Sủng Phi Đường

Sủng Phi Đường - Chương 47




Lâm Tam Tư lơ mơ không hiểu lời của hắn, lắc đầu đáp: “Hậu quả gì?”

“Đêm qua ta đã miễn cưỡng nhịn một hôm rồi.” Hoắc Dực nheo mắt, ánh mắt thoáng hiện nụ cười khiến Lâm Tam Tư khẽ co người lại, “Giờ lại bị nàng sờ soạng như vậy, nàng nói ta phải làm sao đây?”

Lâm Tam Tư dừng lại động tác, mặt đỏ bừng lên, tuy đã ở cùng nhau một khoảng thời gian rồi, nhưng mỗi lần nghe mấy lời rõ ràng như thế của Hoắc Dực, nàng vẫn cảm thấy xấu hổ.Lâm Tam Tư lén nhìn Hoắc Dực một cái, không khỏi lo lắng nuốt nước bọt, vẻ mặt tái nhợt giải thích: “Là do ta không chú ý…”

“Chuyện đó ta có thể hiểu.” Hoắc Dực chăm chú nhìn nàng, hỏi tiếp: “Nhưng bây giờ ta phải làm sao?”

Lâm Tam Tư bị làm khó, đáp: “Điện hạ…”

Nhìn bộ dạng của Lâm Tam Tư, Hoắc Dực liền gian xảo cười nói: “Sáng nay ta đã cho mời Hoa đại phu đến…”

“Gặp Hoa đại phu sao?” Lâm Tam Tư nhìn từ đầu đến chân Hoắc Dực, khẩn trương nói: “Điện hạ bị thương ở đâu phải không?”

Hoắc Dực lắc đầu: “Hoa đại phu nói với ta, nàng đã mang thai bốn tháng rồi, thời điểm này chỉ cần chú ý một chút thì sẽ không có vấn đề gì.”

Nói đến đây rồi thì người ngốc đến mấy cũng hiểu được, huống chi là Lâm Tam Tư, người đã chung giường chung gối với Hoắc Dực trong một thời gian dài, nghe xong nàng liền cắn môi cúi thấp đầu nói: “Hoa đại phu thật là…Lợi hại…Hmm…Ngay cả chuyện này cũng biết…”

Hoắc Dực đương nhiên sẽ không cho nàng chuyển chủ đề, “Cho nên, nàng phải chịu trách nhiệm với hành động vừa rồi của mình.”

Lâm Tam Tư đỏ mặt, nàng thề là lúc nãy nàng không có suy nghĩ gì cả, chỉ là lúc ôm hắn thì theo thói quen cấu hắn thôi, giống như cảm giác được nắm bóp một cái phao vậy.

Mặc dù chủ quan mà nói thì Lâm Tam Tư không hề muốn trêu chọc Hoắc Dực, nhưng trên thực tế thì nàng đã làm được chuyện này một cách rất hoàn mỹ, cho nên chẳng còn mặt mũi nào mà giải thích nữa cả. “Được thôi.”

Mới vừa dứt lời, Lâm Tam Tư liền cảm thấy hai chân bị nâng lên, cả người bị Hoắc Dực bế, nàng bối rối vòng tay ôm lấy cổ hắn, nhìn nụ cười xấu xa của hắn, có ý tốt nhắc nhở: “Điện hạ, đang là ban ngày…”

“Ban ngày thì sao?” Hoắc Dực cau mày, khí phách cao ngạo, “Không lẽ ta còn phải chọn đúng thời gian sao?”

Cũng không hẳn vậy, chẳng qua Lâm Tam Tư nghĩ dù sao cũng là ban ngày, để người ta bắt gặp thì không hay.

Tựa như đoán được suy nghĩ của Lâm Tam Tư, Hoắc Dực nói: “Thư phòng của ta nếu chưa được ta cho phép, trừ nàng ra có ai dám vào?”

Lâm Tam Tư nghĩ cũng đúng, từ khi nàng mới vào đây, Dung bà bà đã nói với nàng thư phòng là cấm địa của phủ thái tử, không thể dễ dàng tiến vào.Nghĩ vậy nên Lâm Tam Tư cũng không nói thêm nữa, tùy ý để Hoắc Dực ôm nàng đi vào gian trong.Giường ở trong này không lớn lắm, dành để Hoắc Dực mỗi khi đọc sách mệt vào nghỉ ngơi, lúc này có việc đột xuất nên Hoắc Dực cũng chẳng quan tâm lớn nhỏ, nhưng trong lòng đã suy tính đến việc cho người đổi lại một cái giường lớn hơn rồi.

Hai người ngủ đến quá trưa mới rời giường, Lý tẩu và Bách Hợp cứ loanh quanh trong bếp, mãi mà không thấy cửa thư phòng mở, hai người lại không dám gõ cửa, nên cứ đi đi lại lại giữa nhà bếp và thư phòng không biết bao nhiêu lần rồi, lúc này mới thấy Hoắc Dực ôm Lâm Tam Tư đi ra ngoài.

“Điện hạ, Lâm cô nương, cơm đã chuẩn bị xong rồi.” Lý tẩu và Bách Hợp vội vàng ra nghênh đón, hành lễ rồi nói: “Có dùng bữa luôn bây giờ không ạ?”

Hoắc Dực hờ hững gật đầu, Lâm Tam Tư ở trong ngực Hoắc Dực nói: “Lý tẩu và Bách Hợp đợi đã lâu rồi đúng không, hai người cũng đi ăn đi, không cần hầu hạ ta và điện hạ đâu.”

Lý tẩu và Bách Hợp nghe xong liền liếc mắt nhìn nhau, hai người đều biết là Lâm Tam Tư rất yêu quý các nàng, nhưng thái tử điện hạ lại đang ở đây, sao mà các nàng dám chứ? Với lại, đối với các nàng thì chuyện hầu hạ hai vị chủ tử ăn cơm là chuyện rất vui vẻ!

Song quả thật là bọn họ đợi lâu quá nên lúc này cũng có hơi đói rồi.

Lý tẩu nói: “Chúng nô tỳ không đói bụng, điện hạ và Lâm cô nương cứ dùng bữa trước đi.”

Lâm Tam Tư nhìn Lý tẩu và Bách Hợp, biết là các nàng sợ Hoắc Dực trách phạt, liền nhìn Hoắc Dực một cái, tay nhỏ bé khẽ vặn vẹo trong lòng bàn tay hắn.

Hoắc Dực thấy nàng nháy mắt với mình, liền lạnh nhạt lên tiếng: “Sau này các ngươi cứ nghe nàng, hôm nay không cần các ngươi hầu hạ.”

Lâm Tam Tư không biết vì sao khi nghe được lời này của Hoắc Dực lại có cảm giác như cáo mượn oai hùm vậy.

Không có ai hầu hạ thì Hoắc Dực và Lâm Tam Tư vẫn dùng bữa rất ngon lành, vừa nói vừa cười, rất nhanh đã ăn xong, hai người trở về Thanh Lan các.

Hoắc Dực nhìn hai con chim trong lồng, không hỏi xem Lâm Tam Tư có thích hay không mà chỉ quan sát một chút, nhìn màu sắc thì đúng là chim họa mi thượng hạng, xem ra Tống Cảnh Ngưỡng cũng không đến nỗi quá ngu ngốc.

Lâm Tam Tư không thể không lên tiếng cảm ơn, dù sao người ta cũng là có ý tốt, vì nàng nên mới mua nó về, “Cảm ơn điện hạ, hai con họa mi này rất đẹp.”

Hoắc Dực dường như cũng không để ý lắm, chỉ “Ừ” một cái rồi đi vào phòng trước.

Hoắc Dực chợp mắt ở Thanh Lan các một chút, còn Lâm Tam Tư thì sáng dậy muộn, trước giờ cơm trưa cũng ngủ thêm một giấc rồi, lo lắng tối không ngủ được nên không đi ngủ trưa nữa.Hoắc Dực nằm nghỉ trên giường cũng không cần nàng hầu hạ, nên Lâm Tam Tư liền ngồi ở phòng ngoài chọn vải để may y phục cho hài tử.

Tính ra thì còn khoảng hơn năm tháng là hài tử ra đời rồi, mặc dù đây là lần đầu nàng làm mẹ, nhưng cũng biết chuẩn bị y phục cho hài tử, tuy vậy vẫn còn chút vấn đề mà nàng không chú ý đến.Bách Hợp cũng chỉ hiểu biết nửa vời giống nàng, nên không còn cách nào khác là gọi Lý tẩu tới rồi cùng nhau bàn bạc.

Hai người chọn loại vải thượng hạng vừa thoải mái vừa thoáng khí, chỗ vải này cũng đủ để may mười bộ rồi, chỗ còn lại thì nàng để cho Bách Hợp cất vào kho.Hai người đang làm thì đột nhiên Lý tẩu nói: “Cô nương có muốn may mấy cái yếm lớn hơn một chút không?”

Lâm Tam Tư nghe xong liền cúi xuống nhìn ngực mình, mặc dù nàng không có sắc đẹp hơn người, nhưng trên người chỗ nào cần đầy đặn thì rất đầy đặn, ví như bộ ngực căng tròn này, khiến cho nàng cảm thấy vô cùng tự tin.

Kể từ sau khi mang thai, nàng ăn uống không kiêng khem gì nên lên cân không ít, ngực cũng nở nang hơn trước, mấy cái yếm cũ đúng là nên thay rồi, nhưng nàng lại không biết phải may cỡ nào.

“Lý tẩu, ngươi xem yếm của ta phải may rộng lên mấy cỡ mới vừa?”

Lý tẩu nhìn ngực Lâm Tam Tư, vì y phục nàng đang mặc không bó sát người, lại còn có hai lớp áo nên Lý tẩu nhìn không rõ. “Nô tỳ nhìn không ra, hay là để nô tỳ đo giúp cô nương được không?”

“Được, chúng ta vào phòng trong đi.” Lâm Tam Tư nói xong liền muốn đứng lên.

“Tăng thêm hai số.”

Một giọng nam trầm thấp mới ngủ dậy vang lên, dọa Lâm Tam Tư và Lý tẩu giật bắn mình, nhất là Lý tẩu, lúc nàng đi vào đây đâu có biết là thái tử điện hạ đang nghỉ ngơi ở bên trong, nếu sớm biết thì nàng đã không nói chuyện cái yếm với Lâm cô nương rồi.

Lâm Tam Tư có chút khiếp sợ nói: “Tăng hai số có đủ không?” Nàng cảm thấy nơi đó dạo này nở nang rất hung mãnh!

“Đủ.” Hoắc Dực nhanh chóng đáp lại.

Lâm Tam Tư vẫn còn hơi nghi ngờ, Lý tẩu thì phản ứng nhanh hơn, nàng là người từng trải, đương nhiên hiểu được nguyên nhân, thái tử điện hạ và Lâm cô nương khi ở chung với nhau, thì tay của điện hạ chính là thước đo tốt nhất, nào cần đến nàng phải đi đo chứ!

“Nô tỳ biết rồi, để nô tỳ đi may.” Lý tẩu nói xong liền tươi cười lui xuống.

Lâm Tam Tư đứng bên ngoài, xoay người đã thấy Hoắc Dực rời giường, vốn là hai gian cách nhau một cánh cửa, nhưng Lâm Tam Tư muốn để cho thoáng nên đã mở to cửa ra, dùng hạt trân châu xâu lại để làm cái che, vừa đẹp mắt lại vừa thoáng mát.

Hoắc Dực từ từ bước ra, mọi người hay nói nữ nhân lúc mới ngủ dậy nhìn rất xinh đẹp, lúc này Lâm Tam Tư cảm thấy nam nhân cũng không thua kém chút nào.Lúc này Hoắc Dực một thân tuyết trắng lộ ra khí chất lạnh lùng của hắn, ánh mắt sâu thẳm, môi mỏng căng bóng, làm Lâm Tam Tư ngắm đến ngây cả người.

“Điện hạ tỉnh sao không nói một tiếng?” Lâm Tam Tư mỉm cười, cố ý nhíu mày nói: “Còn nghe trộm chúng ta nói chuyện.”

“Ta không nghe trộm.” Hoắc Dực đi tới trước mặt Lâm Tam Tư, đưa tay vuốt ve chóp mũi nàng, sủng nịch nói: “Mà là do nàng ngốc quá làm ta tỉnh dậy.”

Lâm Tam Tư khó hiểu hỏi: “Tại sao?”

Hoắc Dực thầm thở dài, cười nói: “Đồ lót của mình mà nàng cũng không rõ kích cỡ sao?”

“Ta vốn vẫn biết mà.” Lâm Tam Tư lúng túng giải thích: “Chỉ vì gần đây đột nhiên tăng cân nhiều quá, lại chưa đo lại nên ta mới không chắc…”

Hoắc Dực nhíu mày, “Y phục nàng mặc bây giờ có gì khác với trước đây không?”

Lâm Tam Tư không hiểu sao Hoắc Dực lại hỏi kỳ vậy, liền cúi đầu nhìn một chút, không thấy có gì khác biệt hết. “Không khác gì mà, chỉ mới hơn thôi, là đồ mới may mà thợ may đưa tới.”

Hoắc Dực toát mồ hôi lạnh, nói: “Lớn hơn một số so với trước đây.”

“Hả?” Lâm Tam Tư không thể tin được, “Ta lên cân nhiều vậy sao? Không phải đâu, thợ may chưa từng đo lại cho ta mà!”

Hoắc Dực mím môi, thật hết nói nổi với sự ngốc nghếch của nàng. “Chính ta bảo với ông ấy tăng lên một số.”

“Chẳng trách mà vậy!” Lâm Tam Tư lúc này mới hiểu, “Bảo sao ta lên cân như vậy mà y phục mặc vào vẫn cử động thoải mái như thế được!”

Hoắc Dực nhìn Lâm Tam Tư, cảm thấy cả trái tim như đang rỉ máu…