Edit: Hạ Du
Beta: Yuri
"Ok, vậy cậu tiếp tục đi." Uông Bình làm động tác đưa điện thoại lên tai, lùi ra ngoài, cười nói với Quý Tẩu: "Tôi đi tìm luật sư."
Quý Tẩu nhìn theo Uông Bình lui ra ngoài, bước khỏi studio cách xa đoàn người lập tức lấy đà tại chỗ nhảy lên một phát.
Uông Bình tạo thành hình chữ "đại" (大) trên không trung, vạt áo cổ trang và vạt áo lông vũ cùng bay lên, khi đáp xuống lại tạo một cái hố to trên nền tuyết mềm rồi tiếp tục chạy.
Cho đến lúc không nhìn thấy Uông Bình nữa, Quý Tẩu mới mỉm cười, cúi đầu nói chuyện điện thoại tiếp.
"Được rồi." Quý Tẩu ôn hòa nói "Anh nói tiếp đi."
Đồng Nhạc: "...?"
Âm thanh dịu dàng này... Sếp của anh đó hả?
"Đồng Nhạc?" Quý Tẩu thấp giọng hỏi: "Tín hiệu?"
"Hả, không phải." Đồng Nhạc rốt cuộc phản ứng lại, ngồi thẳng người trước bàn làm việc: "Là chuyện của Hạng Kiệt, không phải cậu bảo tôi để ý đoàn đội của cậu ta sao?"
Quý Tẩu lập tức thu lại nụ cười ấm áp, bước đến chỗ cách xa đạo diễn hơn một chút, lạnh lùng nói: "Ừ, tiếp tục."
"Sau đó cậu ta mua tài khoản marketing mua phải người của tôi." Đồng Nhạc nói, "Cậu biết mà, mấy người đó, trong giới này hầu như không ai biết là của tôi."
Quý Tẩu yên lặng nghe, không nói chen vào, chỉ là trong mắt tràn đầy u ám.
"Thật sự không phải người mà, mua toàn những thứ linh tinh." Đồng Nhạc bên kia điện thoại mắng, "Sếp, cậu nói nên chơi cậu ta như thế nào, tôi hoàn toàn ủng hộ."
"Gửi bằng chứng đến Wechat của em chưa?"
"Cái này..." Đồng Nhạc biết Quý Tẩu sẽ hỏi vậy, nhưng những thứ kia rất quá đáng, chỉ có thể cắn răng mà nói, "Sếp... cái đó, khó coi, cậu đừng coi nhé?"
"Gửi vào Wechat của em chưa?"
Đồng Nhạc: "..."
Đồng Nhạc thở dài, đem những chứng cứ mình đã chuẩn bị xong, làm thành một file PDF rồi gửi cho Quý Tẩu.
Quý Tẩu liếc Đường Giai Lâm một cái, người sau lập tức mở Wechat, chạy nhanh đến đưa điện thoại cho anh.
Quý Tẩu nhận lấy điện thoại, cúi đầu xem nội dung trong PDF, càng xem sắc mặt càng lạnh xuống. Hạng Kiệt thật sự không chừa cho Uông Bình một chút đường sống nào, trực tiếp đặt ra toàn bộ kế hoạch bôi đen Uông Bình. Đầu tiên mua bản thảo nói là bình hoa, bao cỏ, không có kỹ năng diễn xuất, sau đó là việc mang tiền vào đoàn phim bị đạo diễn mắng mỏ, cuối cùng là việc Uông Bình bị bao dưỡng.
Nồi phải đội cái nào cái nấy cũng bự tổ chảng, xem ra muốn chỉnh Uông Bình không chết thì sẽ không dừng lại.
Trong giới giải trí, cho dù những tin tức kia là bịa đặt giả dối, cuối cùng vẫn sẽ biến thành một vết đen không thể xoá nhoà.
Nếu hôm nay Uông Bình không dựa vào năng lực của mình đạt được khen ngợi của đạo diễn, cậu sẽ phải đối mặt với những bêu danh này sao?
"Sếp, cậu còn ổn không?" Âm thanh lo lắng của Đồng Nhạc từ bên kia điện thoại truyền tới, dù sao sếp đụng phải chuyện của Uông Bình sẽ không giống nhau, anh đã biết từ trước rồi.
"Không sao." Quý Tẩu tắt điện thoại, đưa cho Đường Giai Lâm.
"Vậy cậu..." Đồng Nhạc lựa từ nói, "Nếu không, để tôi sắp xếp lại chứng cứ? Cậu đưa cho đạo diễn xem? Tôi cảm thấy đạo diễn Ngô không phải là người sẽ tha cho loại người này."
"Không." Quý Tẩu bình tĩnh nói, "Nếu em đưa đạo diễn, ông sẽ chỉ cho rằng đây là nội đấu giữa các diễn viên với nhau mà thôi. Anh thả ra bên ngoài chút tiếng gió về việc Hạng Kiệt muốn chỉnh Uông Bình đi, trước tiên đưa lên những tài khoản marketing, từ từ làm nổi lên để tự đạo diễn Ngô nhìn thấy, ông mới có thể biết chuyện này rất nghiêm trọng."
"Được." Đồng Nhạc gật đầu.
"Phải đảm bảo Uông Bình không sao, là người đứng ngoài cuộc."
"Tôi làm việc cậu còn không yên tâm sao." Đồng Nhạc nói xong lại lo lắng nói, "Đúng rồi sếp, cậu cũng đừng tức giận, tức giận cũng không tốt."
Nếu là bình thường, Đồng Nhạc cũng không cần phải nói câu dặn dò dư thừa này.
Từ lúc anh biết Quý Tẩu đến nay, cũng chỉ nhìn thấy Quý Tẩu vẻ mặt lạnh lùng mà chỉnh người, chứ chưa từng nhìn thấy Quý Tẩu nổi giận muốn chỉnh người như lần này.
Nhưng mà suy cho cùng... là Uông Bình mà.
Suy cho cùng... là Uông Bình mà.
Đường Giai Lâm xem như mở mang được tầm mắt cái gì gọi là lật mặt như lật sách. Ngay lúc Uông Bình kéo luật sư đi vào studio, băng sương trên mặt Quý Tẩu lập tức biến mất, tươi cười vừa nãy đúng hạn mà trở lại.
Thời gian tươi cười trở lại và thời gian Uông Bình xuất hiện có thể coi là không lệch một giây.
"Không tức giận." Âm cuối của Quý Tẩu cũng hơi cao lên, "Tắt máy, anh Uông Bình về rồi, em đi mua trà sữa cho anh ấy."
Bên trong studio có văn phòng, Ngô Quang Tê dẫn Uông Bình và luật sư đi vào, rồi gọi video cho Kỷ Trạch Dương.
Ký hợp đồng cũng không phức tạp, Kỷ Trạch Dương và luật sư cùng xem qua các điều khoản rồi ký tên đóng dấu, để Uông Bình đi thay trang phục.
Uông Bình đổi xong quần áo, bước ra còn chưa kịp đi tìm Quý Tẩu đã bị gió lạnh thổi rụt cổ lại. Vừa nãy cảm xúc dâng trào đi tìm luật sư nên không cảm thấy gì, bây giờ cảm xúc đã qua, dù đang bọc áo lông của Quý Tẩu vẫn cảm thấy lạnh.
Đùng rồi, Quý Tẩu...
Hai tay Uông Bình lạnh run, khó khăn móc di động ra chuẩn bị nhắn tin cho Quý Tẩu, vừa mở Wechat chưa kịp ấn Quý Tẩu đã cảm thấy sườn mặt bị một vật ấm áp đụng phải.
Uông Bình nghiêng đầu nhìn, đầu tiên thấy một ly trà sữa màu trắng, đằng sau là Quý Tẩu đang tươi cười.
Quý Tẩu hạ trà sữa xuống, cúi đầu kéo lòng bàn tay Uông Bình ra đặt ly trà sữa vào trong tay cậu.
Ngón tay Quý Tẩu được trà sữa làm ấm áp, lúc đưa trà sữa lơ đễnh đụng trên ngon tay Uông Bình, dừng lại một chút.
Uông Bình cầm lấy ly trà sữa đang nóng, chưa kịp nói cái gì, ngón tay ấm áp của Quý Tẩu đã rời đi.
Quý Tẩu ngẩng đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn Uông Bình, nhẹ giọng nói: "Trà sữa năm phần đường, thêm dừa, không thêm trân châu, đúng không?"
Ngón trỏ Uông Bình đặt trên ly trà sữa khẽ cọ thành cốc trơn nhẵn, cảm giác ấm áp theo ngón trỏ đi lên, gãi đúng chỗ ngứa làm giảm cơn lạnh đến phát run không thoải mái vừa rồi.
"Ha ha." Uông Bình cười nâng ly, uống lên trà sữa còn nóng, hút lên hai viên dừa mềm mềm dai dai, nhai trong miệng, "Lại là trên bách khoa Baidu?"
Quý Tẩu: "..."
Trên bách khoa Baidu Uông Bình không có viết những thứ vụn vặt này, Quý Tẩu cũng đã quên cậu nói sở thích này trong cuộc phỏng vấn nào.
Nhưng mà...
Quý Tẩu mỉm cười trả lời: "Đương nhiên... là bách khoa Baidu."
Quý Tẩu vừa dứt lời thì nhìn thấy người phụ trách kéo vị nhiếp ảnh gia duy nhất ở đây từ xa đi tới, hai người vui vẻ nói chuyện, lúc nhìn thấy Uông Bình thì đứng lại, trên tay cầm ly trà sữa giống Uông Bình.
"Thầy Uông Bình, cảm ơn anh nhé..." Nữ nhiếp ảnh cười vui vẻ chào hỏi với Uông Bình, còn chưa kịp nói thêm, bỗng nhiên nhìn thấy Quý Tẩu đứng cạnh Uông Bình.
Nháy mắt, nữ nhiếp ảnh cảm thấy xấu hổ, lời muốn nói lập tức bị quên mất.
Cũng may người phụ trách bên cạnh kéo cô lại, tiếp lời nói: "Cảm ơn anh và thầy Quý Tẩu mua trà sữa nha."
"Hả?" Trong miệng Uông Bình còn ngậm ống hút, nhìn thoáng qua Quý Tẩu, chỉ chỉ bản thân, "Tôi?"
"Không cần cảm ơn." Quý Tẩu cười cắt đứt lời Uông Bình "Đây là việc chúng tôi nên làm."
Người phụ trách: "..."
Nhiếp ảnh: "..."
Tục ngữ nói không sai, bạn không sợ người lạnh lùng không cười, mà là sợ anh ta cười. Quý Tẩu lạnh lùng nổi danh toàn bộ giới điện ảnh, bây giờ lại nở nụ cười như thế... Cảm thấy... sao lại có mùi âm mưu ở đây.
Người phụ trách và nhiếp ảnh kéo nhau rời đi.
Uông Bình nhìn theo bóng dáng hai người, chờ họ đi xa mới xoay người hỏi Quý Tẩu: "Cậu còn mua cho mọi người? Còn nói là chúng ta mua?"
"Ừm." Quý Tẩu cười, giọng nói ổn định giải thích với Uông Bình, "Để chúc mừng chúng ta hai vị nam chính, nên lấy danh nghĩa của chúng ta tặng trà sữa cho mọi người."
"Thì ra là vậy." Uông Bình hiểu ra, "Vậy ngày mai tôi cũng mua bánh kem cho mọi người, dùng danh nghĩa hai người chúng ta."
Quý Tẩu mỉm cười, ngoan ngoãn gật đầu.
Uông Bình bị Quý Tẩu cười đến mềm lòng, vươn tay vỗ nhẹ lên đầu anh, lại khẽ xoa mái tóc mềm.
"Đi thôi." Uông Bình nói, "Hiện tại học trưởng mời cậu ra ngoài ăn cơm, chúc mừng chúng ta hai vị nam chính."
Người gặp việc vui tâm trạng cũng vui theo, lúc Quý Tẩu cùng Uông Bình đi vào phố mỹ thực, Uông Bình mở hai tay, dùng bộ dáng bễ nghễ thiên hạ nói với Quý Tẩu: "Muốn ăn cái gì? Chọn tự nhiên đi."
"Chúng ta vừa đi vừa nhìn một chút?" Quý Tẩu cười nói, "Em cũng không biết mình muốn ăn gì nữa."
Uông Bình đồng ý cùng Quý Tẩu đi vào, nhìn Quý Tẩu giống như đang tùy ý quan sát cửa hàng nhưng thực chất ánh mắt vẫn chăm chú nhìn bên vai Uông Bình, quan sát cẩn thận sắc mặt Uông Bình.
Thiên hạ này không gì có thể tùy tiện được.
Cho dù có, việc có thể dựa vào may mắn mà thành công cũng sẽ không phải Quý Tẩu.
Từ trước đến nay vận may Quý Tẩu vẫn rất kém, cái gì cũng không giữ được, cho nên duyên phận giữa anh và Uông Bình đều là anh đã tính toán cẩn thận, chuẩn bị từ lâu.
Quý Tẩu nhìn Uông Bình, thầm nghĩ, phải chọn cửa hàng anh Uông Bình thích mới được.
Quý Tẩu liếc mắt nhìn gà đĩa lớn với lẩu, sắc mặt Uông Bình không thay đổi, không quan tâm, không phải hai quán này. Sau đó qua quán sủi cảo và tiệm bánh bao, cũng không phải hai quán này.
Đột nhiên, Quý Tẩu thấy đuôi mắt Uông Bình hơi nhấc lên, trong ánh mắt hiện lên tia sáng mà chính cậu cũng không biết, Quý Tẩu nhìn theo ánh mắt Uông Bình thấy cách đó không xa có một cửa hàng thịt nướng Đông Bắc.
"Anh Uông Bình." Quý Tẩu khiêm tốn nói, tựa như có chút ngượng ngùng, "Em muốn ăn thịt nướng, được không?"
"!" Uông Bình quay đầu lại nhìn Quý Tẩu, miệng còn phồng lên ngụm trà sữa, đôi mắt tràn đầy sự vui vẻ.
"Thật sao!"
Uông Bình ôm lấy bả vai Quý Tẩu, sải chân đi về phía cửa hàng thịt nướng.
Âm thanh Uông Bình vang dội quẩn quanh trên đường, truyền vào tai Quý Tẩu: "Học đệ em thật hiểu biết, một ngày mệt mỏi nên ăn thịt nướng! Chẳng lẽ còn bữa tối nào thích hợp hơn thịt nướng sao?"
Quý Tẩu đứng tại chỗ, nâng tay chạm một chút lên đầu mình.
Ở đằng trước, Uông Bình chen lẫn trong đoàn người, mái tóc được đèn đường chiếu thành màu vàng xinh đẹp, theo bước đi của cậu hơi tung lên.
Tay trái Quý Tẩu hạ xuống chạm lên vai phải, vừa rồi Uông Bình đụng vào vai phải.
Cảm giác ấm áp hình như còn dừng lại nơi đó.
Quý Tẩu nhẹ cười một tiếng, anh Uông Bình có thể vui vẻ như vậy, thật tốt quá!
"Học đệ?"
Quý Tẩu còn đang ngẩn người, Uông Bình đã bước lên bậc thang của hàng thịt nướng bỗng nhiên không thấy người đâu nên quay đầu lại tìm, nhìn thấy Quý Tẩu, vẫy vẫy tay với anh.
Quý Tẩu buông tay trái, bước về phía Uông Bình.
"Đến đây."
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Thời tiết lạnh lẽo mà tìm được quán thịt nướng thì chính là hạnh phúc, nhưng thời tiết lạnh lẽo mà tìm phải cửa hàng thịt nướng không ngon thì không còn là hạnh phúc nữa.
Gọi xong chút rượu và thịt nướng, thịt nướng được đưa lên trước.
Uông Bình vén tay áo khoa trương nướng thật nhiều thịt ba chỉ cho mình và học đệ, nhưng vừa ăn một miếng, suýt nữa thì nhổ ra, Quý Tẩu vội vàng đưa cậu khăn giấy để cậu nhả ra, Uông Bình nhả xong, tiếp theo rót một ly trà uống xuống bụng, lúc này mới đau khổ lắc đầu.
"Sao lại như vậy chứ?" Uông Bình khó hiểu nhìn bàn thịt nướng, "Sao có thể làm thịt nướng khó ăn đến như vậy, thịt nướng đơn giản mà sao lại khó ăn như thế?"
Cài này đúng là vũ nhục thịt nướng mà!
Nhân sĩ thích thịt nướng lên án mạnh mẽ!
Quý Tẩu nhìn đống thịt nướng lộn xộn trên bàn chỉ cười khẽ.
Anh đã từng ăn các quán trên con phố này, quán thịt nướng này không được chọn bởi vì nguyên nhân là... Mùi vị thật sự không ngon.
Nguyên nhân không ngon có thể là do không có cạnh tranh, toàn bộ con phố chỉ có một cửa hàng thịt nướng này, rời quán này nhất định không thể không ăn được thịt nướng nữa.
Quý Tẩu nghĩ một chút, gắp lên một miếng thịt nướng, cho vào miệng cẩn thận nhai nuốt.
"A học đệ," Uông Bình đang uống nước nhìn thấy Quý Tẩu ăn thịt nước thì giơ tay ngăn lại, "Sao cậu lại ăn, chúng ta đi chỗ khác..."
"Không sao." Quý Tẩu nuốt thịt nướng, giơ tay gọi phục vụ, "Phục vụ, lấy cho tôi một lon Coca, lấy thêm một mâm dưa chua nữa."
"...Đừng mà." Uông Bình buồn bực, "Chẳng lẽ ăn dưa chua với cơm đến no sao? Quên đi, cậu chọn một quán khác, chúng ta đổi chỗ là được."
"Không phải là em muốn ăn dưa chua đến no." Quý Tẩu nói, "Nước sốt nhà họ có chút vấn đề, em thay đổi một chút, nhất định sẽ làm ra cho anh Uông Bình một mâm thịt nướng thật ngon."
Không thể nào.
Chỗ này làm thế nào cũng sẽ không ngon, nó chỉ có khả năng từ không ngon đến càng không ngon, trừ cái đó ra, cuộc đời thịt ba chỉ không còn sự lựa chọn nào khác
Nhưng Uông Bình là một học trưởng chín chắn, không thể đả kích lòng tự tin của học đệ, chỉ có thể run rẩy ngồi trên ghế chờ đợi món ăn mới ra đời.
Rất nhanh phục vụ đã mang đến những thứ Quý Tẩu cần, Quý Tẩu bỏ hết thịt đã nướng ra ngoài, lấy giấy lau rửa bàn nướng, sau đó lấy thịt ba chỉ đã nhúng trong Coca ra, cùng với dưa chua thả xuống bàn nướng.
Vài phút sau, Quý Tẩu lấy một đôi đũa sạch khác, gắp một miếng thịt nướng kèm dưa chua để vào chén Uông Bình.
Uông Bình buồn bực nhìn qua miếng thịt trong chén, nhắm mắt lại bắt đầu vận dụng kĩ năng diễn xuất của mình.
Mình là một diễn viên già dặn. Uông Bình tự nói với bản thân, cho dù có không ngon cũng phải nể mặt học đệ, phải biểu hiện rằng ăn rất ngon.
Uông Bình dáng vẻ hi sinh thân mình, dùng đũa gắp miếng thịt lên, ngừng thở bỏ vào miệng, định nhai hai nhát có lệ rồi nuốt xuống.
Uông Bình nhai hai cái, càng nhai càng ngon, không có hương vị kỳ quái như ban nãy, gia vị nhạt hơn, còn có vị ngọt của Coca, thêm dưa chua nữa, tổng hợp lại từ thịt nướng vô cùng khó ăn trở thành thịt nướng Michelin một sao.
"Ngon không."
"Có." Uông Bình cảm động đến rơi lệ.
Quý Tẩu cầm lấy đôi đũa vừa rồi, tiếp tục gắp thịt cho Uông Bình, thỉnh thoảng nhìn qua một đôi đũa khác trên bàn, ngón tay hơi do dự, cầm lấy đôi đũa mình đã dùng qua gắp thịt nướng cho Uông Bình.
Uông Bình không phát hiện chi tiết này, ăn no đến bảy phần, rượu gọi bây giờ mới tới. Uông Bình cũng không để ý, đặt ly rượu trước mặt Quý Tẩu, sau đó giơ ly.
"Học đệ, cụng một ly." Uông Bình giơ ly với Quý Tẩu, "Chúc mừng chúng ta thật sự thành sư huynh đệ."
Quý Tẩu buông kẹp nướng, giơ cốc chạm với Uông Bình, miệng ly thấp hơi miệng ly Uông Bình.
"Cậu cứ uống tùy ý đi." Uông Bình vung tay, "Tôi làm."
Quý Tẩu: "..."
Quý Tẩu cúi đầu nhìn chén rượu của mình, rượu nơi này cũng đã tinh chế, nhìn thì giống với bia nhưng thực chất nặng hơn bia bên ngoài rất nhiều.
Uông Bình uống một hơi cạn sạch, mặc dù trước khi uống đã ăn thịt nhưng rất nhanh cũng đã cảm thấy quay cuồng, cả người choáng váng.
Từ góc độ của Quý Tẩu nhìn qua, từ mặt đến cổ Uông Bình ở dưới ánh đèn biến thành màu hồng nhạt, đuôi mắt, chóp mũi càng hồng hơn, lộ ra chút cảm giác đáng thương làm người ta muốn lại gần.
Cả người Uông Bình đều mềm như cọng bún yên lặng dựa vào tường, hơi lắc đầu, âm thanh nhẹ mà có chút tủi thân: "Tôi... Tôi không quen uống rượu này."
Uống Bình vừa nói vừa đẩy ly rượu ra xa một chút, chân mày nhíu lại, lẩm bẩm: "Tôi... tôi không uống."
"Được, chúng ta không uống."
Quý Tẩu giúp cậu cầm lấy ly rượu để sang một bên, lông mày nhíu lại của Uông Bình buông ra một chút, không còn tủi thân như ban nãy nữa, ánh mắt bắt đầu trông mong nhìn chiếc đũa ăn thịt nướng của Quý Tẩu.
"Muốn ăn sao?" Quý Tẩu hỏi.
"Tôi..." Uông Bình sờ sờ bụng mình, khó chịu lắc đầu, "Không ăn... ăn không vào nữa."
Uống say là như vậy? Dụ người phạm tội?
Quý Tẩu ăn thịt, đè xuống một ít dục vọng nổi lên trong lòng, vừa thấy những cảm xúc đó đi xuống, ngẩng đầu lên lại nhìn thấy ánh mắt long lanh tủi thân mong chờ của Uông Bình.
Đại mỹ nhân mà ủy khuất thì trông vô cùng linh động.
Giống như một chú mèo Ragdoll xinh đẹp sống trong nhung lụa ở nhà chờ chủ nhân quá lâu vậy.
Quý Tẩu cảm thấy sợi dây căng thẳng trong lòng đứt phựt, cảm xúc cuồn cuộn có một chút tràn ra ngoài.
"Anh Uông Bình." Quý Tẩu nói.
"...Hả?" Uông Bình mơ mơ màng màng, "Hả?"
"Hỏi anh một câu được không?"
"Được... Chuyện gì vậy?"
Quý Tẩu cầm ly lên, nhấp một ngụm rượu, ở trong cổ họng đảo quanh, sau đó thở ra một hơn đầy mùi rượu, cười hỏi:
"Anh đã có người mình thích chưa?"