Sủng Phi Đường

Sủng Phi Đường - Chương 7: Hằng ngày




Hoắc Dực nghe Tống Cảnh Ngưỡng mở miệng gọi tên Lâm Tam Tư thì khẽ nhăn mày, lạnh lùng cắt đứt lời hắn, lo đãng nói: “Ngươi vừa gọi nàng là gì?”

Tống Cảnh Ngưỡng ngơ ngác đưa tay sờ đầu, nói: “Lâm… Lâm Tam Tư!”

Hoắc Dực sắc mặt có chút không vui, thanh âm lạnh lùng tạo áp lực cho người nghe: “Nói, lại, một, lần, nữa.”

“Lâm…” Tống Cảnh Ngưỡng thấy thái độ của Hoắc Dực khác thường thì có chút khẩn trương, đột nhiên nghĩ tới Lâm Tam Tư người mà hắn và Hà Tất Kỳ luôn đề phòng đã sớm là nữ nhân của điện hạ rồi, điều này lại còn do chính miệng điện hạ nói với hắn! Thế mà hắn còn đi gọi thẳng tên của nàng ta, thật sự là có phần bất kính với điện hạ.

Tống Cảnh Ngưỡng bị dọa suýt nữa tiểu ra quần, sắc mặt cũng trắng bệch, ầm một tiếng quỳ trên mặt đất nói: “Thuộc hạ sai lầm, phải gọi là Lâm phu nhân, cầu điện hạ trừng phạt!”

Hoắc Dực xoay người, vạt áo tuyết trắng theo bước đi phập phồng lay động, lạnh lùng nói: “Đi ra ngoài, vả vào miệng 30 cái cho ta!”

Tống Cảnh Ngưỡng ngoan ngoãn đi đến hành lang quỳ xuống lãnh phạt, đi theo điện hạ nhiều năm như vậy, đương nhiên hắn biết điện hạ trị quân nghiêm minh, tuyệt đối không nhân nhượng.Hắn lập tức tự tát mình 30 cái, cuối cùng mặt mũi sưng đỏ đi vào, lúc quỳ xuống định nói tiếp thì nhận thấy môi đau đến tê tâm liệt phế: “Điện hạ, đã vả xong 30 cái rồi!”

Hoắc Dực chả buồn liếc mắt nhìn, nói: “Ngươi nhớ cho kĩ, nàng tuy là nữ nhân của ta, nhưng bây giờ vẫn chưa có danh phận, ngươi hãy gọi nàng là Lâm tiểu thư!”

Tống Cảnh Ngưỡng biểu hiện vô cùng kỳ quái: “Thuộc hạ đã rõ!”

Bên ngoài mưa cũng tạnh dần, Hoắc Dực liền nhớ ra một chuyện, lại nói: “Trong sân có một khối đá để không đúng chỗ, ngươi sửa lại đi!”

Tống Cảnh Ngưỡng che miệng đau, nói “Bây giờ à?”

“Bây giờ!”

Tống Cảnh Ngưỡng tự biết sai lầm của bản thân nên một chút cũng không dám cò kè mặc cả, “Thuộc hạ lập tức đi sửa lại!”

Tống Cảnh Ngưỡng vừa mới đi tới cửa thì lại bị Hoắc Dực gọi lại: “Ngươi biết nấu cơm không?”

Tống Cảnh Ngưỡng quả thực cho là mình nghe nhầm, điện hạ sao lại kỳ lạ vậy, hắn và điện hạ cùng nhau lớn lên, trừ lúc đọc sách, tập võ thì có lúc nào nấu cơm đâu!

“Thuộc hạ… Không biết…”

Hoắc Dực thấy vẻ mặt Tống Cảnh Ngưỡng mờ mịt thì phất tay nói: “Thôi, ngươi đi làm việc đi!”

***

Lâm Tam Tư bận rộn đến tận trưa, lại bị thương nhẹ, cộng thêm việc đêm qua ngủ không ngon giấc, nghĩ rằng Hoắc Dực nếu đã sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa thì nàng cứ đi ngủ bù một giấc trước đã.

Lúc nàng tỉnh lại thì sắc trời đã tối, mưa cũng tạnh hẳn, bữa trưa và bữa tối đều chưa ăn nên lúc này rất đói bụng.

May mắn phòng bếp có sẵn nguyên liệu nấu ăn, Lâm Tam Tư xắn tay vào làm một bát cơm rang Dương Châu, lúc nàng ăn xong chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi thì đột nhiên nghĩ tới đống quần áo thu về hồi sáng vẫn còn để trong giỏ, trời nóng như vậy, quần áo lại để trong giỏ che kín cả ngày, chắc chắn là bốc mùi rồi, phải đi giặt lại rồi phơi thôi, nhưng nàng đã tìm một vòng rồi mà cũng không thấy đâu.Lúc này nàng mới nhớ là lúc đi ra thư phòng, nàng chỉ cầm theo mỗi hộp ngọc linh cao và cái áo ướt của mình chứ không đem theo cái giỏ quần áo kia.

Hoắc Dực mặc dù biết băng bó vết thương, nhưng mấy chuyện như phơi quần áo thì e rằng hắn sẽ không để ý đến, Lâm Tam Tư liền xách đèn đi tới thư phòng, cửa thư phòng đang đóng chặt, đèn cầy trong phòng vẫn sáng, chiếu lên bóng dáng thon dài cao lớn của Hoắc Dực.

Lâm Tam Tư nhẹ nhàng gõ cửa, “Điện…”

Lời vừa mới cất lên thì lại bị một giọng nói lạnh lùng cắt đứt.

“Vào đi.”

Phản ứng của Hoắc Dực nhanh như vậy, khiến Lâm Tam Tư có chút ngoài ý muốn, tựa như hắn đang ngồi sẵn đó để chờ nàng gõ cửa vậy. Nàng đặt đèn ở cửa, sau đó đứng dậy nhẹ nhàng đẩy cửa ra, thấy Hoắc Dực đang ngồi trên ghế đọc một quyển sách, trên bàn có một tập giấy trắng, bút nghiên được đặt ngay ngắn, hình như cả buổi chiều hắn đã không luyện chữ rồi.

Thấy Lâm Tam Tư tiến vào, ánh mắt hắn chỉ liếc nàng một cái, sau đó lại tập trung vào trang sách.

Lâm Tam Tư có chút lúng túng, nói: “Điện hạ, nô tỳ tới lấy quần áo hồi trưa đã để lại đây.”

Hoắc Dực gật đầu, ánh mắt thoáng nhìn góc cửa, Lâm Tam Tư theo tầm mắt hắn nhìn theo thì thấy một cái giỏ đựng quần áo được che kín đặt ở đó.

Lâm Tam Tư đi tới cầm giỏ lên, lại thấy Hoắc Dực nhìn mình, liền khom người xuống trước hắn, đang muốn mở miệng xin cáo lui thì lại nghe thấy hắn nói: “Bữa tối làm xong chưa?”

Đại não Lâm Tam Tư như bị điện giật, chẳng lẽ điện hạ còn chưa ăn cơm tối? Không phải nói hắn tự biết thu xếp à? Hay ý hắn nói là bữa trưa? Còn bữa tối thì chưa lo? Hàng loạt câu hỏi hiện lên trong đầu Lâm Tam Tư, nàng khó khăn nuốt nước bọt, nói: “Điện hạ… chưa ăn tối sao?”

Hoắc Dực thấy lời nói của Lâm Tam Tư có phần kỳ quái, bèn ngước mắt lên nhìn nàng.Khuôn mặt hắn được bao phủ dưới ánh nến, càng tăng thêm vẻ tuấn lãng và trầm tĩnh.Hắn nhíu mày hỏi ngược lại: “Không lẽ ta nên nói là đã ăn rồi à?”

Ngụ ý của hắn là, ngươi không nấu cho ta thì ta ăn cái gì?

Lâm Tam Tư nhìn khuôn mặt âm u lạnh lùng kia thì một chút ý muốn giải thích cũng không có! Tự biết là mình đuối lý, liền hỏi hắn: “Điện hạ muốn ăn gì? Nô tỳ đi làm ngay.”

Hoắc Dực hiển nhiên có phần kinh ngạc với đáp án này, mặt không đổi sắc nói: “Vừa rồi ngươi ở trong bếp làm cái gì?”

Lâm Tam Tư thân thể cứng đờ, một lúc sau mới phản ứng lại được! Khó trách Hoắc Dực lại tự nhiên hỏi nàng đã làm xong cơm tối chưa, thì ra là đã biết chuyện nàng đi vào bếp, chắc tưởng rằng nàng vào đó để nấu bữa tối cho hắn, lại thấy nàng không mở miệng gọi hắn đi ăn cơm nên hắn mới chủ động hỏi nàng! Nghĩ tới đây Lâm Tam Tư càng cảm thấy có lỗi với Hoắc Dực, liền thành thực nói: “Điện hạ, lúc nô tỳ… tỉnh lại thì trời đã tối, cho rằng điện hạ đã dùng bữa rồi, nên nô tỳ chỉ vào bếp rang một chén cơm…Nô tỳ đã ăn hết rồi…”

“…..”

Hoắc Dực người có kinh nghiệm sa trường, khiến địch nhân nghe tên đã sợ mất mật lúc này lại nghẹn lời, nhưng trên mặt lại rất bình tĩnh không tỏ thái độ, chỉ là con ngươi thâm thúy khiến cho người ta không nhìn ra hỉ nộ!

Lâm Tam Tư thấy Hoắc Dực thật lâu sau vẫn không nói gì, liền cả gan ngẩng lên nhìn, chỉ thấy hắn gập sách lại rồi từ trên ghế đứng dậy, đứng từ xa nhìn nàng. Lâm Tam Tư đang chuẩn bị sẵn tinh thần bị mắng thì lại nghe hắn nói: “Ngươi cũng rang cho ta một chén cơm đi!”

Trách cứ biến thành thỏa hiệp, Lâm Tam Tư trong lòng ngoài việc cảm thấy may mắn ra thì không khỏi có chút đau lòng.Một người vốn luôn được nói là một vị thái tử trẻ tuổi có khí phách, thông minh hơn người, nhưng chỉ vì có chiến tích hiển hách mà trở nên máu lạnh như ma quỷ, lãnh khốc ác độc, lại từ khi nào đã thu lại tài năng, trở thành một người bình thường như lúc này đây?

Hoắc Dực thấy Lâm Tam Tư đứng ở cửa không nhúc nhích, ánh mắt mơ hồ thì trong lòng có chút buồn cười, nàng vào phủ thời gian tuy không lâu, nhưng cũng đủ để hắn biết nàng là một người có tính tình ngay thẳng, không mang tâm kế, thường xuyên lơ đãng mất hồn khiến người ta không hiểu nổi! Hắn nheo mắt lại, nói: “Thế nào, còn không mau đi?”

Nghe thấy âm thanh lạnh như băng truyền tới, Lâm Tam Tư mới hoàn hồn lại nói: “Nô tỳ đi ngay, xin điện hạ chờ một lát.” Dứt lời liền xoay người chạy đi, chân cuống quýt chạy nên bị giẫm lên váy, nếu không phải nàng nhanh tay đỡ lấy khung cửa thì e là đã ngã sấp mặt xuống đất rồi.Nàng ngượng ngùng quay đầu nhìn Hoắc Dực, thấy khóe môi hắn mỉm cười thì nhất thời giật mình.Không phải nàng chưa từng thấy qua nam tử có dáng vẻ tuấn tú phi phàm, chỉ là vẻ tuấn lãng phi phàm của Hoắc Dực cùng người khác không hề giống nhau, có phần lạnh lùng hơn hẳn, nhất là khi hắn cười, khiến cho người ta tuy không thể lại gần nhưng cũng không nỡ rời mắt.

Lâm Tam Tư làm việc cực nhanh, bận rộn trong bếp một chút là đã bưng ra được cả bàn thức ăn vào thư phòng.

Trừ món cơm chiên Hoắc Dực yêu cầu ra, nàng còn làm thêm một đĩa bánh bao, một đĩa tôm nõn xào mướp, sen kẹp thịt chiên còn thừa từ sáng và một chén canh trứng, tuy không phải là sơn hào hải vị gì, nhưng mùi thơm hấp dẫn cũng đã lan tỏa ra khắp nơi.

Hoắc Dực vẫn chưa nói là từ trưa tới giờ hắn vẫn chưa ăn gì, tuy trong phòng có điểm tâm, nhưng hắn không thích đồ ngọt, càng không dễ gì ăn chúng, cho nên lúc này hắn đã sớm bụng đói kêu vang.Đồ ăn còn chưa được mang vào mà hắn đã ngửi thấy mùi thơm rồi, bèn lập tức đi tới ngồi trước bàn ăn.

Lâm Tam Tư nhân lúc Hoắc Dực dùng bữa liền giặt sạch quần áo một lần nữa, lo lắng ban đêm trời mưa nên đã chọn hành lang làm nơi phơi quần áo.

Lúc nàng phơi xong quần áo, quay người lại liền thấy Hoắc Dực đang nghiêng người tựa trên hành lang, bạch y tuyết trắng, vẻ đẹp tuấn mỹ, ánh mắt nhìn nàng chăm chú.Nếu không phải khí chất của hắn quá mức lạnh lùng, thì Lâm Tam Tư cảm thấy cứ sống cùng hắn như vậy cũng không tệ.

Lâm Tam Tư cười nói: “Điện hạ đã dùng xong rồi? Để nô tỳ đi dọn bát đĩa.” Đột nhiên nghĩ tới một chuyện, nàng lại vội nói: “Nô tỳ chút nữa thì đã quên mất, thuốc đã sắc xong rồi, nô tỳ sẽ đi bưng tới đây.”

Hoắc Dực lại ngăn nàng lại, chỉ cần một cánh tay đã vững chắc ôm nàng vào trong ngực, dưới màn đêm ánh mắt hắn sáng rực, còn sáng hơn các ngôi sao trên bầu trời, hắn lời ít ý nhiều nói: “Thuốc không cần uống hàng ngày, giờ cũng đã muộn rồi, cứ để ngày mai rồi thu dọn sau!”

Lâm Tam Tư nghiêng đầu nhìn Hoắc Dực, trong nháy mắt liền hiểu được ý hắn, hai gò má thoáng cái liền ửng hồng, xấu hổ cúi đầu xuống, quả nhiên ăn uống no đủ, có khí lực liền muốn giày vò nàng!