Sủng Phi - Triêm Y

Chương 22




Trong xe vốn chật hẹp, Mộ Tịch Dao có thể trốn vào đâu ?. Tông Chính Lâm phản ứng lại, vươn cánh tay, bế người trở về, để nàng ngồi ở trên người, đối mặt với hắn. Mắt phượng híp lại, tà tứ nhìn chằm chằm nàng.
"Không có khe hở, còn muốn chạy trốn?" Giọng nói cao mảnh, nhuốm vẻ đùa giỡn.
Mộ Tịch Dao không còn cách nào khác , chỉ đành ra đòn sát thủ, “mỹ nhân kế”!
"Điện hạ ~~, lạnh ~~" nàng nhẹ nhàng vươn một đôi cánh tay trắng như tuyết ra, ôm cổ hắn . Bĩu môi làm nũng.
"Còn muốn mặc đồ của nam tử hử?" Trong mắt Tông Chính Lâm mang theo sát khí, rõ ràng là hắn không vui.
"Đó là quần áo hôm qua mới may gấp , không hề có người khác mặc qua." Mộ Tịch Dao hờn dỗi liếc mắt một cái, vẻ phong tình khiến long Tông Chính Lâm ngứa ngáy, liền vuốt ve gương mặt nàng, ánh mắt nóng rực.
Mộ Tịch Dao không cam lòng khi bị hắn đẩy quần áo xuống khiến cho cả người lõa lồ, liền mềm yếu ghé vào trên người hắn, đôi tay nhỏ bé chậm rãi cởi bỏ ngoại bào của Tông Chính Lâm, "Nếu thế, tạ ơn điện hạ ban thưởng áo bào." Sau đó nàng cố gắng tháo thắt lưng hắn, đùa nghịch một cách vui vẻ.
Tông Chính Lâm bị đôi tay nhỏ bé khiêu khích, thân mình không chịu nổi, một tay đè thắt lưng và mông nàng lại, giữa hai chân có chút đứng vững, hơi muốn động.
Mộ Tịch Dao cũng không để ý động tác của hắn, chỉ mải liếc mắt đưa tình với Tông Chính Lâm, "Điện hạ ~~ thay quần áo ~~" nói xong lại lôi áo ngoài của hắn, muốn mặc lên .
Tông Chính Lâm khẽ cười, tiểu tì này đúng là được nuông chiều , cũng tuỳ ý nàng, đem áo ngoài của hắn phủ lên thân hình trắng nộn như tuyết của nàng, lưu luyến phủ kín phiến lưng mỹ miều.

Mộ Tịch Dao thấy trên người đã có che chắn, lá gan cũng lớn hơn nhiều. Đùa à, việc tốt hôm nay lại bị này xú nam nhân này phá mất , tất nhiên không thể để hắn được thoải mái! Sau đó nàng hơi hơi đứng dậy, ngồi lên trên thân của hắn, đầu lưỡi liếm nhẹ vành tai hắn, còn oán giận lên án, "Điện hạ nỡ nhẫn tâm, đau ~~" ôi trời , chẳng qua chỉ là thùng rỗng kêu to, nghe sấm chớp giật đùng đùng nhưng người chỉ bị vài giọt mưa nhỏ li ti dính vào , thế thôi mà đã bắt đầu ghi thù rồi .
Lúc này Tông Chính Lâm vừa tức vừa hận, vật nhỏ này, quả là vô liêm sỉ, biết rõ bản thân hắn sẽ không thể động vào nàng, liền không kiêng nể gì , cố ý đốt lửa. Nhưng hắn cũng luyến tiếc chút diễm phúc khó có được này, chỉ đành cứng người chịu đựng.
Mộ Tịch Dao đương nhiên biết Tông Chính Lâm khó chịu, cố tình được một tấc lại muốn tiến một thước, vươn tay nhỏ bé, với vào trong áo của hắn, khẽ vuốt vẻ khuôn ngực rắn chắc khít khao đằng sau lớp vải. Cả người nàng dựa vào trong long người nam nhân này, hơi thở đầy nhiệt khí phun lên lồng ngực của Tông Chính Lâm.
Tông Chính Lâm bị nàng kích thích, thân thể run lên.
"Điện hạ ~~" Hai mắt Mộ Tịch Dao mê mông, liếm liếm đôi môi, ngẩng đầu nũng nịu gọi, "Điện hạ vô cùng tuấn mỹ ."
Tông Chính Lâm hoàn toàn bị một tiếng này của nàng làm cho tức giận, cúi người hàm trụ cái miệng nhỏ nhắn chuyên gây chuyện của Mộ Tịch Dao, điên cuồng công thành đoạt đất, bàn tay to càng là dùng sức vuốt ve điểm mềm mại phía trước của nàng.
Mộ Tịch Dao thấy dục hỏa mình đốt cũng đã đến tầm, nếu còn cố làm tiếp sẽ khiến tự mình dẫn lửa thiêu thân , ngay cả chính mình cũng bị kéo vào, cảm thấy như thế không đáng giá. Liền chuẩn bị một cú chót rồi thôi .
Mộ Tịch Dao nhìn bàn tay của ai đó đang tàn sát bừa bãi trước ngực mình, nhẹ nhàng đẩy ra một cái, lôi bàn tay kia đến trước mặt, chậm rãi vuốt ve. Sau đó nàng nghiêng ngậm lấy một ngón tay, đầu lưỡi cuốn lại ,liếm láp, hé miệng nuốt vào lại đẩy ra, ánh mắt nhuốm một vẻ xuân thủy ướt rượi, cái miệng nhỏ hừ hừ rên rỉ. Nàng lúc này quả thực như một dòng nước ngọt ngào mê mị.
"Nàng đúng là cái đồ yêu tinh!" Khuôn mặt tuấn tú của Tông Chính Lâm trở nên vặn vẹo, trên trán rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, khát khao nhìn chằm chằm Mộ Tịch Dao, hai mắt nóng bỏng, dục vọng dưới thân càng lúc càng dâng lên.

Mộ Tịch Dao đắc ý dào dạt ngạo nghễ nhìn Tông Chính Lâm, thằng nhóc, còn trị không nổi ngươi sao . Ai bảo ngươi tuỳ tiện lên liền đánh người!
"Triệu Thanh!" Mộ Tịch Dao đột nhiên đẩy Tông Chính Lâm ra, cao giọng triệu hồi Triệu Thanh, còn mình thì đứng lên, kéo vội ngoại bào, sửa sang lại một phen.
Tông Chính Lâm bất ngờ bị đẩy ra, thân thể hắn sắp chạm đến giới hạn ham muốn thỏa mãn , sắp không kiên nhẫn nổi nữa, tuy rằng vô cùng khó chịu, nhưng vẫn nheo đôi mắt phượng lại, nhìn chằm chằm Mộ Tịch Dao. Nữ nhân này quả thực to gan lớn mật, đúng là bị hắn chiều quen thói không kiêng dè ai rồi!
Tiếp đó hắn nghe nàng mềm yếu oán giận, còn liếc mắt trừng hắn một cái, "Điện hạ thứ tội, người ta bị kinh hách, nhất thời đã quên ~~" dáng vẻ nàng đúng là vờ đứng đắn, nhưng trong mắt đầy vẻ vui sướng khi người gặp họa, nếu không phải người mù đều có thể nhìn ra được.
Tông Chính Lâm bị dáng vẻ nàng đắc ý khi chơi xấu hắn khiến cho đôi mắt tràn vẻ tươi cười, hắn cảm thấy thật bất đắc dĩ, đều tại bản thân hắn kiêu căng , hiện giờ đành chịu .
Hắn thở dài, thay nàng vén lại cẩn thận vài sợi tóc rối trên thái dương, rồi mới gọi Vệ Chân.
"Không muốn Vệ Chân, muốn Triệu Thanh." Mộ Tịch Dao lôi kéo tay áo của Tông Chính Lâm, xoay đến vặn vẹo.
Tông Chính Lâm đột nhiên tà nghễ nhìn nàng, chỉ lẳng lặng nhìn mà không nói gì.

Mộ Tịch Dao bị khí thế này của hắn doạ nhưng vẫn phản ứng lại, "Muốn Triệu Thanh, không thì gọi Mặc Lan, Huệ Lan đến." Kế hoạch thay đổi, phải gọi đại nha hoàn trở về, nếu không bản thân nàng như thế này làm sao có thể trở về? Hiện giờ nàng một thân quần áo lộn xộn, tóc rối trâm lệch, phải có hai đóa hoa lan đến giúp mới thu thập thỏa đáng được.
Lúc này sắc mặt Tông Chính Lâm mới hoà hoãn đôi chút.
"Biết tình cảnh bây giờ của mình không thể ra ngoài gặp người rồi hử? Vừa rồi còn không biết xấu hổ ..."
Bàn tay nhỏ bé của Mộ Tịch Dao che miệng Tông Chính Lâm lại, trợn tròn mắt, không cho hắn nói tiếp.
Tông Chính Lâm nhìn người trước mặt hệt như một con thỏ nhỏ đang xù lông, tròng mắt tròn vo, hơi chút nhuốm hồng, rõ ràng không có chút khí lực gì , lại dám động thủ động cước với hắn, tựa hồ không thèm quan tâm thân phận của mình. Nghĩ tới điều này, Tông Chính Lâm liền mềm lòng, nhẹ nhàng kéo bàn tay nhỏ bé xuống, ấn một nụ hôn lên trán nàng.
Mộ Tịch Dao thấy thế mới hừ một tiếng, rất là cao ngạo giương cằm lên. Tông Chính Lâm vỗ nhẹ đầu nàng, cười khẽ. Con thỏ nhỏ rất đáng yêu . Sau đó mới phân phó đi gọi thị nữ của Mộ Tịch Dao đến, lại sai Diệp Khai đánh xe đi biệt viện.
Biệt viện? Mộ Tịch Dao vừa nghe thấy từ này, liền nghĩ đến ngay một biệt viện nhỏ vùng sông nước Giang Nam, hai mắt lập tức tỏa sáng. Ngẩng đầu nhìn Tông Chính Lâm cầu giải thích.
Tông Chính Lâm căn bản không cần nhìn cũng biết trong đầu nàng đang có cái chủ ý gì, liền tinh tế nói vị trí biệt viện và cảnh trí bên trong cho nàng nghe. Còn rót một chén nước ấm, đút cho nàng uống.
Vừa nghe có ngư đường ( hồ nuôi cá ), Mộ Tịch Dao vui sướng ngay lập tức, ôm lấy cổ Tông Chính Lâm, ồn ào muốn câu cá, đòi ăn toàn ngư yến ( Tiệc toàn các món chế biến từ cá).
Đôi mắt phượng của Tông Chính Lâm nhìn chằm chằm dáng vẻ vô cùng xinh đẹp của nàng, chỉ chỉ vào đôi môi của mình.
Mộ Tịch Dao ngẩng đầu hôn lên. Trong lòng lại nói thầm, hay cho cái tính thứ hai của Tông Chính Lâm, chính là cầu vuốt ve, cầu hôn hít?

Lục Điện hạ hưởng thụ sự hầu hạ của mỹ nhân xong, còn không quên đùa giỡn một câu, "Hương thơm mềm mại tràn đầy." Sau đó hài lòng , phân phó Vệ Chân đi tìm đầu bếp tốt nhất, để chuẩn bị làm toàn ngư yến cho Mộ Tịch Dao.
Vệ Chân tuân lệnh, xoay người đi, biểu cảm trên mặt hắn như muốn khóc. Điện hạ, ngài bị Dao chủ tử biến thành người khác rồi? ? Không phải nói là muốn hảo hảo giáo huấn một phen hay sao? ? Bây giờ còn sai chạy khắp Thịnh Kinh tìm đầu bếp, đây là kiểu “giáo huấn” gì chứ? Hắn nghe kiểu gì cũng thấy giọng nói của Dao chủ tử rất phô trương khoan khoái ? Vệ Chân thật buồn bực , nhận lệnh đi làm việc.
Đến biệt viện, nha hoàn của Mộ Tịch Dao đã chờ sẵn, thấy Tông Chính Lâm, vội đến hành lễ vấn an. Trong lòng Mộ Tịch Dao ngứa ngáy, muốn đi vào biệt viện du ngoạn, liền không chút khách khí vứt Tông Chính Lâm ở một bên, tự mình dẫn theo hai đóa hoa lan đi rửa mặt chỉnh sửa y phục.
Lúc Vệ Chân trở về, Mộ Tịch Dao đã dạo qua biệt viện một vòng, đang ở bên cạnh ngư đường, thẳng lưng ngồi ngay ngắn, nghiêm cẩn câu cá.
Tông Chính Lâm cũng đang thả câu, ở cách nàng một chút, nhưng hắn lại khá nhàn nhã, lười nhác dựa vào trúc tháp phía sau, tay hắn tuỳ tiện nắm cần câu, trong mắt tràn đầy ý cười.
Mặc Lan và Huệ Lan nhìn vẻ không cam lòng không phục của chủ tử nhà mình, cảm thấy thật bất đắc dĩ. Các nàng thật không ngờ lại phát hiện ra một việc , ngoài việc nữ hồng, tiểu thư lại có một việc không có năng khiều. Ai, nhìn điện hạ dễ dàng liền câu được bốn con cá hoa, con nào con nấy đều béo mập, còn tiểu thư thì khác hoàn toàn, ngay cả một chú cá bột cũng không câu được. Thân là nha hoàn , hai người cũng cảm thấy trên mặt phát sốt.
Mộ Tịch Dao mất hết tính nhẫn nại, không muốn để người khác chế giễu, liền nghiêng đầu nghĩ ngợi, sau đó cười tủm tỉm đi sang phía Tông Chính Lâm.
"Điện hạ ~~ nóng, người ta muốn trúc tháp." Sau đó nàng chạy tới, kéo Tông Chính Lâm đứng lên, đẩy hắn ngồi vào ghế mềm của mình, còn mình thì vui vẻ chạy đến ngồi lên sạp trúc của Tông Chính Lâm . Rất là đắc ý , chăm chú nhìn vào thùng nhỏ bên cạnh, dịch đến gần bên thùng câu, nhìn mấy con cá hoa bên trong đang bơi lội, vẻ mặt tươi như hoa.
Tông Chính Lâm nhìn nàng làm xấu, ý cười trên mặt càng thêm nồng đậm . Da mặt Vệ Chân run rẩy, cô nãi nãi của tôi ơi, ngài nghĩ chúng hạ nhân đều mở to mắt nhưng như mù hay sao?
Đến buổi chiều, sau khi Mộ Tịch Dao vô cùng vừa lòng với toàn ngư yến, Tông Chính Lâm mới tiễn nàng hồi phủ. Thuận tiện báo cho Vu thị biết, trên đường hắn ngẫu ngộ Mộ Tịch Dao, mời nàng dạo chơi hoa viên. Lục điện hạ vốn xử sự vô cùng kín đáo, thay Mộ Tịch Dao thu thập cục diện rối rắm xong, mới lên xe ngựa, trở về hoàng cung.