới Lâm gia hơn hai mươi người, tất cả đều bị người của Lục Quân Hạo mang đi hành hạ, trừng phạt đến sống không bằng chết, có người chịu không nổi chỉ có thể rên rỉ mà trút hơi tàn, thế lực của Lục gia ở Nhạc Thành, không ai không biết, đôi khi cảnh sát chỉ có thể xem như họ không tồn tại. Mắt nhắm mắt mở mà bỏ qua.

Trong dinh thự, người hầu nhìn cảnh tượng trước mắt kia, sợ đến chết khiếp, nhưng ai cũng không dám lên tiếng, chỉ biết cúi đầu nhìn, rồi nhìn, trong lòng thầm thương xót thay cho những kẻ ngoài kia.

Lục nhị thiếu Lục Quân Hạo có danh máu lạnh lãnh khốc, lại vô tình thô bạo, từ lúc bắt đầu hiểu chuyện, hắn một mình rời khỏi Lục gia, đến phía Bắc nước S kiến danh lập nghiệp, cùng người phương bắc giao dịch không ít, làm ăn với người phương bắc, khi đổ máu, khi thành công vang dội, một vốn bốn lời, nhưng phàm ai đụng đến hắn, đều mang kết cục thê thảm, cuối cùng là chết.

Sau đó trở lại Nhạc Thành, danh tính của hắn cũng từ đó mà truyền ra. Lên nắm quyền Lục gia ba năm, hắn cơ hồ là thâu tóm tất cả các công ty lớn nhỏ ở nước S, nhiều ông chủ bà chủ của các tập đoàn kia khổ sở, lênh đênh nhấp nhô, sống dở chết dở vì hắn. Mà lại, chuyện hôm nay lại đồn ra ngoài, sợ là danh tiếng của Lục nhị thiếu lại nâng lên một tầm cao mới rồi.

Nhưng, Lục Quân Hạo sớm đã chẳng quan tâm để bụng cái loại chuyện này.

Hắn căn dặn vệ sĩ của hắn xử lý thật tốt đám người nhà họ Lâm, còn bản thân một mình quay trở lại phòng lớn trong dinh thự.

Trong phòng lớn này của dinh thự đã được thu dọn sạch sẽ, máy điều hòa trên tường vẫn phảng phất tỏa ra không khí vừa phải, có chút rất ấm áp là đằng khác. Trên giường lớn, thân thể sạch sẽ của Lâm Thiên Tú, được mặc vào một bộ âu phục trắng muốt như lông thiên nga.

Lục Quân Hạo theo bản năng biểu tình nhu hòa, động tác nhẹ nhàng đi đến, ngồi xuống mép giường.

Vết máu trên miệng Lâm Thiên Tú được lau sạch sẽ, tóc còn được chải gọn, thần thái an tĩnh, hệt như đang ngủ. Lục Quân Hạo lặng nhìn cậu chốc lát, vươn tay ra tựa hồ muốn chạm vào, nhưng nửa đường lại rút tay về, giống như bị cái gì đó cản lại, khóe miệng hắn bỗng dưng lên tia cười khổ, "Bỏ đi thôi, trước giờ, em đâu có thích tôi, như thế này, em có thể sẽ không vui."

Lâm Thiên Tú phiêu đáng trên không nhìn thấy một màn kia mà há miệng muốn nói không có đâu, không phải cậu không thích hắn, mà là cậu chưa có chân chính hiểu hắn thôi. Cứ mỗi lần mà thấy hắn mặt mày nặng nề sát khí âm trầm của hắn, sau đó lại liên tưởng đến lời đồn đại, liền làm người ta chết khiếp, cho nên cậu sẽ theo bản năng mà không dám thân thiết với hắn.

Nhưng mà, bây giờ, cậu có muốn nói cái gì, muốn làm cái gì, nói hết thảy tất cả, đều đã không còn kịp nữa.

Lục Quân Hạo một mình lưu lại một hồi, liền gọi vệ sĩ đi vào, mang theo thân thể của Lâm Thiên Tú đến quan tài ngoài đại sảnh nhập liệm. Các người hầu xung quanh cúi đầu, một mảng u ám buồn tẻ bi thương, sau đó đoàn người nối đuôi nhau mang theo quan tài của Lâm Thiên Tú đi ra ngoài, cùng đến nghĩa trang Yên Sơn mai táng.

Lục Quân Hạo lặng lẽ đơn bạc ra sau cùng, hắn cô độc, trên mặt chẳng rõ là biểu cảm gì, cứ thế từng bước từng bước ra đến xe rồi rời đi.

Du hồn của Lâm Thiên Tú trên không nhìn theo bóng dáng của hắn, cảm thấy người đàn ông trẻ tuổi sống lưng vốn thẳng tắp kia lại giống như bị ánh chiều hoàng hôn làm cho nghiêng dần về cuối cuộc đời...