Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương - Chương 10: Bản cung muốn đi Ngọc Tuyền





Ù uây, mở màn thấy đề tên chương liền muốn đọc ngay rồi í.Ngọc Tuyền của Lăng ca a.


“Hoàng nhi, ba tháng sau là sinh thần ngươi mười lăm tuổi, cũng là cập kê, trẫm sẽ tổ chức thịnh yến trong cung cho ngươi.”


Mí mắt Long Vân Thấm nhảy dựng , không biết nên biểu lộ cảm xúc như thế nào mới tốt, cuối cùng nàng mỉm cười : “Tùy vào sắp xếp của Phụ hoàng.”


Đây là lần đầu tiên Long Vân Thấm đối với lễ cập kê không hề phản bác cũng không tỏ thái độ thờ ơ lạnh nhạt. Long Hạo Thiên long tâm đại duyệt (sung sướng thoải mái) liệt tục gật đầu rồi rời đi Trọng Hoa cung.


Chờ Long Hạo Thiên ra ngoài, Long Vân Thấm liền đem hơi thở vui sướng kia thu liễm, nàng chỉ còn thời gian ba tháng. Phải tìm được biện pháp ngăn cản Long Hạo Thiên kén phò mã cho nàng.


“Xuân Lan!”


Long Vân Thấm gọi Xuân Lan tiến vào nội thất, cho lui hết đi mọi người rồi cẩn thận hỏi một chút về sự tình Hoàng Hậu trước kia.


Xuân Lan tự nhiên không một chút giấu diếm, nàng cho rằng Công chúa điện hạ tưởng nhớ Hoàng Hậu, nên càng nói càng thấy chưa đủ : “Công chúa, Hoàng Hậu nương nương nguyên lai là Bắc Tề trưởng công chúa, năm đó tam quốc chiến tranh Bắc Tề đại bại nên lấy đám hỏi mang trưởng công chúa đi hòa thân để được bình yên. Bắc Tề không những đem trưởng công chúa đi hòa thân Nam Hoàng quốc, thậm chí còn mang theo non nửa giang sơn làm đồ cưới, lúc ấy sự việc kia quả thật là tuyệt vô cận hữu (tuyệt đường không còn cách nào khác)….”


Xuân Lan nói xong trong lòng nổi lên một trận hoảng hốt, nhới tới tỉnh cảnh năm đó tam quốc có thật ít mỹ nhân nổi danh, Hoàng Hậu chính là người văn thải tinh thông, là hòn ngọc trân quý trên tay hoàng đế Bắc Tề quốc, lại không ai ngờ rằng thiên hạ hắn nâng niu trong lòng bàn tay cứ thế mang đi hòa thân, dùng bản hạnh phúc cả đời nàng đổi lấy thái bình cho Bắc Tề.


“Công chúa, nô tì là tại biên cảnh Bắc Tề được công chúa cứu giúp, sau đó một đường theo tới Nam Hoàng quốc, nô tì chính mắt mình nhìn thấy dân chúng Bắc Tề tới tiễn đưa Hoàng Hậu..người ta tấp nập…”


Long Vân Thấm không khỏi kinh ngạc, nguyên lai còn có một đoạn thời gian như vậy, người đứng đầu lục cung…mẫu thân của nàng là Trưởng công chúa Bắc Tề, năm đó vì Bắc Tề chiến bại mà gả đến Nam Hoàng quốc hòa thân.




“Xuân Lan, thân thế của tứ phi ngươi có hay không rõ ràng một chút?”


Xuân Lan gật đầu, đi theo chính cung Hoàng Hậu bao nhiêu năm như vậy, việc nàng biết cũng không ít đi, “Công chúa,Uyển phi cùng Dung Phi đều là người Nam Hoàng quốc, Uyển Phi nương nương chính là muội muội của Thừa tướng Tống Bồi Tiên, mà Dung phi lại là nữ nhi của Đoan Vương gia, nàng chính là người có gia thế hiển hách nhất a, Vinh Lan quận chúa… Về Lệ phi nương nương, nô tì nghe nói nàng là công chúa Xích Viên quốc. Lại nói cái Hoa phi nương nương…”


Long Vân Thấm ghé mắt, nhìn đến bộ dáng muốn nói lại thôi của Xuân Lan, chẳng lẽ thân phận Hoa phi có gì đặc thù?


“Tiếp tục nói !”


Xuân Lan giật giật cánh môi, này mới nói : “Hoa phi nương nương cũng là người Bắc Tề, là Chiêu Hoa quận chúa Bắc Tề quốc, nghe nói năm đó quan hệ giữa trưởng công chúa và Chiêu Hoa quận chúa tương đối tốt…..” Về phần hiện tại, không thể hiểu biết a.





Long Vân Thấm nghe một lần này, trong lòng đại khái đã có kết luận đại khái, sự việc càng ngày càng phức tạp a. Bốn phi tử của Long Hạo Thiên, mỗi người đều có bối cảnh cùng gia thế hiển hách, không là hoàng thân quốc thích cũng chính là xuất thân trong gia tộc trọng thần. Khó trách mười mấy năm trôi qua cũng không có người dám động.


Nhưng Long Vân Thấm cũng minh bạch một điểm, chính là bởi vì bốn người này thân phận đặc thù, nên Phụ Hoàng mới có thể duy trì lục cung vô chủ, một khi đánh vỡ lọai cân bằng này nói không chừng hậu cung sẽ xảy ra biến động lớn.


Mà biến động này, chính là mở màn của một sự kiện khác trọng yếu hơn -----Vị trí Thái tử Nam Hoàng quốc.


Long Vân Thấm đột nhiên thấy châm chọc, nàng cứ như vậy lần lượt phân tích , cuối cùng lại phát hiện ra một sự tình buồn cười như vậy. Phụ Hoàng đối với nàng vô ngàn sủng ái , không nghi ngờ gì là đem nàng lên đầu sóng ngọn gió, thế lực tứ phi như thế kia, nàng bất quá chỉ là một tiểu nha đầu không có thế lực gia tộc chống lưng, như thế nào chống lại bọn họ.


Long Hạo Thiên chấp niệm Hoàng Hậu đã tạ thế?


Long Vân Thấm cười lạnh cả người, chỉ sợ đây là thủ đoạn che mắt tứ phương mà thôi. Một cái đế vương, nàng mới không tin Long Hạo Thiên thật lòng đối với bất kì ai, Bắc Tề trưởng công chúa nhưng là một cái quốc gia chiến bại cầu thân, Long Hạo Thiên sẽ không đối nàng có phòng bị?.


Như vậy nàng phải làm sao?


Long Vân Thấm thong thả đi đến trước cửa sổ, nhìn trước mắt tán loạn hoa đào, không dấu vết mỉm cười. Nàng chỉ có một mình a…. Một cái Phụ Hoàng tưởng như sủng ái nàng căn bản không một chút đáng tin, nàng trừ bỏ bản thân cũng không thể dựa vào bất cứ ai.


A!...


Trong lòng cười khẽ, Long Vân Thấm nháy mắt khôi phục tâm tình , mê mang cùng bi thường bất quá cũng chỉ trong nháy mắt. Nguyên bản nàng chỉ muốn sống yên phận trong Hoàng cung này, hiện tại mới phát hiện cũng không phải nàng cứ muốn liền được thỏa mãn, muốn thật sự tự tại sống ở trong này thì chỉ có một con đường, kế thừa vị trí Thái tử.


Dưới một người, trên vạn người, chỉ như vậy nàng mới có thể sống càng lâu.


Sau khi nàng hạ quyết tâm, tâm tình nguyên bản mù mịt bế tắc liền mở rộng ra trong sáng, nhìn rừng hoa đào trước mắt cũng là thật thuận mắt nha. Trước kia nàng vẫn nghĩ Nhiếp Chính vương là độc xà mãnh thú không nên tiếp xúc, nhưng nay lại nghĩ khác, ở trong cung này người nàng có thể kết giao liên minh, chỉ sợ hiện tại chính là duy nhất một nam tử yêu nghiệt kia.


Nàng chính là muốn Nhiếp Chính vương làm thế lực chống lưng của nàng, như vậy nàng mới có năng lực cùng những người khác cạnh tranh!


“Người tới, thay quần áo, bản cung muốn đi Ngọc Tuyền.”



Hạ Vũ cùng Thu Cúc ở ngoài nghe được mệnh lệnh kia, trên mặt lập tức biểu hiện biểu cảm vô cùng khó coi, khó chịu giống như ăn phải ruồi bọ vậy, công chúa điện hạ ban ngày ban mặt cư nhiên muốn đi Ngọc Tuyền?


Trước kia công chúa điện hạ chỉ dám lén lút đi nhìn một chút ban đêm, lá gan hiện thời cư nhiên lớn như vậy, nhưng nếu làm cho Nhiếp Chính vương đại nhân tức giận thì làm sao bây giờ? Công chúa điện hạ không phải muốn tiếp thêm một chưởng nữa chứ?


“Công chúa điện hạ, ngài muốn đi Ngọc Tuyền sao?” Thú Cúc một bên sửa soạn y phục vừa nhỏ giọng hỏi , tựa hồ như muốn xác nhận thêm một lần xem có phải mình vừa nghe lầm hay không. Chỉ tiếc trên mặt Long Vân Thấm giờ này đều là nghiêm túc, Thu Cúc chỉ có thể im lặng cúi đầu.


Hạ Vũ không chịu nổi, nàng không thích công chúa điện hạ đi mạo hiểm. Kia nhưng là đến Ngọc Tuyền a, công chúa điện hạ vạn vạn không thể đi.


“Công chúa điện hạ, người không thể đến Ngọc Tuyền được, đó là cung điện của Nhiếp Chính vương, đừng nói đến người, đến Hoàng thượng bên kia cũng cần phải được Nhiếp Chính vương cho phép mới được tiến vào.” Có thể dễ dàng nhận ra, Ngọc Tuyền là cấm địa, cũng là tử địa a.


Long Vân Thấm nhường Thu Cúc vì mình mặc lên y phục, nhìn nhìn một chút vài bộ y phục mà tím nhạt đặt đầy trên giường , nhàn nhạt nói : “Nếu ngươi muốn trở về Ngự Thiện phòng làm việc, thì cứ tiếp tục.”


Ánh mắt Long Vân Thấm đảo qua Hạ Vũ hơi hơi cảnh cáo, thiên chân hồn nhiên nàng liền có thể chấp nhận, nhưng tuyệt không thể tùy tiện múa may trước mắt nàng.


Bản tính Hạ Vũ vốn không xấu, cũng còn thời gian dạy dỗ, nhưng là mở miệng đều không chú ý chừng mực, nàng không muốn dùng người như vậy. Thu Cúc thì ngược lại, trừ bỏ thăm dò một câu liền không có ý kiến, làm việc đúng bổ phận của mình mới là tốt nhất. Mặc dù không biết Thu Cúc có thật tâm hướng về mình hay không, nhưng cung nữ như vậy mới là người có thể dùng.


Hết thảy chuẩn bị hòan hảo, nàng mang theo một đám thị vệ cùng Xuân Lan ra khỏi Trọng Hoa cung, lúc này đây nàng cố ý phô trương thanh thế, cũng không sợ hoàng cung này biết nàng muốn đi Ngọc Tuyền. Bởi vì trong lòng nàng có niềm tin vững chắc, Lăng Triệt nhất định sẽ cho nàng đi vào.


Cất chứa a cất chứa a…bình tĩnh bình tĩnh đợi chap tiếp theo nào…Nữ chủ sẽ kết minh với nam chủ nha. Hóng a