Sủng Phi Bãi Công Hằng Ngày

Chương 73




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Bánh Tai Heo

Wattpad: banhtaiheo

Wp: banhtaiheohelachanai.wordpress.com

-----

Phúc Lộc ngẩng đầu ưỡn ngực, ánh mắt sáng long lanh, tinh thần phấn chấn của hắn thổi quét toàn bộ đại điện, không chỉ khiến Thái Hậu kinh ngạc, ngay cả Thái Hoàng Thái Hậu là lão nhân đã trải qua nhiều phong sương cũng ngốc lăng một hồi.

Thái Hậu hỏi lời này, cũng không có ý muốn hại hắn, bất quá là do nhìn thấy Phúc Lộc làm nàng thật sự rất yêu thích, muốn chọc ghẹo tiểu hài nhi thôi, ai ngờ Phúc Lộc không khiêm tốn chút nào, vô cùng thẳng thắng, trên khuôn mặt tròn vo mang theo nhè nhẹ kiêu ngạo, thế nhưng không khiến người ta phản cảm, ngược lại chỉ muốn ôm hắn vào lòng mà xoa nắn, hôn hôn vài cái.

Vân Tú cũng bị hắn làm cho run lên!

Mới vừa rồi, nàng còn chưa kịp ngăn cản, Phúc Lộc liền lanh lẹ trả lời câu hỏi của Thái Hậu, lời đáp chém đinh chặt sắt, không hề lưu lại chút đường lui nào cho mình.

Vân Tú vừa tức vừa buồn cười, chỉ trách cái miệng nhỏ của hắn quá nhanh, nàng còn đang chuẩn bị khều khều cánh tay nhỏ béo mập của hắn mà nhắc nhở, giờ thì cũng đã chậm.

Nhưng hắn là chất nhi của nàng, nàng sẽ che chở cho hắn, nếu Phúc Lộc đã nói vậy, sao nàng có thể tự hạ đài của người trong nhà đây?

Hài tử ở tuổi này, không rành thế sự, ngây thơ hồn nhiên, cho dù Thái Hoàng Thái Hậu có trách tội, thì chỉ với câu nói trẻ người non dạ là đủ để thoát thân.

Nếu Đại a ca lấy chuyện này để so đo với Phúc Lộc, thì chính là lòng dạ hẹp hòi. Ngay cả hài tử năm tuổi cũng không thông cảm được, thế thì sao Hoàng Thượng có thể yên tâm giao trọng trách cho hắn?

Ngắn ngủn mấy cái nháy mắt, Vân Tú liền suy nghĩ được hết thảy, hơi hơi mỉm cười, hành lễ: "Mong Lão Tổ Tông thứ tội, Thái Hậu thứ tội! Phúc Lộc lúc nào cũng mang bộ dáng tiểu bá vương này, chỉ là thích kiêu ngạo, nhưng lời trẻ con ấy mà, thật sự không có ý gì."

Dứt lời, nàng nhìn sang Huệ phi, nhướng mày nói: "Làm Huệ phi tỷ tỷ chê cười rồi."

Huệ phi sao cũng không dự đoán được, Phúc Lộc ngầm nói ẩu tả bậy bạ còn chưa đủ, vậy mà còn làm càn ở Từ Ninh Cung!

Do quá kinh ngạc, nên Huệ phi liền ngẩn ngơ hồi lâu, sau đó trở nên tức giận. Nàng đưa cho nhi tử một ánh mắt bảo hắn tạm thời đừng nóng nảy, trả lại cho Vân Tú nụ cười như không cười, đang muốn nói chuyện, thì tiểu thiếu niên đứng sau Đại a ca lại không nhịn được.

Nạp Lạt thị tổng cộng có ba vị thiếu gia đến đây, người lớn tuổi nhất kéo kéo đệ đệ lại, lắc đầu, nhưng vẫn không thể ngăn lại.

"Từ nhỏ biểu ca đã được Hoàng Thượng dạy dỗ, căn cơ không kẻ tầm thường nào sánh bằng, nếu có tỷ thí, chắc chắn có thể đạt được danh hiệu Võ Trạng Nguyên......" Năm nay Khuê Nhân tám tuổi, lớn lên cao ráo mạnh khỏe, nhìn như mười tuổi, ngay lúc này, mặt hắn đầy sự không phục mà nhìn Phúc Lộc, "Đặc biệt là cưỡi ngựa bắn cung, ngay cả thái tử điện hạ cũng kém hơn, cho dù ngươi có lên đến hai mươi tuổi thì cũng không phải là đối thủ của biểu ca ta!"

Ánh mắt hắn lộ ra sự khinh thường chói lọi, hiện lên bảy chữ to:

Chỉ bằng cục bông nhà ngươi sao?

Hai mắt Phúc Lộc dần mở to, lập tức có chút tức giận.

"Vậy mà lại so tuổi, đúng là không hảo hán!" Hắn hừ lạnh một tiếng, do dự hồi lâu thì tiếc nuối buông tay Vân Tú ra. Để tăng thêm khí thế, Phúc Lộc chống eo, khiến thân mình tròn vo lại càng thêm tròn: "Ngươi nói không, nhưng ta nói có thể là có thể."

Hiện giờ, vốn là khí thế giương cung bạt kiếm liền biến đổi, biến thành tranh chấp giữa hài đồng. Một người tám tuổi, một người năm tuổi, hai bên đấu võ mồm ngươi tới ta đi, ai cũng không chịu nhận thua, tranh qua tranh lại, Đại a ca là trọng tâm đề dài thì mặt dần đen lên.

Vân Tú che miệng, mỉm cười nhìn; Khóe môi Huệ phi ngậm đầy châm chọc, nhàn nhạt mà lên tiếng: "Khuê Nhân, đang ở trước mặt Lão Tổ Tông, chú ý chút ——"

Thái Hoàng Thái Hậu ai một tiếng, cười ha hả mà xua tay, ngăn lại Huệ phi sắp răn dạy: "Ai gia lâu lắm không thấy được chuyện vui như vậy. Đều là hài tử ngoan, Tết nhất mà, đấu võ mồm thôi cũng đâu bị thương được? Cứ kệ bọn hắn đi."

Nhìn dáng vẻ, lão thái thái cũng y hệt Thái Hậu, cực kỳ yêu thích Phúc Lộc, có lẽ là vì chưa từng gặp qua hài tử kiểu như vậy, hơn nữa hắn còn có thân phận là thư đồng của Dận Kỳ, so ra liền bất công vài phần.

Đều là hài tử ngoan sao?

Huệ phi thầm cười lạnh, lập tức không nói nữa.

Thái Hoàng Thái Hậu tuổi càng lớn càng mềm lòng, chứ nếu là trước đây, thì mấy lời bất kính với a ca như thế này, không chỉ có Phúc Lộc, ngay cả Nghi phi cũng sẽ bị ăn vố đau, đâu giống hiện tại, chỉ gom lại thành lí do đấu võ mồm là bỏ qua!

Nhớ tới kế hoạch đã được chuẩn bị, Huệ phi chỉ thoáng khó chịu sau đó sắc mặt lại trở nên hòa hoãn.

Bên kia, Phúc Lộc và Khuê Nhân vẫn tiếp tục tranh chấp, thì có một thiếu niên nhìn ổn trọng tiến lên, là ca ca ruột của Khuê Nhân, tên Khuê Mật, ôn hòa hướng về Phúc Lộc nói: "Khuê Nhân còn nhỏ, không hiểu chuyện lắm, mà lại cực kỳ sùng bái Đại a ca, hắn tuy nghe nói ngươi anh dũng hơn người, nhưng lại chưa từng thấy tận mắt, nên có chút không phục, ta làm ca ca thay hắn nhận tội với ngươi."

Khuê Mật dùng từ rất lễ phép, nhìn là biết đã đọc qua văn thư ở học đường, tuy lời trong lời ngoài đều mang theo ý xin lỗi, nhưng Vân Tú lại có thể nghe ra một tia buồn cười và một tia coi khinh.

Nhìn như hắn vì Phúc Lộc giải vây, nhưng thật ra là hùng hổ doạ người, nhấn mạnh việc Phúc Lộc anh dũng cũng chỉ là lời nói mồm, không ai tin tưởng......

Hừ, đối phó một đứa bé năm tuổi mà cũng phải chơi tâm kế sao?

Ánh mắt Vân Tú thoáng lạnh, tươi cười phai nhạt, chỉ nghe Khuê Nhân đen mặt lẩm bẩm một câu gì đó, sau đó lớn tiếng nói: "Phúc Lộc, ngươi dám so với ta không?"

"So cái gì?" Phúc Lộc nhanh chóng hỏi lại, nhăn lại cái mũi nhìn hắn, "Ỷ lớn hiếp nhỏ, ngươi cũng không biết xấu hổ à!"

"Ngươi, ngươi......" Mặt Khuê Nhân căng đến mức đỏ bừng, lắp bắp hơn nửa ngày mới nói, "Chúng ta đến Diễn Võ Trường, so cái gì thì tùy ngươi. Chỉ cần có thể thắng ta, ta lập tức bồi tội với ngươi!"

Lời này vừa nói ra, Thái Hậu liền cảm thấy không ổn.

Phúc Lộc vừa ít tuổi hơn, dáng người lại tròn, sao có thể so với Khuê Nhân cao ráo cường tráng?

Huệ phi cũng đã nói, chất nhi này của nàng từ ba tuổi đã mời võ sư phó về dạy, căn cơ tuyệt hảo, sức lực nổi bất so với bạn cùng lứa tuổi. Ánh mắt Thái Hậu liền chuyển tới Phúc Lộc, nỗi sầu lo ập tới, cái này không phải là khi dễ người sao!

Thái Hậu rầu vô cùng, đang muốn khuyên bảo, ai ngờ người trong cuộc còn nhanh hơn nàng một bước.

Phúc Lộc ra vẻ tiểu đại nhân, tay nhỏ chắp ở sau lưng, nghiêm túc mà gật đầu: "Cái này là ngươi nói đó, nếu ta thắng, ngươi cũng không thể đổi ý."

Ngay sau đó, hắn lon ton chạy tới cạnh Vân Tú, cười tủm tỉm, ngẩng cái mặt tròn nhìn nàng: "Cô cô chờ nhé, Phúc Lộc sẽ khiến ngươi nở lỗ mũi!"

Phúc Lộc vô cùng dứt khoát, khiến trận tỷ thí không thể không xảy ra.

Ban đầu Vân Tú rất lo, tức giận tràn ngập trong lòng, nhưng đối mặt với khuôn mặt nhỏ tràn đầy chờ mong của chất nhi, nàng giật giật môi, sau một hồi dở khóc dở cười, cuối cùng vẫn nói: "...... Được, cô cô chờ."

Nhìn thấy một màn này, Huệ phi kém chút là cười lăn ra.

Nghi phi à Nghi phi, bổn cung biết ngươi sủng Phúc Lộc, nhưng có phải cưng chiều hơi quá mức rồi không?

Có câu họa là từ miệng mà ra, còn có câu gọi là không biết tốt xấu.

Huệ phi cười tủm tỉm, quăng cho Đại a ca Dận Thì một ánh mắt, Dận Thì thoáng chốc hiểu ý, vội vàng chắp tay nói: "Lão Tổ Tông, Hoàng Mã Ma, vậy tôn nhi sẽ phân phó người vẩy nước quét nhà đến dọn dẹp Diễn Võ Trường......" Dứt lời, hắn dẫn Khuê Mật cáo lui.

Nói là đến Diễn Võ Trường, nhưng vừa ra cửa điện, Dận Thì liền rẽ hướng, đi nhanh về phía Càn Thanh Cung.

Hắn vừa đi, vừa cười đến không ngừng được, phân phó thái giám bên người nói: "Mang tin này đến Dục Khánh Cung, nói Phúc Lộc muốn khiêu chiến Khuê Nhân lớn hơn hắn ba tuổi, mong Thái Tử gia đến làm chứng. Mau đi!"

Tiểu thái giám nén cười, vội vàng đáp vâng.

[Editor: Bánh Tai Heo - truyenwiki1.com: banhtaiheo - Wp: banhtaiheoHElachanai.wordpress.com]

Tại Diễn Võ Trường.

Gió lạnh ào ào, nhưng cũng ngăn không được lửa nóng trong lòng Khuê Nhân. Nhớ lại lời Huệ phi dặn dò, hắn nghiêm túc mà vặn nắm tay, cởi cổ áo mao nhung ra, tỉ mỉ làm nóng người, so với Phúc Lộc đối diện tạo thành hai hình ảnh đối lập.

Phúc Lộc đội mũ quả dưa, nuốt nước miếng, xoa xoa đôi tay đặt trong ống tay áo, chỉ có một đôi mắt đen bóng lộ ra bên ngoài.

"Lạnh quá, lạnh quá." Hắn làm nũng với Vân Tú "Cô cô, lát nữa ta sẽ đánh nhanh thắng nhanh...... nương còn đang chờ ở Dực Khôn Cung, không thể để nàng chờ lâu được."

Kẻ dở hơi này!

Vân Tú tức cũng không được, cười cũng không được, chỉ hung hăng chọt vào trán hắn: "Lão Tổ Tông và Thái Hậu còn đang ở đây đó, không được làm càn."

Nói xong, nàng lén lút nói vào tai hắn: "Chơi đến vui là được, nhưng đừng cậy mạnh, nếu bị thương sẽ mất nhiều hơn được. Bọn họ đã không cần mặt mũi, thì cô cô chắc chắn sẽ không cho bọn hắn thể diện...... Cô cô sẽ xả giận cho ngươi."

Đứa nhỏ này, sao cứ tự nhiên mà đồng ý vậy?

Nhưng không sao, dù Khuê Nhân có thắng, nàng cũng có biện pháp khiến Huệ phi ăn không được ngon, cứ để nàng đắc ý cuồng vọng một hồi đi.

Phúc Lộc nghiêm túc mà vâng một tiếng, ngọt ngào mà nói hắn đã biết, rồi sau đó xoay người hỏi Khuê Nhân: "Người cao to này, ngươi nói tỷ thí tùy theo ý ta, ngươi sẽ không đổi ý chứ?"

Khuê Nhân nghẹn họng, đây là lần đầu tiên hắn bị người khác kêu là "Người cao to"!

"Sẽ không đổi ý." Hắn ồm ồm mà nói.

Sau khi suиɠ sướиɠ, đột nhiên, một cảm giác hổ thẹn ập lên trong lòng.

Khuê Nhân lau mặt, hắn tỷ thí với tiểu hài tử năm tuổi, cho dù thắng cũng không có gì hay để khoe, vậy mà hắn còn làm nóng người cẩn thận như vậy!

Hắn nghĩ vô cùng rộng lượng, đợi lát nữa hắn sẽ ra tay nhẹ chút, để Phúc Lộc không thua quá khó coi...... vậy là được rồi.

"Vậy thì được, chúng ta sẽ so xem sức lực ai lớn hơn." Phúc Lộc lộ ra một nụ cười giảo hoạt, chỉ chỉ vào mấy khối đá chồng chất cách đó không xa, "Ai nâng được cục đá lớn hơn, người đó sẽ thắng!"

Thái tử nắm tay Dận Kỳ, vừa vội vàng chạy tới liền nghe rành mạch nội dung tỷ thí.

Đang là Tết nên không cần đọc sách nên mấy sư phó cũng cho nghỉ. Hắn hiếm có buổi trưa thảnh thơi, sau đó bắt được Dận Kỳ ăn không ngồi rồi đang đi bộ ở Ngự Hoa Viên, sau đó hắn liền ' mời ' Dận Kỳ đến Dục Khánh Cung, vô cùng ' minh bạch ' mà dạy đệ đệ luyện chữ......

Còn chưa viết được mấy trang, thì thái giám bên người Dận Thì liền truyền lời tới.

Thư đồng Phúc Lộc của tiểu Ngũ muốn khiêu chiến Khuê Nhân của Nạp Lạt thị?

Trước mắt không nói tin tức là thật hay giả, nhưng dám làm trò tỉ thí này trước mặt Lão Tổ Tông và Thái Hậu, quá mức hoang đường. Còn nội dung tỷ thí —— nâng cục đá, lại càng hoang đường!

Khuê Nhân là đứa con dòng chính của dòng họ, bẩm sinh sức lực vô cùng lớn, Minh Châu kỳ vọng vào hắn cực cao, cả thái tử cũng biết tới hắn. Thân thể Phúc Lộc tròn vo nhỏ xíu, sao có thể khiêu chiến, sao có thể khiêu chiến hả?

Xem ra, Nạp Lạt gia là muốn làm cho Quách Lạc La gia mất mặt.

Không đợi thái tử mắng một câu "Hồ nháo", âm thanh từ đâu đó của Lương Cửu công công liền vang lên: "Hoàng Thượng giá lâm ——"

Mắt phượng thái tử nhíu lại, quay đầu nhìn, quả nhiên, lão đại Dận Thì nhắm mắt theo đuôi đi kế bên Hoàng A Mã, phía sau còn đi theo một hàng dài toàn là người.

Hắn hơi hơi ngạc nhiên, Minh Châu? Khoa Nhĩ Khôn vừa mới nhậm chức Hộ Bộ thượng thư?

Lục bộ thượng thư, còn có Đô Sát Viện, Hàn Lâm Viện...... Tất cả đều tới!

Dận Thì cũng không dự đoán được hôm nay lại có việc vui ngoài ý muốn như vậy.

Ban đầu nương chỉ bảo hắn mời Hoàng A Mã đến, ai ngờ vừa lúc gặp phải mấy trọng thần đang bàn bạc, dâng lên tấu chương, viết rõ mấy kế hoạch cho năm sau.

Hắn chỉ loáng thoáng nói "Phúc Lộc anh dũng hơn người, muốn khiêu chiến Khuê Nhân", Hoàng A Mã liền cảm thấy hứng thú, buông sổ con trong tay, dắt theo một đám trọng thần cùng đến Diễn Võ Trường.

Ngay lập tức, Dận Thì thấy sắc mặt Nghi phi và thái tử vô cùng khó coi, trong lòng hắn liền vô cùng thoải mái.

Nói bậy cũng thôi đi, còn không biết tự lượng sức mình làm trò trước mặt Hoàng A Mã và đại thần, để xem các ngươi sẽ giải quyết như thế nào?

Trong đám quan viên, phần lớn đều là khẽ thầm thì, còn có mấy người vô cùng tò mò, chỉ có Đồ Nhạc là xanh mét mặt mày, trông rất là bắt mắt.

Minh Châu lơ đãng mà quay đầu lại liếc nhìn hắn một cái, trong lòng cười thầm, trên mặt cung kính nói: "Vạn Tuế Gia, hài tử Khuê Nhân kia không hiểu chuyện, làm ngài chê cười rồi. Phúc Lộc thiếu gia nói muốn khiêu chiến, vậy mà hắn cũng tiếp nhận, cũng không nhìn xem tuổi hai người quá chênh lệch...... Thật là, thật là cuồng vọng!"

Hắn vậy mà dám vặn vẹo nói sai sự thật, đắp nặn Phúc Lộc thành người yêu cầu tỷ thí.

Đồ Nhạc hơi há mồm, muốn nói lại thôi: "Vạn Tuế Gia......"

Khang Hi rất có hứng thú mà xua xua tay, "Nghé con mới sinh không sợ cọp, có gì mà phải trách móc? Để xem ai nâng được cục đá to hơn nào."

Khuê Nhân thấy Hoàng Thượng tới, tộc trưởng trong nhà cũng tới, gương mặt liền nóng bừng, trở nên kích động không thôi.

Hắn lớn tiếng nói câu "Ta trước", sau đó xoa tay hầm hè mà tới trước đống đá, hít sâu một hơi, sau đó nhìn nhìn, rồi chọn khối đá cao hơn nửa người Phúc Lộc.

"Phanh" một tiếng, khối đá được nâng lên không trung, sau đó nặng nề mà rớt xuống.

Khuê Nhân thở phì phò, có chút thất vọng, nhưng nghe được Đại a ca trịnh trọng mà kêu một tiếng tốt.

Mới tám tuổi, nhưng đã có thể nâng khối đá đó đến giữa không trung, thành tựu này quá là xuất sắc rồi!

Bên tai không ngừng truyền đến tiếng trầm trồ khen ngợi, Minh Châu mặt đầy tia sáng mà vuốt vuốt chòm râu, khẽ gật đầu.

"Đến ngươi!" Sự mất mát thoáng chốc bay hết, Khuê Nhân khí phách hăng hái mà quay đầu nói.

Phúc Lộc nhìn trái một cái, nhìn phải một cái, sau đó nhìn thấy a mã của mình, tức khắc hắn hoảng hồn, nuốt nước miếng ừng ực.

Hắn ngập ngừng nói: "Vậy ta...... ta cũng nâng khối này đi......"

Một hòn đá làm cả hồ dậy sóng, Dận Kỳ nhón chân, nôn nóng lên tiếng: "Biểu đệ, ngươi đừng cậy mạnh!"

"Không cậy mạnh, không cậy mạnh đâu." Phúc Lộc ném mũ quả dưa ra, cười hắc hắc, tiến lên vài bước, khó khăn mà ngồi xổm xuống.

Hắn quơ quơ, thân mình cực kỳ mập mạp, khiến xiêm y như muốn toác cả ra.

Mấy tiếng cười khe khẽ vang lên, có người trêu chọc nói: "Đồ Nhạc, hài tử của ngươi đúng là hơn người nha."

Sắc mặt Đồ Nhạc vẫn tiếp tục xanh mét: "......"

Cho tới khi Phúc Lộc nhẹ nhàng nâng lên khối đá kia, sau đó lại nhẹ nhàng mà buông xuống, tất cả mọi người liền lặng thinh.

Gió lạnh gào thét, chỉ có giọng nói xấu hổ của Đồ Nhạc bay bay trong không trung: "Vạn Tuế Gia, tên tiểu tử thúi này trời sinh thần lực, vậy mà lại cố tình gạt Khuê Nhân thiếu gia, thật là cuồng vọng, cuồng vọng......"[EDITING] Sủng Phi Bãi Công Hằng Ngày (Mãn Thanh) - Trầm Ổ - Chương 73