Sủng Phi Bãi Công Hằng Ngày

Chương 62




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Bánh Tai Heo

Wattpad: banhtaiheo

Wp: banhtaiheohelachanai.wordpress.com

-----

Ngũ a ca mờ mịt nghĩ nghĩ, sao việc này lại có liên quan tới nương nha?

Sáng nay Nhị ca trốn học chạy đến Từ Ninh Cung mà, sao lại sùng bái nương tới mức rơi lệ?

Mặt bánh bao trắng nõn của Dận Kỳ nhăn nhúm thành một cục, đầu nhỏ nghĩ tới nghĩ lui cũng không hiểu.

Thái tử thấy mặt hắn ngơ ngớ, đột nhiên mây đen trong lòng cũng tản đi, hắn đem niềm vui sống sót sau tai nạn cùng sự tức giận uất ức, đều vứt ra hết sau đầu.

Hắn vẫy tay với Dận Kỳ, nhéo nhéo mặt Ngũ đệ, rồi sau đó cười tủm tỉm hỏi: "Hôm nay sao rảnh mà chạy tới Dục Khánh Cung vậy hả?"

Dận Kỳ phục hồi lại tinh thần, cười hắc hắc, thành thành thật thật mà nói: "Nhị ca à, ngươi đọc sách mới được được một nửa liền mất tiêu, Tam ca Tứ ca đều tò mò không hiểu chuyện gì, nhưng các huynh ấy không dám hỏi. Đại ca thì chắc chắn ngươi trốn học, chỉ chốc lát sau, cả cung đều biết...... việc này, ta cũng là nghe người ta nói đó."

Sau đó ta cũng tò mò, nên vội vội vàng vàng chạy tới, ta muốn tìm hiểu tới cùng a.

Nói xong, hắn ngượng ngùng cúi đầu, dĩ nhiên là không tin "cái cớ" rơi lệ của thái tử, hắn nhón mũi chân, lén lút nói với thái tử: "Nhị ca, ta rất hiểu ngươi, ai cũng sẽ có lúc ghét đọc sách mà, trốn đi khóc một tí cũng không mất mặt lắm đâu! Có phải ngươi chạy tới chỗ Lão Tổ Tông tố khổ, nói sư phó giao bài tập quá nhiều hay không?"

Thái tử: "......"

Mặt thái tử có chút đen, tay cũng có chút ngứa, hết Đại a ca rồi, giờ lại đến đệ đệ sốt ruột trước mặt này nữa.

Lão Đại truyền linh tinh ồn ào khiến cả cung đều biết thì cũng thôi đi, còn tiểu Ngũ cứ nghĩ gì trong đầu thế?

Gì mà đi tố khổ giao bài tập nhiều!

Nếu cô gia làm như vậy, thì thanh danh làm sao mà còn, trở thành Thái Tử gia duy nhất vì giao bài nhiều mà khóc rống hả, chuyện này chắc lưu truyền thiên cổ luôn...... Thái tử hít một tiếng, biểu tình thoáng chốc trở nên khó có thể miêu tả.

Sao tiểu Ngũ không được di truyền tí thông minh nào của Nghi mẫu phi vậy hả?

"Không phải." Hắn vừa nghiến răng vừa nói ra hai chữ này, sau đó lộ ra tươi cười từ ái, "Ngũ đệ, cô gia thấy ngươi quá thảnh thơi rồi đúng không. Không bằng như vầy đi, Nhị ca chỉ ngươi viết chữ nhé?"

Dận Kỳ cũng không phải hài tử thích dò hỏi tới cùng. Thấy thái tử nhanh chóng phủ nhận, hắn bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu, không hề rối rắm việc này nữa, ngay sau đó cao hứng nói: "Đa tạ Nhị ca, Nhị ca tốt nhất."

Lúc trước, Y Nhĩ Cáp đã nghiêm túc khuyên hắn, chuyện đó cũng đã để lại nỗi lo trong lòng Ngũ a ca.

Hết năm nay hắn sẽ phải đến Thượng Thư Phòng rồi. Vì không để nương mất mặt, không để Hoàng Mã Ma mất mặt, hắn phải cần cù đọc sách, chăm chỉ viết chữ, giống như Tứ tỷ tỷ nói vậy, phải cố gắng đạt hạng nhất.

Mà khoan.

Nghĩ đến đây, hắn gãi gãi đầu, đạt hạng nhất là sao a?

Không nghĩ ra thì thôi không thèm nghĩ nữa, Dận Kỳ thầm vui sướng trong lòng. Không nghĩ tới Nhị ca đã khóc tới như vậy mà còn có ý tốt muốn dạy hắn, đây đúng là huynh trưởng tốt thắp đèn lồng cũng tìm không ra nha!

Trong lòng Dận Kỳ cảm động không thôi, tay nhỏ nắm lấy cán bút, trịnh trọng mà đặt xuống nét bút đầu tiên.

"Nét bút đầu tiên xiêu xiêu vẹo vẹo, dùng lực hơn nữa đi!"

"Được được, ta làm ngay đây."

"Chưa đè được đầu bút lông nữa, mạnh hơn tí."

"Đúng! Nhị ca nói rất đúng, đệ đệ sửa ngay."

[Editor: Bánh Tai Heo - truyenwiki1.com: banhtaiheo - Wp: banhtaiheoHElachanai.wordpress.com]

......

"Chữ ' đại ' này, dưới ngòi bút của ngươi sao lại biến thành chữ nhỏ sợ hãi rụt rè rồi, không đủ tiêu chuẩn. Sao lại viết tít trong góc thế này, một chút l khí thế cũng không có, ngươi phải viết to, phủ kín cả tờ giấy, vậy thì ' đại ' mới đúng là ' đại ', ngươi hiểu chưa?"

Đầu óc Dận Kỳ xoay mòng mòng, hệt như khói của mấy khoanh nhang muỗi, bay rồi lại bay. Hắn lẩm bẩm trong miệg: "Phủ kín cả tờ giấy thì ' đại ' mới đúng là đại...... có đạo lý...... Đệ đệ đã biết!"

Sáng nay thực sự rất lạ.

Vĩnh Hòa Cung bị đóng đã lâu hôm nay mở cửa ra, ngay sau đó, Ô tần đang bị cấm túc còn được ngồi kiệu đi đến Từ Ninh Cung; Còn chưa hết, Hoàng Thượng mới lâm triều được một chút, liền cũng đến Từ Ninh Cung của Thái Hoàng Thái Hậu!

Kết hợp với mấy lời đồn đãi gần đây trong cung, phi tần hậu cung thoáng chốc đứng ngồi không yên.

Ai nấy cũng phái người ra tìm hiểu tin tức, cảm giác như hồ nước bình tĩnh sắp sửa nổi lên từng trận sóng gió. Đồng thời cũng âm thầm suy đoán, chẳng lẽ Ô tần sắp được phục sủng?

Duyên Hi Cung.

Huệ phi tựa vào trên giường, một tay xoa huyệt Thái Dương, sắc mặt vô cùng trầm ngưng: "Tìm hiểu được gì rồi?"

"Nương nương, Thái Hoàng Thái Hậu hạ lệnh đám nô tài ở Từ Ninh Cung không được nói gì cả, một chút tin tức cũng không có để lộ." Oanh Nhi nói nhỏ, trên khuôn mặt không còn sự kiêu căng thường thấy nữa, "Người của chúng ta...... chỗ nào cũng không dùng được."

Bây giờ đã không thể so được với ngày xưa. Sau khi Huệ phi ngã một cái đau, rồi mất Bát a ca, Duyên Hi Cung không còn hống hách được như trước, dần dần thu liễm lại, địa vị cũng không còn được như ngày nào.

Hoàng Thượng vừa mới ban hình phạt, nhóm Oanh Nhi các nàng liền phải kẹp chặt cái đuôi. Tựa như phái người ra ngoài tìm hiểu lúc này, động tác của bọn họ cũng phải vô cùng cẩn thận, không dám để lộ động tĩnh ra dù chỉ một chút, sợ thu hút ánh mắt của người khác.

Bởi vì phải cẩn thận, nên hiệu suất thám thính giảm rất nhiều, mọi chuyện đâu được trôi chảy linh thông như xưa nữa?

Chuyện này Huệ phi hoàn toàn hiểu rõ, nghe thấy thế, trong mắt liền tràn ra tia tàn khốc, nhưng rất nhanh lại ẩn đi.

Hoàng Thượng chán ghét người kia ở Vĩnh Hòa Cung, nàng không tin Ô Nhã thị còn có thể phục sủng! Nhưng chuyện ở Từ Ninh Cung nhìn rất không tầm thường, nhất định là chuyện lớn, khiến nàng vẫn thấy lo lắng nao nao.

......

Huệ phi vừa ăn một cục tức, tựa như một bàn tay giơ lên đánh nát vinh quang của nàng; Tâm trạng nàng bị đóng băng như nằm trong ngày đông giá rét, thật lạnh thật lạnh.

Quý Phi, Lương quý nhân...... Huệ phi nhắm hai mắt, ngực không ngừng phập phồng, vừa giận vừa hận. Cũng do nàng chỉ lo xử lý việc hậu cung mà bất cẩn, lòng cảnh giác bị giảm đi, khinh thường Nữu Cỗ Lộc thị đang ở cữ, để lộ sơ hở cho nàng ra tay.

Lần lật thuyền trong mương này, Huệ phi đâu chỉ bị đại thương nguyên khí?

Không nói tới Dận Thì đột nhiên mất đi một trợ lực, uy tín của nàng thì giảm đi, mấy tháng này cất công cố gắng trồng cây đều bị Quý Phi hái mất trái. Nhưng quan trọng nhất chính là Hoàng Thượng! Địa vị của nàng trong lòng Hoàng Thượng không biết đã ngã thành cái dạng gì rồi?

Còn Dận Thì nữa, chuyện này lại liên luỵ tới hắn. Nàng biết được Đại a ca vì cầu tình cho nương mà bị Hoàng Thượng phạt quỳ, khiến sắc mặt Huệ phi đã tái lại còn thêm tái.

Mặc kệ nàng hận như thế nào, nhưng những tên điêu nô đó cũng đã không còn nữa, oán trách cũng không làm nên chuyện gì, nàng chỉ có thể nuốt xuống cục tức này để ngày sau đáp lễ, nàng phải trả lại cho Nữu Cỗ Lộc thị và tiện tì Vệ thị kia gấp trăm gấp ngàn lần.

Tinh thần còn chưa phục hồi, tin dữ lại ùng ùng kéo tới. Bên phía Minh Châu thật vất vả mới truyền tin được vào cung, nhưng tin tức lại nói kế hoạch của bọn họ đã thất bại, Tác Ngạch Đồ cũng sai Hàng Ngải dâng sổ con y hệt hắn, muốn đoạt người với bên Lại Bộ; Hoàng Thượng lúc nói việc này với hắn, thì đã chuyển Đồ Nhạc đi đến —— Binh Bộ rồi.

Sao có thể như vậy. Kế sách rút củi dưới đáy nồi này mà lại thất bại ư?

Nhớ lại hôm trước bản thân tỏ vẻ thân cận với Nghi phi, hệt như con khỉ trong rạp xiếc nhảy múa cho nàng xem rồi bị nàng chế giễu, Huệ phi che ngực lại, trên mặt như có lửa đốt, suýt chút hít thở không thông!

Từ khi sinh được Hoàng trưởng tử, Huệ phi chưa bao giờ ngã một vố đau như vậy, nhưng mà nàng cũng sẽ không cam lòng mà nuốt cục tức này.

Mấy ngày này nàng trải qua vô cùng khó khăn. Vất vả lắm mới bình tĩnh lại được, lý trí cũng dần trở về, Huệ phi cũng không còn dám m gióng trống khua chiêng mưu đồ cho Dận Thì nữa, đành phải dặn dò nhi tử ít tới Duyên Hi Cung hơn: "Ngươi phải làn cho Hoàng A Mã bớt giận trước, rồi có gì hẵng đến nói chuyện với nương sau."

Đồng thời, nàng cũng ban lệnh cho mọi người trong Duyên Hi Cung phải làm việc thật khiêm tốn, không được phách lối hống hách. Chỉ có thể như thế, rồi đợi đến lúc chuyện Dận Tự mất tích bị phai mờ, nàng sẽ lại có thể quật khởi lần nữa......

Nhưng mới có mấy ngày, việc khiêm tốn làm người này lại mang đến cho nàng quá nhiều bức bối. Cứ như một người tai thính mắt tinh bị bịt miếng vải đen, ngay cả chuyện Ô tần vì sao được bỏ lệnh cấm mà Huệ phi cũng không điều tra được, trong lòng nôn nóng không thôi.

Nếu là người khác thì không sao, nhưng Ô Nhã thị lại chính là một cái tai hoạ ngầm.

Chẳng lẽ Hoàng Thượng phát hiện nàng và Ô tần liên thủ tính kế tộc Quách Lạc La? Nếu bị hỏi tới, Ô tần có khai nàng ra không?

Sự bực bội cùng bất an đan vào nhau, khiến Huệ phi lần đầu cảm nhận được sống một ngày mà bằng một năm là như thế nào. Vậy mà vào lúc này, Yến Nhi vội vã chạy tới báo: "Nương nương, không biết Đại a ca lấy tin tức từ đâu mà đồn, nói Thái Tử gia trốn học...... việc này truyền tới tai của tất cả mọi người, nhưng không bao lâu liền bị Quý Phi áp xuống."

Tay Huệ phi bắt lấy mép giường, trước mắt tối sầm, cảm giác choáng váng.

Nàng cắn răng: "Bây giờ mà Dận Thì còn làm loạn cái gì nữa vậy?! Hắn thấy quỳ chưa đủ sao ——"

Tại Thừa Càn Cung, Hoàng Quý Phi cũng sống một ngày như một năm.

Nhưng tâm trạng của nàng khác hẳn Huệ phi, thậm chí khoé miệng còn trương ra ý cười, nhẹ nhàng mà nhéo khăn, thưởng thức khóm hoa trụi lủi bên cửa sổ.

An Nhạc, ngươi vui không? Nương đang báo thù cho ngươi đấy.

Hoàng Quý Phi cứ bất động mà duy trì tư thế đó, thỉnh thoảng nhẹ ho khan vài tiếng. Không biết qua bao lâu, tiếng bước chân hỗn độn liền vang lên, nàng đột nhiên bật dậy, bất chấp thân thể hư nhược, ánh mắt sáng quắc hỏi: "Như thế nào?"

Chân ma ma há miệng thở dốc, sắc mặt phức tạp, nhưng vẫn nói: "Thái Hoàng Thái Hậu chính miệng hạ lệnh, Ô tần bị bệnh điên, không trị hết sẽ không cho phép ra ngoài...... lão nhân gia nàng còn nói, người điên như vậy không thích hợp làm nương."

Đôi mắt Hoàng Quý Phi càng ngày càng sáng, nghe được câu cuối cùng, nàng đột nhiên nắm chặt khăn, khuôn mặt hiện lên nhè nhẹ vui mừng.

Không thích hợp làm nương sao!

Dận Chân, bảng gia phả, ý đồ của nàng rất nhanh sẽ trở thành hiện thực rồi.

Khó khăn lắm mới kìm được sự vui sướng đang dâng lên trong lòng, Hoàng Quý Phi hít sâu một hơi, nghẹn giọng hỏi nàng chuyện quan trọng nhất: "Tác Ngạch Đồ, còn có...... thái tử nữa, bọn họ thì sao?"

"Tội trạng của Tác Ngạch Đồ thì đã được xác thực, Lão Tổ Tông và Hoàng Thượng vô cùng tức giận, nương nương chỉ cần chầm chậm đợi xem kết cục của hắn là được!" Nói xong, Chân ma ma dừng một chút, thanh âm giảm xuống, "Còn bên Dục Khánh Cung kia, không biết chúng ta sơ xuất chỗ nào mà khiến...... khiến thái tử không bị sao cả, không dính chút liên lụy nào, ngược lại còn được thương tiếc......"

Hoàng Quý Phi hơi hơi nhếch môi, tươi cười nhanh chóng tắt lịm.

Vui mừng cùng tức giận trộn lẫn, khiến sắc mặt nàng trở nên dữ tợn, như thế nào cũng không dám tin mà nói: "Các nàng đã báo lại nói việc này làm rất chu toàn, khụ khụ, sao có thể xuất hiện sơ hở? Mấy cái tiện tì kia dám lừa gạt bổn cung ư?!"

Chân ma ma gục đầu xuống, run run nói câu nương nương bớt giận, ngay sau đó nói thẳng việc túi thơm ở chuồng ngựa ra.

"Bởi vì không có tin tức gì truyền ra từ Dục Khánh Cung, nên người của ta cũng không biết rõ Minh Vận và Minh Tâm bị đuổi đến chuồng ngựa khi nào, nên lúc này mới...... lúc này mới......" Chân ma ma lắc đầu, thanh âm nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy.

Hoàng Quý Phi chậm rãi ngồi xuống, hồi lâu không nói chuyện.

Có lẽ là đã nghĩ thông suốt, biểu tình dữ tợn của nàng dần dần thu lại, biến thành sự thất vọng khó có thể che giấu.

"Là ý trời sao, hay là Dận Nhưng mạng lớn?" Hoàng Quý Phi lẩm bẩm nói, "Cái bẫy tuyệt hảo như thế, vậy mà hắn có thể tránh đi?"

Đúng vậy, sao thái tử có thể tránh đi?

Sao Minh Vận và Minh Tâm lại trùng hợp bị đuổi ra chuồng ngựa?!

Đây cũng là nghi vấn mà Chân ma ma nghĩ trăm lần cũng không ra.

"Một kích này không trúng, sau này sẽ không còn có hội tốt như vậy nữa." Hoàng Quý Phi cười khổ một tiếng, nhắm mắt.

Vì báo thù mà nàng đã dùng hết tất cả những gì nàng có, thậm chí dùng cả con át chủ bài mà Hiếu Khang Chương Hoàng Hậu để lại cho nàng.

Sau này nếu muốn tính kế thái tử, thì đâu còn dễ dàng như vậy? Nói chính xác hơn là không có khả năng......

Mặc dù chuyện của lão thất phu Tác Ngạch Đồ kia bị bại lộ, mặc dù tiện nhân Ô Nhã thị kia vĩnh viên không thể xoay người, nhưng Hoàng Quý Phi vẫn không cảm thấy vui sướng.

Hắn không rớt đài, sao Dận Chân có cơ hội xuất đầu đây?

Sao nàng có thể mẫu bằng tử quý*, sao có thể lần nữa nắm quyền Đồng Giai thị, rồi trăm năm sau...... được tân đế truy phong thành Thái Hậu đây?

*mẫu bằng tử quý: mẹ vinh hiển là nhờ con

Nàng nặng nề ho khan một tiếng, sau một lúc lâu, gằn giọng thì thầm: "Thái tử, Dận Nhưng......"

Chuyện Vĩnh Hòa Cung và Từ Ninh Cung cứ ra ra vào vào, nháo ra động tĩnh lớn như vậy, Vân Tú sao có thể không biết.

Nhìn phi tần của các cung người sau tiếp nối người trước mà phái người đi tìm hiểu, nhưng Dực Khôn Cung của nàng một chút cũng không đi.

Bởi lẽ không cần Nghi phi nương nương dùng hết thủ đoạn, tin tức cũng sẽ tự động truyền tới lỗ tai nàng, vì...... Hoàng Thượng đột nhiên đùng một cái mà giá lâm vào bữa tối.

Khang Hi luôn rất ít lộ ra thần sắc phẫn nộ, vui mừng hay buồn bã, đa số đều là nhàn nhạt, nhưng hôm nay lại rất khác. Vân Tú khoác chiếc áo lông to, đứng chờ ở cửa cung, rốt cuộc cũng nhìn thấy được chiếc kiệu ở đằng xa, rồi sau đó mơ hồ mà nhìn khuôn mặt của Hoàng Thượng, phân tích một hồi lâu liền suy đoán được đại khái.

Nàng trầm tư, sao Hoàng Thượng đang tức giận mà cũng đến đây thế này?

Vừa hạ kiệu, hắn liền nhanh chóng đi tới chỗ nàng, sắc mặt của hắn hòa hoãn rất nhiều, cũng hơi hơi kinh ngạc nói: "Hôm nay nghĩ gì mà lại ra đón trẫm vậy? Mau vào đi, bên ngoài lạnh lắm, đừng để lạnh đến mức hỏng cả ngưởi."

Không trách Khang Hi kinh ngạc. Vì Nghi phi nương nương lúc nào cũng "cậy sủng mà kiêu", ngay cả việc ra cửa đón chào mà cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, có thể nói đây là lần đầu tiên trong suốt mùa đông vừa rồi nàng làm như vậy......

Nghe xong, Vân Tú cười, nửa giận dữ nửa oán trách nói: "Gần đây tâm của Hoàng Thượng đều ở chỗ Ô tần mà, nếu thần thiếp lại không ra đón, thì thành hoa cúc héo sao!"

Nếu ngày thường được nghe câu này, tất nhiên Khang Hi sẽ cực kỳ vui sướng. Hắn sẽ nghĩ Tú Tú lại vì hắn mà làm đổ bình dấm chua, sau đó lén lút mà hằn học với hắn.

Nhìn xem, lời nói này còn không phải là vậy hay sao!

Hiện tại thì khác chút.

Trong lòng Hoàng Đế khá phức tạp, vừa vui vừa giận vừa dị ứng, giận chính là việc sáng nay, dị ứng chính là Ô tần...... và nửa câu đầu của Vân Tú nữa!

Cái gì mà tâm của trẫm đều ở chỗ Ô tần?

Chỉ cần tưởng tượng đến hình ảnh đó......

Khang Hi nhịn không nổi mà nhếch môi lên, ngay sau đó sắc mặt ẩn ẩn xanh mét, nhưng lại nhanh chóng trở về như cũ, cuối cùng hoá thành một cái thở dài thật sâu.

Hắn dắt tay Vân Tú, xụ mặt nói: "Cho dù trẫm có mù, cũng sẽ không đi sủng Ô Nhã thị cái đồ bỏ kia! Nàng điên rồi, vậy mà dám âm mưu hãm hại thái tử, nói mọi chuyện là do thái tử thiết kế, là chủ mưu của việc Dận Tộ trúng độc......"

Vân Tú thầm nhảy dựng, ngay sau đó khôi phục bình tĩnh, mấy chữ "âm mưu hãm hại" này cũng đã thuyết minh được tất cả mọi chuyện.

Bên kia, cuối cùng Khang Hi cũng có thể kể ra hết mấy thứ hắn bị nghẹn từ sáng đến giờ, hắn vừa dắt Vân Tú đi vừa nói như một cái máy hát, phát hết bài này đến bài kia.

Cả những việc "Ô Nhã thị không xứng làm nương" "Thái tử bị ủy khuất, trẫm rất là đau lòng" "Dận Thì truyền tin Dận Nhưng trốn học, thật là nóng nảy thiếu giáo huấn", vân vân mây mây cái gì cũng nói.

Vân Tú yên lặng nghe hắn tâm sự một tràng, đợi đến lúc Hoàng Đế tạm dừng để thở thì xoa xoa lưng hắn, ôn nhu nói: "Hoàng Thượng bớt giận đi! Canh giờ vẫn còn sớm mà, ngài không cần tức điên, từ từ nói cho thần thiếp nghe là được."

———

Đôi lời editor:

Thái tử bị uất ức khó chịu thái tử đi kể với Nghi phi, giờ Hoàng Thượng bị uất ức khó chịu ngài cũng kể với Nghi phi luôn hả =))) ai zaa, thế lực Vân Tú ngày càng lớn =))[EDITING] Sủng Phi Bãi Công Hằng Ngày (Mãn Thanh) - Trầm Ổ - Chương 62