Sủng Phi Vô Độ: Cuồng Phi Phách Lối Của Bạo Quân
“Những người khác đang ở đâu?” Tư Tuyết hỏi.
Thiếu nữ vội lấy lại tinh thần, lúc này mới biết Tư Tuyết không phải muốn giết nàng ấy.
“Cha ta, bọn họ… cả người trong phủ đều đang ở đại điện, sơn phỉ muốn giết họ… xin ngài… hãy đi cứu họ…” Thiếu nữ khóc nói với Tư Tuyết.
Tư Tuyết gật đầu, cởi dây trói cho nàng ấy.
“Ta đi cứu bọn họ, ngươi đi tìm thị vệ của điện Cô Tinh, bọn họ sẽ dẫn ngươi đến nơi an toàn, nếu có người cũng đang trốn thì họ cũng sẽ tìm ra.” Tư Tuyết nói với thiếu nữ.
Nghe thấy điện Cô Tinh, thiếu nữ lập tức sững sờ sau đó quỳ trên đất, dập đầu với Tư Tuyết.
“Hoàng thượng có lòng lo cho bách tình, đại ân đại đức không thể báo đáp được.” Thiếu nữ nói với Tư Tuyết.
Tư Tuyết cười không nói gì nữa mà đi thẳng.
Tình huống bây giờ cấp bách, có thể cứu thêm một người thì cứu, nàng tuyệt đối không thể lãng phí thời gian được.
Ở nơi khác.
Trong căn cứ của quân phản loạn, cảnh giết người càng tàn bạo hơn.
Hơn trăm người dân bị trói cùng một chỗ, tiếng khóc than khắp nơi, một vòng xung quanh người dân đều là củi khô.
“Châm lửa.” Thủ lĩnh quân phản loạn cưỡi ngựa, vừa cười vừa nói.
Theo tiếng ra lệnh của gã, bọn quân phản loạn dùng đuốc đã chuẩn bị trước đốt củi khô, ánh lửa lập tức dâng lên, khói đen tràn ngập.
“Đại ca, chúng ta làm vậy thật sự không sao chứ? Không phải trước đây ngài vẫn luôn kiêng kị Quyền Mạch Ngự sao?” Một tên quân sư nói với gã thủ lĩnh.
Tên thủ lĩnh nghe thấy tiếng khóc của người dân thì thấy tâm trạng cực kỳ vui vẻ.
“Sợ gì chứ? Ngươi cảm thấy bây giờ hắn ta còn thời gian rảnh để đến đây sao? Hắn đã sớm đến Đông Lăng rồi!” Thủ lĩnh hừ lạnh một tiếng.
“Vậy ư?” Sau lưng truyền đến tiếng cười lạnh lùng của Quyền Mạch Ngự: “Xem ra các ngươi cách cái chết không xa nữa đâu.”
Nghe thấy giọng nói của Quyền Mạch Ngự, toàn bộ quân phản loạn đều sững sờ.
Gã thủ lĩnh vội vàng kéo dây cương cho người quay người lại, gã thủ lĩnh vừa quay đầu thì đã thấy Quyền Mạch Ngự, lập tức ngây ngẩn cả người.
“Trước đây trẫm vẫn không có thời gian xử lý ngươi, xem ra bây giờ ngươi đã chán sống rồi.” Ánh mắt của Quyền Mạch Ngự lạnh như băng.
Mấy trăm thị vệ sau lưng không cần Quyền Mạch Ngự ra lệnh thì đã chia thành hai nhóm, một nhóm vây lũ quân phản loạn lại, một nhóm khác đi dập lửa.
Thế lửa vừa bốc lên, sau khi dập lửa thì mấy trăm người dân đều không sao cả.
“Sao ngươi lại ở đây!” Gã thủ lĩnh nhìn Quyền Mạch Ngự, vẻ mặt chấn kinh.
Bây giờ hắn không phải nên ở Đông Lăng sao?
Phải biết rằng gã đã thông đồng với Nam U rồi mới bắt đầu giết hại người dân, Quyền Mạch Ngự không thể ở đây được…
Nếu hắn không đến giúp Đông Lăng thì Đông Lăng sẽ bị Nam U chiếm lĩnh, trước đây Đông Lăng vẫn giao hảo với Cô Vực, chỉ cần Quyền Mạch Ngự đồng ý thì lúc nào Đông Lăng cũng có thể trở thành lãnh thổ của hắn.
Miếng thịt to như vậy, sao hắn có thể chắp tay tặng cho người khác chứ.
“Đương nhiên là để lấy mạng của ngươi.” Quyền Mạch Ngự lạnh lùng nói.
Nói xong, Quyền Mạch Ngự rút Thực Hoả ở bên hông ra.
Gã thủ lĩnh giật mình, vẫn chưa kịp phản ứng thì Quyền Mạch Ngự đã chém đầu gã.
Thủ lĩnh quân phản loạn vừa chết thì toàn bộ đám quân phản loạn đều loạn như cào cào, không biết nên làm gì bây giờ.
Quyền Mạch Ngự hơi ngước mắt lên nhìn về phía đám quân phản loạn, bọn chúng lập tức giật nảy mình.
“Bắt hết bọn chúng lại.” Đôi mắt đen của Quyền Mạch Ngự đảo qua bọn chúng, giọng nói lạnh lùng từ từ vang lên.
“Vâng thưa Hoàng thượng.” Toàn bộ thị vệ của điện Cô Tinh vâng lời, tóm lấy hết lũ quân phản loạn, nếu phản kháng thì giết luôn.