Sủng Phi Đường

Sủng Phi Đường - Chương 15: Y phục mới




Vốn định xong việc sẽ xuất phủ một chuyến, nhưng bởi vết đỏ trên cổ Lâm Tam Tư mà tạm thời hủy bỏ, Lâm Tam Tư vì thế mà cực kỳ mất mát, nhưng chuyện này thật không có cách nào, nếu bị người ngoài nhìn thấy thì sẽ ảnh hưởng đến danh dự hoàng thất.Cho nên sau khi ăn cơm trưa xong và hầu hạ Hoắc Dực luyện chữ, nàng liền trở về phòng mình, không muốn bước ra cửa.

Ước chừng khoảng xế chiều ba bốn giờ, tiếng cười của Lý tẩu tử bỗng truyền từ hành lang tới, từ xa đã nghe thấy nàng nói: “Tam Tư cô nương, Tam Tư cô nương…”

Lâm Tam Tư đang nằm gục xuống bàn không có việc gì làm, nghe tiếng gọi liền đi ra mở cửa.

“Lý tẩu tử…” Vừa mới gọi một tiếng liền nhìn thấy Lý tẩu tử dẫn theo một lão tiên sinh xa lạ, nàng liền nói: “Lý tẩu tử, điện hạ không có ở chỗ ta, người dẫn lão tiên sinh đến thư phòng đi.”

Lý tẩu tử phì cười: “Dẫn ông ấy đến thư phòng làm gì? Điện hạ đâu có cần may xiêm y!”

Lâm Tam Tư khó hiểu nhíu mày, lại nhìn sang lão tiên sinh, tuy tóc ông đã điểm hoa râm nhưng thân thể vẫn rất cường tráng, lưng thẳng, trong tay còn xách một cái rương, “Xiêm y gì vậy?”

“Còn gì nữa, ngươi không phải là không thể xuất phủ? Cho nên điện hạ mới mời người may đồ vào phủ để may xiêm y cho cô nương đó!” Lý tẩu tử gương mặt tươi cười, vừa giải thích vừa nháy mắt với Lâm Tam Tư: “Thư lão tiên sinh là đại sư cắt may trong cung, thủ nghệ đã được cả đương kim hoàng thượng khen ngợi đấy!”

Lâm Tam Tư thầm nghĩ, thì ra là người trong cung, chả trách mà khí chất lại tốt như vậy! “Để Thư lão tiên sinh may y phục cho ta có thích hợp không?”

“Điện hạ đã nói là không cần giữ quy tắc!”

Lâm Tam Tư có chút do dự, dù gì nàng cũng là người đang mang tội, đột nhiên lại được hưởng thụ đãi ngộ cao như vậy, thật sự không thoải mái lắm!

Thư lão tiên sinh nãy giờ vẫn không lên tiếng thì lúc này đã tiến lên một bước, trên đường tới đây Lý tẩu tử đã nói thân phận của Lâm Tam Tư cho hắn biết, là người đã ở trong cung nhiều năm, tất nhiên hắn rất biết chừng mực, lập tức hướng Lâm Tam Tư hành lễ, Lâm Tam Tư cũng vội vàng đáp trả.

“Đại sư.”

Thư Dung nói: “Lão thần tuy là người cắt may trong cung, nhưng cũng nhờ ơn Tĩnh phi nương nương và thái tử nên thần mới có danh tiếng như ngày hôm nay, hai chữ đại sư, thẹn không dám nhận.”

Lâm Tam Tư mơ hồ nhìn Lý tẩu tử, Lý tẩu tử liền ghé vào tai nàng nói: “Tĩnh phi nương nương và thái tử điện hạ đã từng cứu mạng ông ta.Điện hạ đã thu xếp cả rồi, cô nương không cần quá áp lực.”

Lâm Tam Tư hiểu ra, dù sao mọi việc đã được quyết cả rồi, có từ chối cũng chỉ tỏ ra là nàng đang làm kiêu, liền nói: “Vậy làm phiền Thư lão tiên sinh.”

Phòng của Lâm Tam Tư có đầy đủ ba gian, nếu là nam nhân thì không được bước vào chính phòng, nên nàng liền dẫn Thư lão tiên sinh và Lý tẩu tử vào phòng ngoài.

Trong phủ thái tử cũng có phòng cắt may, Thư lão tiên sinh sau khi đo xong liền theo Lý tẩu tử đến phòng may y phục, trước khi đi thái tử đã nói là cần gấp, nên hắn đã mang theo sẵn các loại vải và vật liệu thượng hạng, đã xử lý qua trước đó, giờ chỉ cần cắt vá lại là xong, lấy kỹ thuật của Thư lão tiên sinh thì chỉ cần một hai canh giờ là có thể hoàn thành.

Lý tẩu tử và Thư lão tiên sinh đi rồi, trong phòng chỉ còn lại mình nàng, nàng liền rót một chén trà xanh rồi đi tới thư phòng, Hoắc Dực đã mời đại sư trong cung đến may y phục cho nàng, nói thế nào cũng phải tới cảm tạ mới được!

***

Trong mật thất, ánh nến trong phòng chiếu vào kéo dài cái bóng của hai người, thỉnh thoảng có âm thanh tí tách nhẹ phát ra, khiến cho mật thất càng thể hiện ra sự yên tĩnh.

“Chuyện đã làm xong rồi chứ?” Hoắc Dực lạnh lùng nói.

“Thuộc hạ đêm qua đã gặp Thái hậu nương nương, bên đó Thái hậu nương nương đã sắp xếp xong xuôi rồi, chờ đến tối nay thôi!” Tống Cảnh Ngưỡng nói. “Thái hậu nương nương còn có lời khen ngợi điện hạ đã an bài hết sức thỏa đáng!”

Vừa nghĩ tới mái đầu hoa râm của hoàng tổ mẫu vẫn vì hắn mà hao tâm, tâm trạng của Hoắc Dực bỗng đảo lộn, hắn nhắm hai mắt lại, một lúc lâu sau mới mở mắt ra, nói: “Tối nay phải canh chừng bốn phía bên trong phủ, tuyệt đối không được để xảy ra một chút sai lầm nào.”

Tống Cảnh Ngưỡng mặc dù luôn là người tùy ý, nhưng trước mặt Hoắc Dực hắn vẫn luôn giữ đúng bổn phận: “Điện hạ yên tâm, chúng thuộc hạ đã an bài người ở phủ thái tử, bảo đảm tối nay mọi chuyện phát sinh ở phủ thái tử sẽ không bị truyền ra bên ngoài.”

Hoắc Dực nói: “Hoàng tổ mẫu đã lớn tuổi, không thể để người bị liên lụy vào những lúc thế này.”

Tống Cảnh Ngưỡng nghe vậy cũng có chút thương cảm, bên trong hoàng cung rộng lớn kia, người duy nhất mà điện hạ lo lắng chỉ có Thái hậu nương nương! Hắn nói: “Thái hậu nương nương từ lúc biết có mật đạo này, liền ngày đêm mong mỏi có thể gặp được điện hạ! Lần này người dẫn quân xuất chinh, chẳng biết khi nào mới có thể gặp nhau, Thái hậu nương nương bằng bất cứ giá nào cũng muốn gặp được người một lần.” Dừng lại một chút, sắc mặt hắn có phần do dự, tựa như muốn nói lại thôi.

Hoắc Dực đưa lưng về phía hắn, dứt khoát nói: “Có lời cứ nói.”

Tống Cảnh Ngưỡng kinh ngạc há miệng, ngượng ngùng gãi đầu, “Thuộc hạ thật sự không thể gạt điện hạ được chuyện gì.” Tống Cảnh Ngưỡng nhếch miệng cười một tiếng, dáng vẻ thoải mái nói: “Điện hạ, người vẫn tránh gặp Thái hậu nương nương, lần này đột nhiên lại thay đổi tâm ý, không phải là do…Lâm tiểu thư…” Tống Cảnh Ngưỡng không khỏi thấp thỏm khi nói ra điều này.

Hoắc Dực xoay người nhìn Tống Cảnh Ngưỡng, lấy tâm tư của tên này thì tuyệt đối sẽ không bao giờ đoán ra được điều đó, liền cười lạnh nói: “Đêm qua uống rượu với Hà Tất Kỳ phải không?”

Tống Cảnh Ngưỡng trong lòng cả kinh, cuống quýt phủ nhận: “Không có không có…”

Hoắc Dực thu hồi nụ cười nói: “Hả?”

Tống Cảnh Ngưỡng bị một từ kia dọa sợ khiến hai chân mềm nhũn, lập tức tước vũ khí đầu hàng: “Điện hạ đúng là hỏa nhãn kim tinh! Chuyện gì cũng không giấu được người…”

“Hoàng thành thay đổi trong nháy mắt, không ai có thể đảm bảo lúc ta không ở đây sẽ không xảy ra chuyện gì, có hoàng tổ mẫu che chở, lòng ta sẽ an tâm hơn một chút.”

Tống Cảnh Ngưỡng kinh ngạc nhìn chủ tử tuấn lãng trẻ tuổi của mình, thầm nghĩ Hà Tất Kỳ thật sự đoán trúng rồi! Điện hạ quả nhiên là vì Lâm tiểu thư nên mới mạo hiểm gặp Thái hậu nương nương! Chẳng qua nghe chính miệng người nói ra thì trong lòng hắn vẫn có chút buồn bực, thái tử điện hạ uy vũ năm đó, trong tay chỉ huy hai mươi vạn binh lính của Nam Dạ quốc, biết bao nhiêu khuê nữ ôm lòng thương nhớ muốn đến gần người, nhưng cuối cùng cũng chẳng có cơ hội tiếp cận.Giờ đây chỉ vì một nữ nhân đang mang tội của Lâm thị mà khiến điện hạ phải hao tâm tổn trí mà che chở! Xem ra lần này điện hạ đã thật sự động tình rồi!

“Thái hậu nương nương mặc dù tuổi đã cao, nhưng vẫn chưa hồ đồ, có thái hậu ở bên, Lâm tiểu thư sẽ không gặp bất cứ phiền toái nào.”

Hoắc Dực nhàn nhạt nhìn Tống Cảnh Ngưỡng một cái, Tống Cảnh Ngưỡng chỉ cảm thấy một luồng gió lạnh thổi tới, lập tức sợ hãi rùng mình! Ai da, cái tật lắm mồm này biết khi nào mới thay đổi được đây!

Hoắc Dực nhíu mày đi tới trước ngọn nến, hơi thở lướt qua làm ánh nến chợt lóe rồi vụt tắt: “Tin tức đã truyền đi chưa?”

Tống Cảnh Ngưỡng tiến lên một bước, đốt lại nến rồi nói: “Đã truyền đi rồi, trong những người quen biết với Lâm tiểu thư ở phòng y phục có một người tên là Tô Ngân Tú, nàng ta và Lâm tiểu thư rất thân thiết với nhau, nhiều lần còn hỏi thăm tình trạng gần đây của Lâm tiểu thư, cùng bên cạnh nàng ta là nữ nhân tên A Ninh, là người của Ninh vương.Thuộc hạ tin tưởng lúc này tin tức đã thông qua A Ninh truyền đến tai Ninh vương rồi.”

Hoắc Dực trong nháy mắt lộ ra vẻ âm lãnh, giọng nói cũng lạnh đến ghê người: “Đáng tiếc, mấy ngày tới ta không ở kinh thành, lần náo nhiệt này không được chứng kiến rồi.”

Tống Cảnh Ngưỡng suy sụp cúi đầu, ủy khuất nói: “Thuộc hạ cũng không thể nhìn thấy, Hà huynh thật là may mắn a!”

Hoắc Dực nghiêng mắt nhìn: “Vậy ngươi muốn đổi với Hà Tất Kỳ không?

“Không muốn không muốn!” Tống Cảnh Ngưỡng vội vàng lắc đầu, thay vì ở trong kinh thành chứng kiến cảnh quan trường ngươi lừa ta gạt, thì hắn tình nguyện ở trên sa trường giết người một cách thống khoái hơn! “Điện hạ thương thuộc hạ với, hãy để cho thuộc hạ đi theo người!”

“Điện hạ.”

Bỗng nhiên bên ngoài cửa truyền đến một giọng nữ dễ nghe.

Mật thất và thư phòng tuy ngăn cách nhau bởi một bức tường dày và cửa, nhưng ban đầu khi chế tạo mật thất này, đã sử dụng một vật liệu vô cùng hiếm có, để cho người ở bên ngoài không cách nào nghe được tiếng trong mật thất, nhưng ngồi trong mật thất thì có thể nghe rõ tiếng ở bên ngoài.

Lúc này chính là như vậy.

Nghe thấy tiếng của Lâm Tam Tư từ ngoài thư phòng truyền tới, khóe miệng Hoắc Dực liền khẽ nhếch lên cười, ánh mắt lạnh lùng cũng buông lỏng, làm cho Tống Cảnh Ngưỡng nhìn mà ngây ngốc cả người.

“Điện hạ, người…”

Hoắc Dực nhướn mày, giọng nói miễn cưỡng tỏ ra uy nghiêm: “Gì?”

“Không có gì.” Tống Cảnh Ngưỡng ngạc nhiên mở to hai mắt, lắc đầu tự nói: “Nụ cười của điện hạ…Nhất định là ảo giác rồi…”

Hoắc Dực liếc mắt nói: “Còn không mau đi làm việc!”

“Thuộc hạ tuân lệnh!”

Hai người một trước một sau từ trong mật thất đi ra, bóng dáng phía sau Hoắc Dực bỗng lóe lên, trong phòng liền còn lại một mình hắn.

“Vào đi.”

Lâm Tam Tư bưng chén trà đẩy cửa vào, ngước mắt liền thấy Hoắc Dực đang đứng trước giá sách, nghiêng người hướng về phía nàng, trường sam tuyết trắng làm tôn lên vẻ anh tuấn của hắn, ánh sáng mơ hồ bên ngoài cửa sổ chiếu lên gương mặt kia, đẹp đến mức khiến nàng nhìn mà tim đập loạn nhịp.