Sủng Phi Bãi Công Hằng Ngày

Chương 77




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Bánh Tai Heo

Wattpad: banhtaiheo

Wp: banhtaiheohelachanai.wordpress.com

-----

"Được, được." Dận Kỳ vội vàng buông tay ra, lắp bắp nhìn về phía thái tử, bày ra một bộ dáng "Ta không biết gì hết nha", trông chột dạ cực kỳ.

Cùng lúc đó, Ngũ a ca tự mình lâm vào hoài nghi, hắn ôm mạnh như vậy sao?

Sau đó hắn lại nghĩ lại, tay chân của Tứ ca sao nhỏ thế, đúng là không hợp để ôm, nếu mà lỡ để Phúc Lộc ôm hắn, èo......

Ngay lập tức hắn không dám nghĩ nữa, nhỏ giọng hỏi: "Tứ ca, ngươi có thấy khó chịu chỗ nào không?"

Thái tử trơ mắt mà nhìn cảnh tượng này, sau một lát im lặng liền trừng mắt nhìn Dận Kỳ đang chột dạ, ý bảo hắn đừng nói chuyện.

Tiếp đó tiến lên vài bước, xoa nhẹ đầu Dận Chân, nhẹ giọng nói: "Có chuyện gì sao? Nhị ca sẽ xả giận giúp ngươi......"

Không biết có phải tại cái ôm chặt cứng vừa nãy hay không, mà hắn lại thấy được an ủi rất nhiều, dù Dận Chân vẫn còn khụt khịt, nhưng tiếng khóc cũng không còn quá thương tâm nữa.

Có vẻ đã phát tiết được hết ủy khuất trong lòng, cảm giác dễ chịu rất nhiều, Tứ a ca chà lau khuôn mặt, lời nói đã tới bên miệng, nhưng cuối cùng vẫn cúi thấp đầu xuống, rầu rĩ nói: "...... Nhị ca, ta không có sao hết."

Chẳng lẽ hắn lại nói, mấy chuyện mà mẫu phi và Chân ma ma nói lúc hắn sinh bệnh, hầu như hắn đều nghe được hết sao?

Đúng là Tứ a ca có chút nóng lên, mệt mỏi lừ đừ mà ngủ, nhưng vốn dĩ cơn phong hàn không nghiêm trọng lắm.

Thân xác hắn tuy giống như bị bịt kín, nhưng vẫn còn ý thức, ngủ không được an ổn, nên chậm chạp vẫn chưa tỉnh lại, sau đó, hắn không muốn tỉnh lại nữa.

Sợ hãi, vô cùng sợ hãi, còn có một chút phẫn nộ, cuối cùng biến thành sự khổ sở dời non lấp biển.

Lưu Khâm hầu hạ cạnh Hoàng A Mã là người của mẫu phi......

Lúc Chân ma ma nhắc tới Nhị ca và Ngũ đệ, nàng không hề có thiện ý......

Còn có ngọc điệp, các nàng quan tâm hắn như thế, chỉ vì muốn sửa đổi ngọc điệp của hắn sao?

Rốt cuộc mẫu phi có để ý đến hắn không?

Dận Chân mờ mịt mà nghĩ, mẫu phi bây giờ, không giống mẫu phi mà hắn ỷ nữa.

Tiếp đến hắn liền mơ hồ nghe được một tiếng "Lấy khăn và nước lạnh tới", ngay sau đó, sự ấm áp toàn thân dường như bay đi hết, đệm chăn của hắn bị xốc lên sao?

Mẫu phi à, ta lạnh lắm......

Thật là khó chịu......

Khó chịu đến mức toàn thân hắn run lên.

Dận Chân muốn kêu một tiếng Hoàng Quý Phi, muốn nàng ôm hắn một cái, nhưng hắn kêu không được, chỉ có thể giãy giụa lâm rồi chìm vào trong bóng tối thâm trầm.

Thái tử thấy Dận Chân cúi đầu xuống ngày càng thấp, cứ lôi kéo cổ tay áo hắn không muốn nói tiếp, thái tử mấp máy môi, cũng không ép hắn, trong lòng đột nhiên có rất nhiều suy đoán.

Những nơi mà Tứ đệ thường đi, đơn giản chỉ là ba chỗ A Ca Sở, Thượng Thư Phòng và Thừa Càn Cung. Trong viện tại A Ca Sở, Tứ đệ là chủ tử duy nhất, Lục đệ dính hắn còn không kịp, sao có thể khiến hắn thương tâm như thế được?

Chỗ Thượng Thư Phòng càng không có khả năng! Tuy Tứ đệ không giỏi cưỡi ngựa bắn cung, nhưng hắn chắc chắc không phải người thích khóc nhè, lúc rảnh rỗi hắn thường hay lén lút tập thêm, rất hiếu thắng mà.

Cuối cùng chỉ còn lại bên Thừa Càn Cung kia thôi.

Thái tử im lặng một lát, lại xoa xoa đầu hắn, sắc mặt trở nên nghiêm túc.

Không biết rõ nguyên nhân thì không thể can thiệp được, nhưng cũng không thể để Tứ đệ tiếp tục khóc nha. Nghe xem, giọng nói cũng khàn cả rồi, nếu mà còn khóc nữa thì sẽ không xong!

Hắn cao giọng kêu Hà Trụ Nhi đem một ly nước ấm tới, bỏ thêm một chút cây kim ngân, rồi lại gọi thiện phòng cắt một mâm tuyết lê, đặt trước mặt Dận Chân.

Dận Kỳ nhìn tuyết lê trên bàn, có chút thèm ăn: "Nhị ca......"

Thái tử biết rõ đức hạnh của hắn, liếc nhìn hắn một cái thật sâu: "Viết chữ xong chưa?"

Ngũ a ca tức khắc như cọng lúa héo úa.

Nói tới viết chữ, đột nhiên trong đầu thái tử xoẹt qua một tia sáng, suy nghĩ mới nháy lên, hắn liền nghĩ ra một cách.

"Vài ngày nữa là Dận Kỳ phải đi học rồi, nhưng tay hắn lại không khống chế chữ viết được, cô gia cũng không dạy hắn tốt nổi." Hắn lặng lẽ nói với Dận Chân đang rơi lệ, "Cô gia nghĩ người khác tới làm mẫu sẽ tốt hơn, hay là Tứ đệ cũng tới chỉ điểm cho hắn đi?"

Chữ của Dận Chân, ngay cả sư phó cũng tán thưởng, nói rằng tuổi còn nhỏ mà đã có thể luyện được đến trình độ này, chăm chỉ và thiên phú thiếu một thứ cũng không được, thế nhưng Tứ a ca lại có cả hai.

Nghe vậy, Dận Chân còn đang tính lắc đầu, nhưng vừa nhìn thấy mấy tác phẩm của Dận Kỳ, mắt đen dần dần trợn to, mặt bánh bao liền nhíu thành một cục.

Chữ của Ngũ đệ...... hảo xấu.

Nếu mà Cửu gia ở chỗ này, tất nhiên hắn sẽ nhào ra, sau đó lên án hạt đậu nhỏ đang nhíu mày này đến thương tích đầy mình.

Lão Tứ chính là một người cực kỳ nghiêm khắc với bản thân và có chấp niệm với chữ viết, nếu để hắn gặp mấy chữ quắn quéo xấu xí như giun bò, thì chắc chắn hắn sẽ đè ngươi ra mà sửa cho đúng. Đời trước lúc bị bỏ tù, vì rất ghét lão Tứ, nên hắn đã dâng lên một sổ con viết xiêu xiêu vẹo vẹo đến chính hắn còn đọc không ra, kết quả thì sao?

Tuy thành công làm đau mắt hắn, nhưng kết cục —— đừng nói nữa.

Thế nhưng hắn lại bị bắt về lò nấu lại, ngồi luyện chữ cùng với ba đứa chất nhi là Hoằng Thời, Hoằng Lịch, Hoằng Trú*! Thể diện của hắn đều bị ném tới tận nhà ngoại rồi.

*con của Dận Chân sau này

Hiện giờ, ca ca ruột của Cửu gia lại đang được hưởng thụ đãi ngộ đó, còn Cửu gia là hắn lại không chút nào nhận thấy được nguy hiểm trùng trùng của mình trong tương lai.

Dận Kỳ hứng thú bừng bừng mà reo lên: "Tứ ca, nói xem, ta viết có đẹp không?"

Đột nhiên, nước mắt Dận Chân không chảy nữa.

Thái tử hơi mỉm cười, đã xong!

Việc Tứ a ca đề tên dưới gối Hoàng Quý Phi đã là ván đã đóng thuyền, chỉ chờ qua ngày tết, thỉnh tông lệnh đưa ra ngọc điệp, thì mọi thứ sẽ đâu vào đấy. Mấy ngày gần đây, tươi cười của Hoàng Quý Phi càng thêm rõ ràng, ngay 15 tháng giêng hôm nay, nàng còn phát cho trên dưới Thừa Càn Cung một tháng tiền thưởng.

Người hầu hạ trong Thừa Càn Cung đều vui sướng bừng bừng, cũng không hề gọi Tứ a ca nữa, tiếng nào tiếng nấy là tiểu chủ tử, khiến cho Hoàng Quý Phi vô cùng lâng lâng, thân thể cũng vì vậy mà tốt hơn vài phần.

Đều nói tiệc lớn cho giao thừa, tiệc nhỏ cho nguyên tiêu, ngày 15 tháng giêng phi tần tụ tập, đợi Thánh Thượng đã vào vị trí, hai vị thái hậu cũng đi đến tham gia náo nhiệt.

Vì là tiệc nhỏ, nên không khí so ra thoải mái ấm cúng hơn nhiều. Năm ngoái buổi tiệc được tổ chức ở Thừa Càn Cung, chỉ vì Hoàng Quý Phi là người đứng đầu hậu cung; Nhưng năm nay, Quý Phi lại là người quản lý cung vụ, vì thế phi tần đều có mặt tại Vĩnh Thọ Cung, Hoàng Đế vung tay lên, ban thưởng cho các vị a ca cách cách, trừ Cửu a ca và Thập a ca còn nằm tã lót, thì Bát a ca tuổi nhỏ nhất, đi đường dần vững vàng cũng được ban ghế ngồi.

Thất a ca cao hứng ngồi cạnh Thành tần, sau án bàn là Bát a ca và Lương quý nhân.

Đây là lần đầu Dận Tự tham gia yến hội như vậy, hắn thẹn thùng mà cười, trong mắt lấp lánh. Thấy mọi thứ vô cùng mới lạ mà ngó trái ngó phải, ngón tay béo nhỏ chỉ về thái tử điện hạ ngồi ở trên cùng, ngửa đầu hỏi Lương quý nhân: "Nhị ca?"

Chắc là hắn có ấn tượng với thái tử.

Sau khi Lương quý nhân cùng Bát a ca đến ở tại thiên điện của Từ Ninh Cung, cơm ăn áo mặc đều tốt hơn ở Duyên Hi Cung khá nhiều, cũng không bị cắt xén phân lệ. Vả lại Quý Phi còn đang là người quản lý cung vụ, cho nên nàng chiếu cố mẫu tử bọn họ rất nhiều; Cạnh đó mẫu tử nàng còn được Thái Hoàng Thái Hậu đứng ra bảo vệ, nên không có ai dám đối xử vô lễ.

Hiện giờ nàng khác xưa rất nhiều, dù tướng mạo không có gì thay đổi, nhưng mặt mày đều được giãn ra, không còn lộ ra sầu bi từ trong xương cốt nữa.

Nghe thấy nhi tử hỏi chuyện, nàng nhìn nhìn, nhấp môi cười nói: "Đúng là Nhị ca của ngươi đó, là Thái Tử gia của Đại Thanh chúng ta."

Sau khi Bát a ca được về lại cạnh nương, ai cũng nhìn ra được hắn hoạt bát hơn rất nhiều, lộ ra sự bướng bỉnh ở đúng tuổi của hắn, không cần phải cẩn thận mà nhìn sắc mặt người khác như trước nữa.

Dận Tự hứng thú mà lặp lại một câu Nhị ca, sau đó ló đầu ra, ánh mắt không dừng ngó quanh sau đó ngưng ở trên người Vân Tú, rồi hắn lại lùi đầu về, kéo kéo tay áo của Lương quý: "Nương à, vị nương nương kia cũng đẹp giống ngươi."

"Cái gì mà vị nương nương kia?" Lương quý nhân nhẹ đẩy hắn, khẽ trách nói, "Là Nghi phi nương nương của Dực Khôn Cung, Dận Tự không được vô lễ."

[Editor: Bánh Tai Heo - truyenwiki1.com: banhtaiheo - Wp: banhtaiheoHElachanai.wordpress.com]

......

Đương nhiên Vân Tú không nghe được đoạn đối thoại của Bát a ca và Lương quý nhân.

Nàng mặc một bộ kỳ phục màu ngọc bích, đường thêu đoá mây trang trọng, trên viền khảm lông trắng, Bên tai đeo hạt châu phỉ thúy; Lớp trang điểm cũng không quá xa hoa, thiên về thanh đạm, lộ ra một hương vị vô cùng quý khí.

Bên tai truyền đến âm thanh lẩm nhẩm đầy oán giận của tiểu Ngũ: "Tứ ca thật là đáng sợ, ta không thể nào đỡ nổi a......"

Vân Tú nhướng mày, đè nén xúc động muốn véo lỗ tai Dận Kỳ, gằn giọng nói hắn: "Tứ ca ngươi trước giờ cần cù, ngay cả Hoàng Thượng và nhóm sư phó cũng dành lời khen cho hắn, nào đến phiên ngươi ghét bỏ hả?"

Dận Kỳ: "......"

Tù khi vua nịnh nọt, à không, là biểu đệ, cứ vài bữa mà tiến cung, nương liền biến thành nương nhà người khác. Nàng không còn ôn nhu như trước nữa!

Ngũ a ca u oán mà nhìn Vân Tú, hắn không có khuếch đại nha, Tứ ca còn nghiêm khắc hơn cả Nhị ca, sao hắn có thể trụ được?

Cho đến khi đế vương giá lâm, Dận Kỳ vẫn còn đang tức giận, không kềm chế được mà đắm chìm bên trong muôn vàn khổ sở.

Sau khi Khang Hi ngồi xuống, hắn liền phát hiện ra biểu tình riêng một mình ta của Ngũ nhi tử, sau đó nhìn về phía Vân Tú, trong mắt hàm chứa ý cười: "Tiểu Ngũ làm sao vậy?"

Vân Tú hành lễ, cười khanh khách nói: "Bẩm Hoàng Thượng, Dận Kỳ đang khen Tứ a ca với thần thiếp đó mà, hắn nói chữ viết Tứ a ca thật tốt."

Dận Kỳ: "......"

Vinh Quận Vương Dận Tộ ngồi đơn độc một bàn mắt trông mong mà nhìn Tứ a ca, thần sắc toả ra sự vinh dự kiêu ngạo; Dận Chân ngồi cạnh Hoàng Quý Phi, mím môi, hơi hơi đỏ mặt: "...... Đa tạ Ngũ đệ."

Biết được mấy ngày gần đây tiểu Ngũ bị kèm luyện chữ, thấy được một màn này, Khang Hi hưng phấn cười rộ lên, vui mừng mà gật đầu.

Khoé miệng Hoàng Quý Phi thầm xụ xuống, nhưng biên độ rất nhỏ, giây tiếp theo liền khôi phục lại sắc mặt bình thường, gương mặt tái nhợt cũng dần hồng nhuận. Nàng từ ái mà nhìn Dận Chân một cái, cười nói: "Trách không được Dận Chân rảnh ra là chạy sang Dục Khánh Cung! Khụ khụ...... vài ngày nữa tiểu Ngũ phải nhập học, hắn làm huynh trưởng, dạy dỗ đệ đệ tập viết cũng là chuyện nên làm."

Trong lời nói mang theo sự kiêu ngạo tự hào, hoàn toàn nhập tâm vào vai diễn mẫu thân tốt, khiến cho bàn tay đang gắp đồ ăn của Huệ phi hơi khựng lại, Vinh phi buông chung trà, thầm cười nhạo dưới đáy lòng một tiếng.

Mấy vị tiểu chủ đang ngồi phía dưới không dám xen vào lời nào, chỉ cực kỳ hâm mộ mà thầm nghĩ, Hoàng Quý Phi mất đi cung quyền, nhưng vẫn còn có Tứ a ca để dựa vào...... sau đó lại nghĩ, khi nào các nàng có cơ hội được sủng để sinh hạ một đứa con đây?

Trong yến hội là một mảnh hoà thuận vui vẻ, rượu cũng đã quá ba tuần, phi tần uống rượu vào cũng hơi hơi có men say.

Ai cũng không dự đoán được Vinh phi bỗng nhiên đứng dậy hành lễ, trưng ra một tư thái thỉnh tội, rồi sau đó chần chờ nói: "Hoàng Thượng, những lời này thần thiếp nghẹn ở trong lòng đã lâu. Sau khi đã kiểm chứng rõ ràng chân tướng, do dự mãi đến tận bây giờ mới có gan nói...... Mong Hoàng Thượng tha thứ cho sự thiếu quy củ của thần thiếp."

Dứt lời, nàng nhìn thẳng về phía Hoàng Quý Phi, nhẹ giọng nói: "Hoàng Quý Phi nương nương diễn vai từ mẫu thật là nhập tâm nha. Nếu Tứ a ca mà biết được chân tướng, không biết còn có thể ỷ lại mà kêu ngài là mẫu phi hay không đây?"

Một lời đã ra, long trời lở đất.

Trong ấn tượng chung của mọi người, thời trẻ Vinh phi cực kỳ được sủng ái, sau đó sự sủng ái dần phai nhạt, dần dần ru rú trong nhà, biến thành người thành tâm bái Phật; Trừ lúc Quý Phi ở cữ nàng có tranh quyền với Huệ phi, thì còn lại nàng đều vô cùng khiêm tốn, cử chỉ điệu bộ thường ngày đều quy củ không thể bắt bẻ được.

Ngay cả Hoàng Đế cũnh có chút kinh ngạc, trước giờ Vinh phi luôn ổn trọng, tại sao lại đột ngột nói như vậy, không chút nào sợ đắc tội Hoàng Quý Phi ư?

Cái gì là diễn vai từ mẫu? Rồi biết được chân tướng là như thế nào?!

Khang Hi vuốt ve ngọc ban chỉ một hồi, nheo mắt phượng lại, trầm giọng nói: "Nói tiếp đi."

Hai chữ "Chân tướng" lọt vào tai khiến môi Tứ a ca run lên, dần dần mở to hai mắt, cúi thấp đầu xuống.

Bên cạnh hắn, Hoàng Quý Phi đột nhiên nắm chặt lòng bàn tay, không biết sao lại có dự cảm bất an. Nàng thu lại tươi cười, đáy mắt hiện lên một chút tàn khốc: "Vinh phi, vô cớ bịa đặt, dĩ hạ phạm thượng, ngươi cũng biết đây là tội gì đúng không?"

Vinh phi không sợ chút nào, chỉ lạnh lùng cười: "Vô cớ bịa đặt ư? Việc này cần phải hỏi Phó tổng quản Càn Thanh Cung —— Lưu Khâm rồi. Bên ngoài thì phụng dưỡng Hoàng Thượng, nhưng bên trong lại ngầm làm không ít việc dơ bẩn cho nương nương, nương nương biết mà, đúng chứ?"

———

Đôi lời editor:

Aaaaaaaa đã quá[EDITING] Sủng Phi Bãi Công Hằng Ngày (Mãn Thanh) - Trầm Ổ - Chương 77