Sủng Phi Bãi Công Hằng Ngày

Chương 39




Editor: Bánh Tai Heo

Wattpad: banhtaiheo

Wp: banhtaiheohelachanai.wordpress.com

-----

Giọng điệu của Khang Hi, ôn nhu đến không thể ôn nhu hơn được nữa.

Lúc trước vẫn xưng là "Trẫm", tự dưng bây giờ lại đổi thành "Ta", mấy chữ này chui vào tai Vân Tú khiến tim nàng hơi hơi run run lên, ngay sau đó liền bình tĩnh trở lại.

Mắt đào hoa khẽ hạ xuống, sau một lát lại lộ ra nụ cười cực kỳ chói mắt, nàng nhẹ nhàng lên tiếng, nhanh chóng bước lên, không có ý muốn tránh thoát bàn tay ấm áp đó.

Khang Hi chợt sửng sốt, hơi hơi cong khóe miệng, thần sắc càng nhu hòa hơn.

Đổng ma ma nhìn cảnh này, cùng hai người Văn Uyên và Thụy Châu liếc mắt một cái, trong lòng thả lỏng, trên mặt mỉm mỉm vui mừng.

Cám ơn trời đất, nương nương rốt cuộc trở lại bình thường rồi, ngài ấy không hề tránh né Vạn Tuế Gia nữa!

Các nàng đều là nô tài, chỉ có thể nhìn rồi nuốt xuống bụng, không nghĩ ra được biện pháp nào tốt, cứ mãi âm thầm sốt ruột, ngóng chờ một ngày nương nương có hồi tâm chuyển ý......

Giờ thì sao, rốt cuộc các nàng cũng có thể yên lòng rồi.

Lương Cửu công công híp mắt đi theo phía sau, vung vung cây phất trần, cười đến mức đuôi mắt dồn lên một đám nếp nhăn, trông còn cao hứng hơn hẳn Đổng ma ma.

Trong lúc cao hứng, Lương Đại tổng quản cũng tận lực không nhìn quá nhiều tới hai bàn tay đang đan vào nhau kia, sợ bản thân lỡ có lộ ra biểu tình ê răng, sau đó lại oan uổng ăn mấy cái bản tử.

Lần trước ăn năm đại bản, hắn phải nằm suốt trong phòng ba ngày mới tốt lên!

Mọi người đều vui, chỉ có Dận Đường nằm trong lòng bà vú gắt gao nhắm mắt lại, hô hấp trầm trầm, nhìn thì như ngủ rồi, nhưng thật ra đang một mình giận dỗi.

Hắn còn chưa kịp ra tay, hắn muốn vẽ lên long bào một bức tranh thuỷ mặc* a, vậy mà chưa làm gì thì lão gia tử đã bắt cóc nương của hắn......

*tranh thủy mặc: tranh vẽ bằng mực nước hoặc mực tàu, nhưng theo ý Dận Đường, mực ' nước ' ở đây chính là nước mà hắn cứ rưới lên người Hoàng Thượng đó =))

Rốt cuộc Cửu a ca vẫn chỉ là một đứa trẻ mới đầy một tháng tuổi, thời gian ngủ thì nhiều mà thời gian tỉnh thì ít, giận dỗi được một lát thì ý thức trở nên mơ hồ, thở đều đều mà tiến vào mộng đẹp.

Lần nữa mở mắt thì đã thấy chính mình đang ngồi một chỗ, nhìn nhìn cảnh náo nhiệt trong đại điện, trước mặt đột nhiên nhú lên một cái, hai cái, ba cái đầu to đùng.

Đó là ba khuôn mặt tò mò, một cái hơi thành thục, mặt mang ý cười, nhưng cũng đã nhìn ra sau này sẽ rất tuấn tú; hai cái mặt còn lại thì ngu ngốc thiên chân, trong mắt tràn ngập tìm tòi cùng nghiên cứu, thì ra đây chính là thái tử, Tứ a ca và Ngũ a ca sao?

Hắn vốn chưa chuẩn bị tâm lý, đột nhiên nhìn thấy thái tử, lão Tứ cùng Ngũ ca, Dận Đường triệt triệt để để đơ người luôn rồi.

Hắn chưa từng thấy các ca ca nhỏ xíu như này bao giờ a!*

*Có lẽ mọi người sẽ thấy lạ vì không phải đợt trước Dận Đường đã gặp mấy a ca khác lúc lễ tắm ba ngày (C29) rồi hay sao, mình xin giải thích ở đây chút, trước đầy tháng, mắt Dận Đường vẫn quá mờ không nhìn rõ được, chỉ có thể phán đoán mọi thứ qua mấy bóng dáng lờ mờ, giọng nói, v.v thôi nha, nên đây coi như là lần gặp đầu tiên của mấy huynh đệ.

Các loại cảm xúc kích động, mừng như điên, ủy khuất, chán ghét...... đều dồn dập nảy lên trong lòng, lại có cảm giác giống như đã trải qua một đời.

Không, không đúng, hắn đã trải qua một đời rồi còn gì nữa.

Gia đây là trọng sinh nha!

Nói thật, đời trước, Dận Đường với thái tử tiếp xúc thực sự không nhiều lắm, không oán không thù, cũng không có nhiều cảm tình.

Thái tử đứng hàng thứ hai, quá lớn tuổi hơn hắn, lại được lão gia tử yêu thương hết mực khiến các huynh đệ đều phải ghen ghét ngẩng lên mà nhìn, Dận Đường cũng nằm trong số đó.

Đến khi hắn đủ tuổi vào Thượng Thư Phòng đọc sách, thì thái tử đã lên triều tham chính từ đời nào, hai người càng ít chạm mặt hơn.

Nhưng thật sự mà nói, lòng dạ thái tử đúng là rất bao dung. Lúc thái tử bị phế, trừ lão Đại ra, lão Bát cũng ở phía sau lén lút đâm cho mấy nhát, thái tử biết rõ chuyện đó, vậy mà khi gặp hắn vẫn ôn hòa mà cười, không để tâm hắn đứng bên phe lão Bát.

Thời điểm sắc phong 9 bối lặc*, thái tử đã như người đi trên dây, vậy mà thái tử không hận bọn hắn, lại còn cho hắn một hạ lễ vô cùng nặng, là bản vẽ chiến xa mà hắn đang cần.

*bối lặc = bối tử: tước vị cho con/cháu vua, sau này lập công thì sẽ lên Quận Vương, hoặc đến khi tân đế đăng cơ thì sẽ tự phong tước cho anh/em mình.

Phần khí độ này, Dận Đường thực sự bái phục.

Đời người đều là khó khăn cùng cạm bẫy. Thái tử ngày nào thuận buồm xuôi gió, cuối cùng lại rơi vào kết cục như vậy, cũng có tốt hơn hắn chút nào đâu?

Từ nhỏ hắn đã bị Tác Ngạch Đồ dụ dỗ, sau đó đợi thời cơ liền ra tay với Minh Châu, gần mực thì đen gần đèn thì sáng, rốt cuộc cũng trốn không thoát cái kết đắng.

Hắn bị lão gia tử phế, cả đời bị nhốt ở Trịnh Gia trang, còn bị lão Tứ cạy góc tường, từ dòng dõi Bao y leo lên đến dòng dõi hoàng gia tông thất.

Tân đế đăng cơ, làm sao đối tốt với một nhà thái tử bị phế được? Mặt ngoài thì cho đãi ngộ, nhưng bên trong thì không tránh được kiêng kị cùng phòng bị.

...... Không biết lúc hắn* đi rồi, đại chất nhi Hoằng Tích của hắn sống như thế nào nữa.

*hắn ở đây chỉ Dận Đường

Còn chưa thổn thức xong thì nghe giọng nói của Dận Kỳ vang lên: "Nhị ca, Tứ ca! Đệ đệ nhìn không xấu, nương cuối cùng cũng có thể yên tâm rồi."

Thanh âm non nớt nhưng quen thuộc truyền vào bên tai, Dận Đường cũng không để ý lắm tới hàm nghĩa trong lời nói của Ngũ ca, hắn chỉ đột nhiên thiếu chút nữa mà nước mắt lưng tròng.

Ca ca, ca ca ruột của ta.

Bất luận là lúc hắn vinh quang, hay là lúc hắn gặp nạn, thái độ của Ngũ ca đều y như vậy, vẫn không thay đổi, vẫn luôn đào tim đào phổi đối xử tốt với hắn.

Hắn cứng đầu mà đi theo lão Bát, kết quả biến thành dáng vẻ chật vật kia, người vì hắn bôn ba đi khắp nơi cầu tình, cũng chỉ có nương cùng với ca ca ruột thành thật trung hậu.

Kiếp trước, hắn làm thương nhân kiếm bạc, trừ phần tiền để lại hiếu kính cho Dực Khôn Cung, còn lại hắn đầu tư hết cho Bát ca.

Hắn đã từng hỏi Ngũ ca có thiếu bạc không để hắn cho, nhưng Ngũ ca lại cự tuyệt, sau đó hắn cũng vứt ra sau đầu không để tâm.

Bây giờ nhớ lại, Dận Đường hận không thể tự tát mình hai cái bạt tai thật đau.

Ngu, thật ngu ngốc!!

Ngũ ca phải còng lưng nuôi cả nhà, lại không có đám quan viên hiếu kính cho bạc cho đồ như lão Tứ và lão Bát, sao mà không thiếu bạc được chứ?

Áy náy, kích động, toàn bộ đều thổi quét trong lòng, ngay sau đó liền nghe giọng trẻ con của Dận Chân mang theo chút chần chờ vang lên: "Đúng là không xấu...... Nhưng Cửu đệ vẫn cứ ngốc ra, chẳng lẽ đầu óc bị hỏng rồi?"

Nói xong, hắn dưới cái nhìn của bà vú và cung nhân, vô cùng cẩn thận mà chọc chọc bàn tay mềm của tiểu oa nhi.

Giọng của tiểu Tứ vừa non nớt vừa ngô nghê, nhưng lại khiến Cửu gia đang phát ngốc chợt hồi thần mà tức điên lên.

"Ê a ——"

Đầu óc ngươi mới hỏng đó, đầu óc của cả nhà ngươi đều hỏng!

Vừa nhìn thấy gương mặt bánh bao của Dận Chân, cũng chỉ mới 6 tuổi nên chưa có tí uy nghiêm nào, nhưng mà Dận Đường vẫn cảm thấy lồng ngực đau nhói.

Thù mới hận cũ ào ào dâng lên, Dận Đường trừng lớn đôi mắt, nghiến răng nghiến lợi mà nghĩ thầm, lão Tứ a lão Tứ, kiếp này gia không chỉnh ngươi đến kêu cha gọi mẹ, gia liền đổi sang họ của nương.

[Editor: Bánh Tai Heo - truyenwiki1.com: banhtaiheo - Wp: banhtaiheoHElachanai.wordpress.com]

......

Dận Chân làm sao mà biết tâm lý Dận Đường đang xoay xoay tính kế nguy hiểm như vậy, hắn chỉ cảm thấy biểu tình của Dận Đường rất đặc sắc, muôn màu muôn vẻ.

Hôm nay là tiệc đầy tháng, Cửu a ca ngủ xong thì lộ diện trước mặt mọi người, ai nấy nhìn xong cũng khen lấy khen để, sau đó hắn liền được đặt vào nôi, bị tổ ba người kia "lén lút trót lọt" tiến vào rồi phát hiện.

Nói là trót lọt nhưng kỳ thật Khang Hi đều thấy cả, nhưng cũng rất là dung túng mà ngầm đồng ý cho hành vi của bọn hắn.

Bởi vì có Hoàng Quý Phi tham dự, tâm tình Tứ a ca tốt hẳn lên, vô cùng hiếm thấy mà lộ ra tươi cười vui sướng.

Nhất thời, bóng dáng cuồng loạn của Ô tần ở Dục Khánh Cung và chuyện Lục đệ trúng độc khiến hắn hoang mang cũng dần dần phai đi.

Mẫu phi của hắn đã xuất hiện rồi......

Ngay lúc này, Dận Chân tràn đầy nhớ mong mà nhìn Hoàng Quý Phi, nàng ngồi bên dưới phía Hoàng Đế, sắc mặt hình như có chút tái nhợt.

Nàng dùng khăn che miệng, nhẹ giọng mà khụ một khụ, sau đó lại nở nụ cười đoan trang hoàn mỹ không tì vết.

Nhưng hôm nay, Hoàng Quý Phi lại khác hẳn các phi tần còn lại, ánh mắt nàng nhìn về phía Vân Tú không có chút nào khác thường, bình tĩnh êm đềm, không còn ác ý, hệt như một người khác.

Lúc Khang Hi nắm tay Vân Tú đi vào điện, do góc độ nắm tay khá là khuất, nên người thường không nhìn thấy động tác nhỏ đó, thế nhưng những phi tần có tâm thì nhìn thấy rõ rõ ràng ràng.

Tuy nói là lễ đầy tháng, nhưng sau khi kết thúc buổi lễ, sẽ có yến hội phía sau.

Quý Phi đã mang thai chín tháng, nên Thái Hoàng Thái Hậu đặc biệt cho phép nàng tĩnh dưỡng an thai, cho nên vẫn ở cung của mình, không có tham dự. Ô tần thì bị cấm túc, vị trí dưới Hoàng Quý Phi lần lượt là Huệ phi, Vinh phi, rồi sau đó là sáu tần, tiếp đến là các quý nhân và tiểu chủ......

Vân Tú mặc một thân cát phục màu đỏ sẫm, đồ trang sức hồng bảo thạch được khảm lấm tấm ngọc thúy châu, mặt mày rạng rỡ mỉm cười, tựa như dòng nước ngày xuân chảy róc rách được ánh ban mai chiếu xuống.

Dù đã trải qua sinh sản rồi ở cữ, nhưng nhan sắc nàng một chút cũng không bị cắt giảm, lại còn tăng thêm vài phần nhu ý, vài phần phong tình.

Chợt thấy Nghi phi, mọi người liền lắp bắp kinh hãi.

Mỹ mạo của Nghi phi nương nương còn đẹp hơn so với dĩ vãng, các phúc tấn và phu nhân thầm cảm thán. Ngay cả các phi tần và tiểu chủ đang chờ mong nhìn thấy xong cũng chết lặng, lòng chậm rãi rơi xuống đáy cốc.

Các nàng vốn đang hy vọng sau khi Nghi phi ở cữ xong thì sẽ biến dạng, thân hình có thể không mập mạp, nhưng nám và tiều tụy thì phải có đúng không?

Nhưng không, cái gì cũng không có.

Ánh mắt Hoàng Thượng vẫn chặt chẽ trói trên người nàng, đến nhìn cũng không thèm nhìn các nàng một cái.

Lúc Nghi phi mang thai, mặc dù không thể thị tẩm, nhưng thánh quyến* lại đầy ra đó không ai sánh bằng; giờ nàng đã ở cữ xong, vậy mà nhan sắc vẫn cứ thế không giảm. Nếu cứ vậy, các nàng làm gì còn đường sống đây?!

*thánh quyến: được vua nhìn đến, để ý

Chưa tới vài giây, biểu tình của Bình tần đang nhìn chằm chằm Vân Tú trở nên đột biến, Vinh phi véo véo khăn tay, ngay cả người toàn tâm toàn ý chỉ để ý đến nhi tử là Huệ phi cũng khẽ biến sắc.

Ống tay áo của Hoàng Thượng và Nghi phi......?

Cho dù sau khi vào điện, Khang Hi đã nhẹ nhàng buông bàn tay ra, nhưng vẫn không thể ngăn được sự chấn động của các nàng, từng người từng người không ngừng mà quặn thắt cõi lòng.

Chỉ có Hoàng Quý Phi bình tĩnh mà cười, thỉnh thoảng quay đầu nhìn vào nội điện, đáy mắt ánh lên sự quan tâm, lộ ra hiền hoà.

Những người trong dòng dõi hoàng gia, phu nhân phúc tấn, lâu lâu lại nhìn nàng một cái rồi quay mặt đi.

Chuyện đó ai mà không biết chứ? Hoàng Quý Phi mất cung quyền, mất uy tín, nghe nói thân mình cũng hỏng rồi. Hiện giờ, ngoại trừ danh hiệu người đứng đầu hậu cung ra, nàng không còn gì cả.

Đừng nói đến Tứ a ca, hắn chỉ là con nuôi của Hoàng Quý Phi. Trên ngọc điệp vẫn còn ghi tạc mối quan hệ giữa Tứ a ca và Ô tần kia kìa, người thật sự sinh ra Tứ a ca vẫn là Ô tần nương nương a!

Những ánh mắt mịt mờ đó không mang theo ác ý, thậm chí có chút thông cảm, nhưng chính những sự thông cảm đó lại làm Hoàng Quý Phi cảm thấy không chịu nổi, cảm thấy sau lưng như có kim chích.

Tại bụng nhỏ, bắp đùi đột nhiên truyền đến từng cơn đau, khiến gương mặt nàng càng thêm tái nhợt, chỉ là có lớp trang điểm che phủ, ai cũng nhìn không ra.

Biểu ca có tình cảm với Nghi phi, điều đó khiến tâm nàng vốn đã chết lặng lại tự dưng run run lên, hận ý cuồn cuộn mà tới, tất cả hận ý này đều đánh lên vị đang cấm túc ở Vĩnh Hòa Cung và gia tộc Hách Xá Lí.

Ánh mắt nàng nhàn nhạt đảo qua Bình tần Hách Xá Lí thị, rồi sau đó nhanh chóng rũ rũ mắt, nàng không thể để Dận Chân thân thiết với thái tử được.

Khi nào a mã mới truyền tin tức tới đây?

Tác Ngạch Đồ! Thái tử Dận Nhưng!

Nàng phải tính toán thật kỹ, tuyệt đối không được có chút sơ hở nào.

Nàng muốn Dận Chân trở thành hài tử của nàng, bước lên địa vị chí cao vô thượng kia...... Nàng không thể đợi nổi nữa, ngày đó rồi cũng sẽ đến!

-----

Đôi lời editor:

Đọc tới giữa chương thấy thương Dận Đường với Dận Kỳ khủng khiếp luôn ý, cả thái tử nữa, thôi thương hết, hic hic, kiếp trước sao mà khổ quá