Sủng Phi Bãi Công Hằng Ngày

Chương 45




Editor: Bánh Tai Heo

Wattpad: banhtaiheo

Wp: banhtaiheohelachanai.wordpress.com

-----

Cánh môi Hi tần run run, sắc mặt đỏ lên, sau đó chuyển qua xanh rồi lại tím, tròng mắt ngớ ra cảm thấy không thể tin được, móng tay thật dài cắm chặt vào lòng bàn tay, khiến từng cơn đau đớn bén nhọn truyền đến.

Nàng không tin Nghi phi lại có thể ương ngạnh đến vậy!

Hi tần được xem là lão nhân trong cung. Nàng là họ hàng với dòng chính của Hách Xá Lí thị, tiến cung sớm hơn Vân Tú, vừa tiến cung đã được làm quý nhân, tuy rằng nhà mẹ không mạnh, nhưng chỉ bằng vào dung mạo quyến rũ này, nàng cũng đã có thời gian dài được sủng ái.

Từ khi còn nhỏ, a mã và nương luôn nuông chiều nàng, cũng vậy nên đã dưỡng ra sự kiêu căng, tính nết nghĩ sao nói vậy.

Hi tần khác hẳn Vân Tú, nàng chính là người xứng với mấy chữ ' cậy sủng mà kiêu ', bởi vì lúc nào cũng kiêu căng không nhìn ngó thời điểm, lại không biết lựa lời, do đó đắc tội rất nhiều phi tần, cả Hiếu Chiêu Hoàng Hậu năm đó.

Sau đó bị gán cho tội danh bất kính với Hoàng Hậu, lại bị đám người của Đồng quý phi bỏ đá xuống giếng, sủng ái Khang Hi dành cho nàng liền phai nhạt.

Nàng bị cấm túc, chép phạt cung quy...... sau khi bị phạt xong, nàng dường như tỉnh ngộ, thu liễm sự kiêu căng vốn có, suốt ngày hấp tấp làm nhiều thứ để được sủng lại, nhưng cũng không hái ra được kết quả gì.

Đưa canh sang cho Hoàng Thượng, thì bị Càn Thanh Cung trả về; Làm bộ tình cờ gặp Hoàng Thượng, thì chỉ nhận được một trận trách cứ, khiến nàng mặt đỏ tai hồng, mặt xám xịt yên lặng lui xuống.

Ai cũng biết Hi tần không có đầu óc, mấy chuyện nàng làm ra đều thành trò cười trong cung, Vân Tú cũng có nghe thấy mang máng.

Vốn tưởng sau khi nàng mất hết mặt mũi thì sẽ trở nên an phận, ai ngờ Hi tần vẫn cố nhảy nhót, còn nhảy nhót đến trước mặt nàng!

Người bịa đặt ra việc độc sủng, chỉ có mỗi Hi tần và Bình tần là nhiệt tình nhất. Bình tần ngấm ngầm châm ngòi thổi gió, Hi tần đại diện đấu tranh anh dũng, còn hai người An tần và Kính tần bất quá chỉ là quạt gió thêm củi, đi theo phía sau nhặt chút tiện nghi.

Nàng vẫn còn nhiều thời gian để thu thập An tần Kính tần, còn Bình tần cũng sẽ không đắc ý được bao lâu. Nàng là đang suy xét cho mặt mũi thái tử, còn Hách Xá Lí thị và Tác Ngạch Đồ sau lưng Bình tần...... hết thảy những món nợ này, sau này sẽ tính chung một thể.

Cổ nhân có câu, muốn bóp quả hồng phải chọn quả mềm mà bóp, Hi tần chính là quả mềm này, nhánh gia tộc của nàng yếu nhược, lại không có sủng cũng không có con, nếu bị vả miệng thì còn có thể làm được gì?

Thứ Vân Tú muốn cho cả hậu cung biết chính là đắc tội nàng sẽ có kết cục như thế nào.

Nàng quá nhân từ, lại cho nàng là con mèo bệnh muốn bóp thì bóp sao, nằm mơ chắc?

......

Hiện giờ hậu cung không ai có thể đứng ra quản lý được cả, Hoàng Quý Phi bây giờ không có quyền quản, Quý Phi thì sắp sinh, Huệ phi, Vinh phi và nàng cùng nhau xử lý cung vụ, Hi tần cho dù muốn cáo trạng cũng không có chỗ để cáo, chỉ có nước quay sang xin Hoàng Thượng ' giải oan '.

Vân Tú đem tất cả mọi chuyện nghĩ qua hết một lần, sau đó cười đến càng thêm ôn nhu.

"Ngươi nói xem, có tiểu Ngũ và tiểu Cửu ở đây, Hoàng Thượng có thể trách phạt bổn cung được sao? Còn a mã Lãi Sơn của ngươi, có thể so sánh được với a mã ta chứ?" Vân Tú nâng cằm Hi tần, nhẹ nhàng nói, sau đó buông tay ra, nàng nhướn nhẹ mi nói, "Đổng ma ma, vả miệng năm cái, làm ngay đi."

Chỉ vả miệng năm cái, thực sự không tính là nghiêm khắc khiển trách, nhưng đối với Hi tần, chuyện này không thể nghi ngờ là đã đem da mặt nàng tháo xuống đất dẫm.

Tôn nghiêm đều bị quét vào đống rác, sau này nàng còn hành tẩu như thế nào?!

Đổng ma ma nghiêm túc hô vâng rồi vung tay lên, Hi tần liền bị khống chế.

Cung nhân đi theo Hi tần cũng bị chế trụ, nàng điên cuồng cố gắng tránh thoát nhưng lại không có tác dụng, trong ánh mắt khiếp sợ của 3 tần còn lại, Đổng ma ma xoắn xoắn ống tay áo, nâng tay lên.

"Bốp" "Bốp" "Bốp"......

Tiếng bàn tay chạm vào da thịt thanh thúy vang lên, không nhiều không ít, vừa đúng năm cái.

Ngay lúc Hi tần bị phạt, Vân Tú hơi hơi nghiêng đầu, ánh mắt lạnh như băng liếc quá An tần và Kính tần, còn có Bình tần ngực phập phồng không tự chủ được, sau đó thờ ơ dời tầm mắt, bên môi nhẹ vương ý cười nhợt nhạt.

Một cái liếc mắt kia, khiến ngực mấy người An tần phát lạnh, như bị rớt vào hầm băng.

Nghi phi đây là đang gϊếŧ gà dọa khỉ, cảnh cáo các nàng......

Một lát sau, Đổng ma ma vả miệng xong, ra lệnh cho người buông Hi tần ra, rồi lại lui sang một bên.

Hi tần hoảng hốt che mặt lại, không nói nổi lời nào, trong mắt nàng dày đặc tơ máu, đầu mũi đau xót, lập tức rơi nước mắt.

"Trông thật đáng thương, ngã một lần thì nên khôn hơn một chút, lần tới ra ngoài nhớ mang theo não. Mau hồi cung đắp mặt đi, vài canh giờ nữa sẽ tốt lại thôi." Vân Tú cong cong mi mắt mà dặn dò, ngay sau đó vịn lấy tay cung nhân, bỏ đám người run rẩy lại phía sau, thướt tha lả lướt, nghênh ngang mà đi.

Tin Hi tần bị vả miệng nhanh như một cơn gió liền thổi hết cả hậu cung, có thể nói, toàn bộ hậu cung nghe xong đều chấn động.

Nghe được tin này, Huệ phi buông chung trà ấm nóng xuống, sắc mặt khẽ biến, nhăn mi nói: "Mấy người Hi tần đúng là tự chuốc hoạ vào thân. Tội danh độc sủng có thể tùy tiện mà bịa đặt được sao? Trộm gà không thành còn mất nắm gạo, hiện giờ, ai cũng không đè ép được Nghi phi."

Oanh Nhi đang xoa bóp lưng cho nàng, nhẹ giọng nói: "Nương nương, Nghi phi ỷ vào được sủng ái, cũng quá ương ngạnh còn gì! Hi tần cũng đâu phải là mấy tiểu thường ở hay mấy tiểu đáp ứng......"

Đúng vậy, quá ương ngạnh, trong lòng Huệ phi cũng có chút không dễ chịu.

Tuy nói nàng có ý đồ mượn sức Quách Lạc La thị để lót đường cho Dận Thì, nhưng Nghi phi kiêu ngạo, khí thế không ai áp chế nổi, sau này ai còn nhớ người đứng đầu tam phi mới là Huệ phi nàng?

"Vừa rời khỏi Từ Ninh Cung mà còn dám như vậy, Thái Hoàng Thái Hậu thì sao? Thái Hậu thì sao?" Hai vị đó không hề hạ chỉ răn dạy, coi như là ngầm đồng ý rồi còn gì.

Huệ phi nói tới đây, giữa mày càng nhíu chặt thêm: "Hiện giờ Hoàng Quý Phi và Quý Phi mặc kệ mọi chuyện, bổn cung và nàng lại đều là phi vị, muốn quản cũng quản không được, suy đi tính lại, cũng chỉ có thể ngóng trông Hoàng Thượng trách phạt thôi!"

"Ngươi đi sắp xếp một chút, để lời nói truyền tới tai Hoàng Thượng." Huệ phi nhàn nhạt nói, kỳ thật trong lòng đánh bàn tính, "Truyền là, Hi tần tuy có tội, nhưng lại không đến mức bị vả miệng. Sau khi hồi cung, nàng ấy còn phải lấy nước mắt rửa mặt, ăn tới đâu thì phun ra tới đó......"

Thấy Oanh Nhi đáp lời, nàng khẽ thở dài, khóe miệng cũng trầm xuống, "Nghi phi đúng là rất thủ đoạn, cũng đầy tâm kế."

Nhân lúc tình hình hậu cung bây giờ đang như rắn mất đầu, liền chọn một quả hồng mềm trong bốn người mà nắn, vừa khiến người sợ hãi vừa phơi bày uy nghiêm, không hề ngu ngốc ương bướng như Hi tần.

Huệ phi có dự cảm, chắc chắn Hoàng Thượng sẽ không trách tội cùng nàng, để Oanh Nhi đi thu xếp chuyện này bất quá cũng vô dụng.

Người như vậy, nếu là địch nhân của nàng thì sao......

Sắc mặt nàng trầm xuống, hơi vội vàng nói: "Truyền tin cho Minh Châu, kế hoạch mượn sức Quách Lạc La thị cần phải đẩy nhanh tiến độ."

......

Khác với Huệ phi, Vinh phi ở Chung Túy Cung trầm mặc không nói, không tỏ ra bất kỳ thái độ gì.

Thành tần thì vui sướng, lòng quy phục Vân Tú càng thật hơn vài phần;  Đoan tần bên kia thở dài nhẹ nhõm một hơi, may mà không có nghe Hi tần dụ dỗ tham gia vào, nếu không người ăn tát phải là nàng rồi.

Nhóm quý nhân và tiểu chủ phía dưới thì im như ve sầu mùa đông, ánh mắt nhìn về phía Dực Khôn Cung dâng lên nhè nhẹ kính sợ. Có mấy người trong lòng có quỷ, nghe nói Hi tần bị phạt, liền tự dưng run lên, e sợ Nghi phi sẽ tra ra cái gì.

Đúng là có trốn cũng không thoát, lúc trưa, Đổng ma ma nhận mệnh mang một cái khay đến Trường Xuân Cung.

Trường Xuân Cung là chỗ ở của An tần và Kính tần, hai người đều là chủ vị, cùng quản lý một cung. Nghe tiếng hạ nhân thông báo, sắc mặt An tần, Kính tần đại biến, liền đứng phắt dậy, Nghi phi muốn làm cái gì đây?

Đổng ma ma nhìn mặt các nàng xanh xanh trắng trắng cũng đủ lâu rồi, lúc này mới cười tủm tỉm nói: "Nương nương của chúng ta có lễ tặng cho Bố quý nhân ạ."

Nói xong, nàng xốc tấm vải đỏ trên khay lên, lộ ra mấy cuốn kinh Phật dày cộm, "Nương nương nói, Bố quý nhân ở trong thâm cung đã lâu, thời gian rất nhiều, không bằng lấy khoảng thời gian rảnh rỗi đó chép mấy cuốn kinh Phật, ngoài việc có thể tĩnh tâm ra, không phải cũng sẽ tích phúc đức cho Tam cách cách sao?"

Bố quý nhân là thân mẫu của Tam cách cách, còn Nghi phi là dưỡng mẫu của Tứ cách cách. Bởi vì Vân Tú, nên Y Nhĩ Cáp thường xuyên nhìn thấy Hoàng A Mã, vậy nên trong tất cả các cách cách, Khang Hi sủng nhất là nàng.

Sự sủng ái của Hoàng Thượng là có hạn, nếu chia cho người này, thì người kia sẽ bị ít đi. Bố quý nhân nghĩ rất đơn giản, chỉ cần đè được Nghi phi xuống, thì Tam cách cách của nàng có thể càng được Hoàng Thượng coi trọng, cho nên việc cáo trạng này cũng có một phen giúp sức của nàng.

Biểu tình của An tần Kính tần vốn đang khó coi, rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Ngay sau đó các nàng nghĩ lại, Bố quý nhân ở thiên điện tại Trường Xuân Cung, Nghi phi trực tiếp nhúng tay vào khiển trách, đây không phải là đánh vào mặt Trường Xuân Cung sao?

Nhưng biết làm sao bây giờ. Nghi phi có ý chỉ của Thái Hoàng Thái Hậu giao cho quản lý lục cung, thế nên việc dạy dỗ Bố quý nhân coi như danh chính ngôn thuận......

Các nàng chỉ phải trơ mắt nhìn thân hình loạng choạng lung lay sắp đổ của Bố quý nhân, nàng tiếp nhận khay, môi run rẩy, mặt tái mét mà tạ ơn.

[Editor: Bánh Tai Heo - truyenwiki1.com: banhtaiheo - Wp: banhtaiheoHElachanai.wordpress.com]

......

Huệ phi đoán không sai, Hoàng Thượng không hề có ý trách phạt Nghi phi, dù là một chút ý tứ cũng không có.

Tại Càn Thanh Cung, Khang Hi vừa bãi triều liền triệu tập đại thần vào nghị sự, cơm trưa cũng dùng ở Ngự Thư Phòng. Đợi chúng thần về hết, hắn xoa xoa mi tâm, mở một cuốn sổ con ra, cúi đầu phê duyệt.

Một lát sau, Hoàng Đế cảm thấy có chút khát, theo thói quen duỗi tay ra sờ, nhưng chung trà thường đặt ở bên tay phải lại không thấy.

Tên nô tài Lương Cửu công công kia, nói là đi pha trà, vậy mà nãy giờ vẫn lặn mất tăm chưa thấy bóng dáng. Hắn nhăn mi, gọi Phó tổng quản Lưu Khâm đang đứng tuốt ở trong góc Càn Thanh Cung hỏi: "Lương Cửu công công đi đâu rồi?"

"Bẩm Vạn Tuế Gia, chắc là Lương tổng quản có việc gì gấp vướng chân rồi ạ," Lưu Khâm trả lời vô cùng cẩn thận, thấy Khang Hi có chút không vui, tròng mắt đảo một vòng, ấp úng nói: "Chắc sẽ về mau thôi. Nhưng mà vừa nãy, nô tài nghe được một chuyện quan trọng......"

Khang Hi liếc hắn một cái, tiếp tục cúi đầu, xua xua tay: "Nói."

"Hi tần nương nương bị......"

Lưu Khâm vừa mới nói mấy chữ, Lương Cửu công công nâng chung trà, vội vã bước vào đại điện, đánh gãy lời hắn còn chưa nói hết: "Vạn Tuế Gia, lúc sáng nay, An tần, Kính tần, Hi tần và Bình tần nương nương đến Từ Ninh Cung, cầu kiến Thái Hoàng Thái Hậu, nói, nói ——"

Khoé miệng Lưu Khâm lập tức bạnh ra, khom người thối lui sang một bên.

Ánh mắt Khang Hi ngưng trọng, "Nói cái gì?"

"Dạ nói là, Nghi phi nương nương được Vạn Tuế Gia độc sủng, nên thỉnh Lão Tổ Tông làm chủ cho các nàng." Lương Cửu công công thấy Lưu Khâm thức thời, trong lòng hừ lạnh một tiếng, liếc liếc sắc mặt Khang Hi, nhỏ giọng nói: "Nghi chủ tử cùng các nàng giằng co tại chỗ, lời đồn tự sụp đổ, sau đó nương nương cực kỳ tức giận, cho người vả miệng Hi tần."

Khang Hi lật sổ con, sắc mặt dần dần trở nên lạnh lẽo, nghe thấy câu cuối cùng thì sững sờ.

Hắn đột nhiên hỏi: "Vả mấy cái?"

Lương Cửu công công xoè bàn tay, "Năm cái ạ."

Sau khi Hoàng Đế trầm mặc thật lâu, khẽ cười một tiếng, lắc đầu, "Quá ít. Không giống tác phong trước giờ của nàng."

Lương Cửu công công: "......"

Khoé miệng Lương Cửu công công run rẩy một chút.

Khang Hi dứt lời, sau đó nhìn về phía Lưu Khâm bên cạnh, nhàn nhạt hỏi: "Ngươi nói Hi tần bị cái gì?"

Lưu Khâm mở to mắt, gục đầu xuống, kiềm chế sóng to gió lớn trong lòng, nghe vậy vội vàng tiến lên vài bước, cười làm lành nói: "Nô tài cũng đang muốn bẩm báo việc này đây. Nô tài nghe nói, Hi tần nương nương sau khi về cung thì lấy nước mắt rửa mặt, ăn tới đâu phun tới đó, sau một lúc lâu, Nghi phi nương nương lại tặng cho Bố quý mấy cuốn kinh Phật, nói là giúp cho nàng tĩnh tâm......"

Nhìn thấy ánh mắt nghiền ngẫm của Hoàng Thượng, trong lòng Lưu Khâm lộp bộp một tiếng, vội vàng bổ sung thêm một câu, "Có lẽ do Nghi phi nương nương gặp ủy khuất quá lớn, nên mới làm chuyện như thế ạ."

Khang Hi thu hồi tầm mắt, mặt không biểu tình nói: "Lấy nước mắt rửa mặt, phun đồ ăn...... mà ngươi nói cũng đúng, người bị uỷ khuất là Nghi phi mới phải, Hi tần thì ủy khuất cái gì? Bị như vậy là đúng."

Nói xong, đôi mắt phượng của hắn lại càng lạnh lẽo, "Bịa đặt chuyện độc sủng sao, trẫm thấy các nàng quá nhàn rỗi rồi. Phân phó xuống cho trẫm, mấy người An tần cũng phải chép kinh Phật như Bố quý nhân, mỗi người chép hai mươi bản, chép không xong thì đừng ra khỏi cửa."

Lương Cửu công công líu lưỡi.

Nghi phi nương nương mới kêu chép có mười bản, Hoàng Thượng lập tức nhân đôi...... bốn vị tần chủ tử này coi như dính đạn ké a?

Hắn cười tủm tỉm liếc nhìn Lưu Khâm đang ngây người, duỗi thẳng lưng, thầm nghĩ, muốn thay thế vị trí của ta sao, tu luyện thêm chục năm nữa đi.

Ngay cả Hoàng Thượng thích ai cũng không thấy rõ, còn tính mách lẻo hại Nghi phi nương nương sao, thật là ngu ngốc!

Mặc dù đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng Huệ phi vẫn bị lời bẩm báo của Lưu Khâm làm cho tức điên.

"Nghi phi bị ủy khuất?" Huệ phi không thể tin được mà lặp lại, tức giận đến mức đi tới đi lui mấy vòng, phải cố gắng nuốt lời nói đại bất kính đã đến bên miệng xuống.

Mắt Hoàng Thượng bị mù hả?!

Bất công rành rành như này, khiến Huệ phi càng thêm hãi hùng khiếp vía.

Ngay lúc đó, Oanh Nhi nhanh lẹ xốc mành lên, thấp giọng nói: "Nương nương, Quý Phi ở Vĩnh Thọ Cung sắp sinh rồi!"

Tác giả có lời muốn nói:

【 vở kịch nhỏ 】

Vấn đề đặt ra: Xin mời từng người nói về một bí mật nhỏ của chủ tử của mình.

Lương Cửu công công: Bệnh nặng của Hoàng Thượng mãi không trị được. Hắn không chỉ bị úng não, còn bị mù!

Đổng ma ma: Nếu hỏi nương nương nhà ta yêu gì nhất trên đời, thì đáp án không phải Hoàng Thượng, không phải các a ca, mà là kinh Phật......